"Ha, không nghĩ tới, tôi một tay gầy dựng nên Không Sợ Minh, bây giờ,chính mình lại bị coi là con cờ! Quả thật có chút buồn cười!" Diệp OảnOản lãnh đạm thờ ơ cười một tiếng. "Tỷ... Thật sự là Phong tỷ?" Thất Tinh đánh giá Diệp Oản Oản. "Thất Tinh, thời điểm cậu 9 tuổi, tôi đem cậu từ khu dân nghèo cứu ra, sauđó, cậu vẫn luôn theo bên cạnh tôi, cậu còn nhớ sao?" Diệp Oản Oản nói. "Đệ vẫn còn nhớ... " Thất Tinh yên lặng chốc lát, gật đầu nói. Diệp Oản Oản hài lòng khẽ mỉm cười, không tệ không tệ, đây là tin tức mà mình moi ra được từ Bắc Đẩu trước đó à nha!"Phong tỷ... Đệ... "Thất Tinh dường như muốn nói gì, còn không đợi Thất Tinh tiếp tục nhiều lời, lúc này, đột nhiên lại có thành viên Không Sợ Minh đến thông báo, sứgiả A Tu La đến viếng thăm. "A Tu La... " Diệp Oản Oản nghe vậy, chân mày nhíu chặt lại. Chỉ chốc lát sau, mấy gã đàn ông nhanh chân đi vào bên trong phòng hộinghị, nam nhân cầm đầu nhìn về phía Diệp Oản Oản, chắp tay mở miệng nói: "Bạch Minh chủ, nghe đại danh đã lâu!""A Tu La các ngươi tìm ta, là có chuyện gì?" Diệp Oản Oản lạnh giọng mở miệng. "Bạch Minh chủ, chuyện của ngày trước, Tu La Chủ của chúng ta liền không tính toán cùng ngươi nữa. Nhưng mà, thân ở khu vực này, cống phẩm hàngtháng, Không Sợ Minh cần nộp lên một nửa, đây là quy củ, ta nghĩ hẳn làngươi cũng hiểu!!" Nam nhân cầm đầu thần sắc ngạo nghễ mở miệng nói. "Ha ha!! Nực cười!" Diệp Oản Oản nghe vậy nhất thời đứng dậy, nhìn chằmchằm các thành viên thuộc thế lực A Tu La, đầy sắc bén mở miệng nói:"Bạch Phong ta là người nào, các ngươi cũng không đi hỏi thăm một chút!Chỉ có ta thu cống phẩm, còn không người nào dám đến thu cống phẩm củaKhông Sợ Minh bọn ta... " (adsbygoogle = window. adsbygoogle || []). push({}); Diệp Oản Oản tựa như cười mà không phảicười liếc mắt nhìn qua gã sứ giả kia, ngồi ở trên ghế sa lon, hai chânđong đưa, "Ngươi xem như vậy thế nào? Từ sau này trở đi, thu nhập hàngtháng của A Tu La các ngươi, tiến cống một nửa cho Không Sợ Minh bọnta!""Ngươi... Ngươi nói cái gì!!" Nam nhân cầm đầu sắc mặt âmtrầm, mặt không cách nào tưởng tượng nổi, dường như không nghĩ tới DiệpOản Oản lại có thể nói ra những lời vô phép vô thiên đến vậy. "Trở về nói cho Tu La Chủ, muốn cống phẩm, bảo hắn ta tự mình qua đây gặpta! Tốt nhất không nên để cho ta nói lần thứ hai! Ta nghĩ, các ngươi hẳn là cũng biết, mấy người A Tu La các ngươi năm đó qua đây thu cống phẩm, hậu quả như thế nào?" Diệp Oản Oản lạnh giọng uy hiếp. Lăn lộnlâu như vậy, bây giờ nàng muốn nhập hồn vào Tóc Húi Cua ca để diễn lạiphương thức nói chuyện và phong cách làm việc đã là lô hỏa thuần thanh. "Được rồi, lời của Bạch Minh chủ, ta sẽ nhắn lại cho Tu La Chủ bọn ta, nhưnghậu quả, Bạch minh chủ ngươi phải tự mình phụ trách! Chúng ta đi!" Nóixong, nam nhân phất phất tay, cắn răng mang theo mấy người, ào ạt xoayngười rời đi. ... Cùng lúc đó, cấm khu Độc Lập Châu, trong một tòa đại điện nào đó. Trên thủ tọa chính giữa đại sảnh, nam nhân mặc một thân tây trang màu đen,trong mắt phảng phất chất chứa hàn băng vĩnh viễn không tan, khí tứccường đại, làm cho lòng người ta khẽ run. Phía dưới bên trong căn phòng, một gã nam tử tóc nâu, mặc âu phục, nhìn về phía nam nhân đangngồi, mở miệng nói: "Ha ha, sự can đảm của Không Sợ Minh, vẫn giống nhưlúc trước! Xuất khẩu cuồng ngôn, dám yêu cầu Tu La Chủ tự mình đi gặp cô ta?Chủ tử, nếu như Bạch Phong không biết điều như thế, vậy thìphát ra Tu La Thắt Cổ Lệnh đi! Độc Lập Châu, sợ rằng rất lâu chưa từngthấy A Tu La Thắt Cổ Lệnh của chúng ta rồi!"Chỗ vị trí cầm đầu, nam nhân thật lâu chưa từng mở miệng, chỉ chốc lát sau, lúc này mới lạnh lùng nói: "Tất cả đi xuống đi!""Chủ tử... Vậy Không Sợ Minh kia... " Một người đàn ông trung niên dưới trướng nào đó không cam lòng cau mày nói.