"Vâng!"Một người hộ vệ trong đó vâng mệnh, đem Hàng gia đại công tử và Tôn gia đại tiểu thư áp giải ra bên ngoài. Nhìn thấy phương thức xử lý của Thẩm gia chủ, Diệp Oản Oản không khỏi chậc chậc cảm khái. Cái Thẩm gia này, có thể có vị trí hôm nay, tuyệt đối không phải là do tình cờ hay vận khí. Chỉ từ một chuyện này, liền có thể nhìn ra thủ đoạn của Thẩm gia chủ. Lại không để cho Tôn gia tiểu thư cùng Hàng giacông tử tham gia yến hội Thẩm gia bị thương hay thậm chí còn là tử vong, cũng không để cho Không Sợ Minh Chủ mất mặt. Hai câu ba lời, liền hóagiải sự lúng túng của Thẩm gia coi như là chủ nhà…"Tới đây, Bạch Minh chủ, trước đó không nhận ra cô tới, chúng ta cùng nhau tán gẫu một chút!" Thẩm gia chủ nhìn về phía Diệp Oản Oản, ý cười đầy mặt, vỗ bảvai của Diệp Oản Oản một cái, dẫn theo Diệp Oản Oản hướng về khu kháchquý đi tới. "Bạch Minh chủ, mời uống trà!" Thẩm gia chủ tự mình châm cho Diệp Oản Oản một ly trà. "Thẩm bá bá khách khí. " Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười, nhận lấy nước trà Thẩm gia chủ đưa tới. "Cha, con cũng uống. " Chẳng biết từ lúc nào, Thẩm gia đại công tử đã lẳnglặng tiến lại đây, hướng về phía Thẩm gia chủ nhõng nhẽo. Nghe tiếng, Thẩm gia chủ lườm gã con trai ngốc của mình một cái: "Cút đi!""Con liền không cút! Con muốn uống trà!" Thẩm gia đại công tử đặt mông ngồi ở bên cạnh Diệp Oản Oản. Diệp Oản Oản: "... " Thẩm gia chủ nhìn về phía Diệp Oản Oản, thần sắc hơi có chút lúng túng. "Bạch Minh chủ chê cười rồi. Đứa con trai này của tôi, được nuông chiều từ bé. " Thẩm gia chủ nói. Diệp Oản Oản lắc đầu liên tục: "Thiên Trần tốt vô cùng. "... Lúc này, phía dưới yến hội, một đôi mắt của Nhiếp Linh Lung, hướng về DiệpOản Oản ngồi ở khu khách quý nhìn lại, hàn mang loé lên không ngừng. Nữ nhân vốn không nên xuất hiện này... Nhất định phải biến mất!Cách đó không xa, Nhiếp Vô Danh hướng về phía Kỷ Tu Nhiễm đang cùng đại lão của một số thế lực tán gẫu, nháy mắt. "Các vị, xin lỗi, tôi có lẽ phải rời đi trước một chút. " Kỷ Tu Nhiễm nhẹ giọng mở miệng, mặt lộ ra một nụ cười. "Kỷ Hoàng đây là quá khách khí với chúng tôi rồi, xin ngài cứ tự nhiên. " tr u y en fu ll v n Một lão già trong đám nói. Chờ sau khi Kỷ Tu Nhiễm rời đi, một đám đại lão các thế lực không khỏi cảmthán. Cái gã Kỷ Tu Nhiễm này, tuổi còn trẻ liền có thành tựu lớn nhưvậy, thậm chí không hề có một tí phách lối nào, làm cho người ta như tắm gió xuân... "Nhiếp huynh, sao vậy?"Kỷ Tu Nhiễm đi tới bên cạnh Nhiếp Vô Danh, có chút không hiểu. "Cậu và cái gã Tu La Chủ đó... Rất quen thuộc?" Nhiếp Vô Danh mặt đầy vẻ hiếu kỳ. Nghe vậy, Kỷ Tu Nhiễm nhẹ giọng nói: "Nhiếp huynh nếu có chuyện, không ngại nói thẳng. ""Cậu dẫn tôi tới, tôi có việc cần hỏi cái gã Tu La Chủ đó. " Nhiếp Vô Danh nói. "Được. " Kỷ Tu Nhiễm cũng không nhiều lời, dẫn theo Nhiếp Vô Danh, tìm được Tu La Chủ đang ở một bên uống trà. "Này!" Nhiếp Vô Danh làm bộ liền muốn đến gần Tu La Chủ. Nhưng mà, vẫn chưa thể tiếp cận, đã bị Khương Viêm ngăn lại. "Người nào?" Khương Viêm lạnh lùng nhìn Nhiếp Vô Danh. "Ngươi cản ta?" Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm Khương Viêm: "Lão tử cứ như vậy bị ngươi ngăn cản... Ta không có sĩ diện?"Nhiếp Vô Danh dứt lời, cánh tay phải khẽ nhấc lên, trong nháy mắt đem Khương Viêm đẩy lui mười mấy bước. Khương Viêm sau khi ổn định lại thân hình, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc khótin. Người đàn ông trước mặt này, rốt cuộc có lai lịch gì? Thực lực lạicường đại đến mức độ cậu ta hoàn toàn nhìn không thấu. Chẳng lẽ, đây là cái gã Cẩu Tạp Chủng được ca tụng là người mạnh nhất quả đất trong truyền thuyết?Đúng lúc này, ánh mắt lạnh như băng của Tư Dạ Hàn, trong nháy mắt rơi vàotrên người Nhiếp Vô Danh. Nhưng mà, sau khi thấy rõ khuôn mặt Nhiếp VôDanh, trong mắt hiện ra một vẻ kinh ngạc, ung dung thản nhiên nghiêngđầu.