Đối với Ân Duyệt Dung mà nói, mỗi từng giây từng phút bà cũng sẽ khônglãng phí, thời thời khắc khắc đều luôn vắt óc suy nghĩ mưu kế tranhquyền đoạt lợi. Hành vi nằm không phơi nắng, cái gì cũng không làm, đối với bà mà nói, quả thật chính là chuyện nằm mơ giữa ban ngày. Giờ phút này, bà lẳng lặng nằm ở chỗ này, nhìn ánh mặt trời nơi đỉnh đầuqua kẽ tay, lại như có một loại ảo giác vừa trải qua cả một đời... Kiều Mẫu ở xa xa đứng một bên nhìn một màn này, hốc mắt ươn ướt. Bà cho rằng đời này phu nhân cũng không có khả năng sẽ thay đổi. Thậtkhông ngờ, ông trời cuối cùng cũng có một lần cảm thương cho số phận của bà, mang đứa nhỏ này đến bên cạnh bà. "Kiều quản gia... " Lúc này, một người giúp việc đi tới trước mặt Kiều Mẫu. Đang định mở miệng, bị Kiều Mẫu cắt đứt, "Nhỏ tiếng một chút! Phu nhân và tiểu thiếu gia đang nghỉ ngơi. "Người giúp việc báo cáo, "Người của Trọng Tài Hội tới rồi, muốn gặp phu nhân!""Trọng Tài Hội?""Đúng vậy, là Bộ Tư pháp, hơn nữa còn mang theo một đám đông người qua đây. "Kiều Mẫu nghe vậy, mơ hồ cảm thấy chuyện có chỗ nào đó không ổn, không dámtrễ nãi, vội vàng bước nhanh tới thông báo cho Ân Duyệt Dung. "Phu nhân, người của Bộ Tư pháp Trọng Tài Hội đột nhiên tìm tới cửa, khôngbiết là có chuyện gì?" Kiều Mẫu nhanh chóng nói vắn tắt. ÂnDuyệt Dung cơ hồ trong nháy mắt khôi phục lại trạng thái Quản lý Ân củaTrọng Tài Hội, sửa sang lại quần áo, đứng lên, "Tôi đi xem một chút. "Nói xong liền xoay người dịu dàng nói với Đường Đường ở bên cạnh, "Bà nội có khách cần tiếp đón, con tự chơi một lát nhé. ""Vâng, bà nội. " Đường Đường ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Ân Duyệt Dung bước nhanh về phía phòng khách. (adsbygoogle = window. adsbygoogle || []). push({}); Hộ vệ tự nhiên không dám cản người của Trọng Tài Hội, sau khi nhìn thấygiấy chứng nhận của đối phương, chỉ có thể cười trừ, sau đó lập tức đithông báo cho Ân Duyệt Dung mà thôi. Giờ phút này, bên trong phòng khách. Bộ trưởng Bộ Tư pháp của Trọng Tài Hội đang chắp tay sau lưng, đứng ở nơiđó. Cùng lúc đó, nhân viên do ông ta mang tới đã phong tỏa tất cả cáclối vào của sơn trang. Rất rõ ràng, những người này không mang theothiện ý. Cùng lúc đó, A Trung đang nín thở đứng ở một bên, che giấu ánh sáng tham lam và hưng phấn nơi đáy mắt. Thật không ngờ những người này tới nhanh như vậy!Bất quá cũng khó trách! Trọng Tài Hội bên kia vô cùng coi trọng vụ án Tần Tung. Bộ trưởng Lưu ngoài cười nhưng trong không cười, "Quản lý Ân, bà cũngbiết, vụ án Tần Tung, vẫn đều là do tôi làm! Có một phần sổ sách vô cùng quan trọng, mãi vẫn không tìm được tung tích. "Ân Duyệt Dung ung dung thản nhiên: "Biết, thì sao?"Bộ trưởng Lưu thấy đến lúc này đối phương mặt vẫn không đổi sắc, ánh mắtcó phần lạnh lùng, "Mới vừa rồi, có người tố cáo nặc danh, phần sổ sáchkia, đang ở trong phòng sách của bà! Không biết Quản lý Ân có lời gìmuốn nói?"Ánh mắt Ân Duyệt Dung dừng lại, ngay sau đó nhìn về phía Bộ trưởng Lưu, "Bộ trưởng Lưu đang nói đùa?""Có phải là nói đùa hay không, lục soát một phen liền rõ ràng rồi! Đốiphương tố cáo chính là có địa điểm vị trí cụ thể, thậm chí giấu ở nơinào trong thư phòng cũng đều nói rõ rõ ràng ràng. Không có lửalàm sao có khói! Vì chứng minh sự trong sạch của Quản lý Ân, tôi đànhphải đích thân đến tận cửa thăm hỏi một chuyến. Quản lý Ân khẳng định là sẽ phối hợp phải không?" Tuy Bộ trưởng Lưu nói có vẻ rất văn hoa, không đắc tội một ai, nhưng cũng hoàn toàn không cho phép người ta phản bác. Ân Duyệt Dung hiểu rất rõ, Bộ trưởng Lưu đã tự mình tới cửa, còn mang theo nhiều người như vậy, cho thấy một khi chưa tra rõ, liền sẽ không bỏqua. Chuyện xảy ra quá đột ngột, bà hoàn toàn không kịp phảnứng. Giờ phút này, chuyện duy nhất bà có thể làm, chính là mặc cho đốiphương lục soát.