Giờ phút này, trong đầu của Diệp Oản Oản, trong chốc lát lóe lên mấy mẩu ký ức, nhưng lại vô cùng mơ hồ. Trong trí nhớ, trừ vị Kim trưởng lão của Võ Đạo Liên Minh này ra, dường như còn hiện ra mấy khuôn mặt làm cho nàng hoảng sợ. Cơ hồ theo bản năng, đầu nàng vô cùng bài xích những ký ức này, một cảm giác đầu đau như muốn nổ tung truyền đến. "Phong tỷ!" Thấy thần sắc Diệp Oản Oản không đúng, Thất Tinh mở miệng gọi. Nghe vậy, Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, nhanh chóng đem tâm trạng thu liễm. Mẩu ký ức vừa rồi quá mức mơ hồ, chẳng qua là bản năng có chút sợ hãi. Chỉbất quá, rốt cuộc là chuyện gì mới khiến cho nàng hoảng sợ như thế? Thậm chí căn bản là không có cách nào hồi tưởng lại được. Một điểm này,chính cả bản thân Diệp Oản Oản cũng không hiểu được. Nhìn thấyKim trưởng lão của Võ Đạo Liên Minh, Diệp Oản Oản cười lạnh nói: "Kimtrưởng lão, hôm nay ngươi đi tới Không Sợ Minh, dựa theo đạo lý mà nói,Bạch Phong ta vốn nên tận tình chủ nhà để chiêu đãi. Chỉ bất quá, đoạnthời gian gần đây, sự việc của Không Sợ Minh ta quá nhiều. Kim trưởnglão nếu đã tới, vậy có gì muốn nói liền nói thẳng, không nên lãng phíthời gian quý giá của ngươi và ta. ""Được. "Ánh mắt của Kim trưởng lão rơi vào trên người Diệp Oản Oản, sau khi quan sát một lát, trong mắt lại hiện ra một vẻ nghi hoặc. Hắn mặc dù đã từng nghe nói qua danh hiệu Bạch Phong của Không Sợ Minh Chủ, nhưng hôm nay lại cũng chỉ là lần đầu gặp mặt. Chẳng biết tại sao, nữnhân này, trong mắt hắn ta lại có chút quen thuộc. Thật giống như đãtừng quen biết, đã từng gặp qua ở nơi nào?Chỉ bất quá, Kimtrưởng lão cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao nữ nhân này là Không SợMinh Chủ Bạch Phong, có lẽ, trước khi Bạch Phong rời khỏi Độc Lập Châu,đã từng gặp qua ở nơi nào đó cũng chưa biết chừng. "Bạch Minh chủ, đã như vậy, ta liền nói rõ ràng. " Kim trưởng lão nhàn nhạt nhìn về phía DiệpOản Oản: "Chu gia, không biết Bạch Minh chủ có quen biết hay không?" (adsbygoogle = window. adsbygoogle || []). push({}); "Coi như là có quen biết!" Diệp Oản Oản nói. Ban đầu đi tới Độc Lập Châu, nếu không phải là có Chu gia, chính mình chỉsợ là sẽ còn đang lưu lạc đầu đường xó chợ. Chu gia đối với nàng, có một phần ân tình nhất định. "Được. " Kim trưởng lão khẽ vuốt cằm,nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Ta nghe nói, Bạch Minh chủ ngày đó ở tại Chu gia, đã sử dụng súng ống. "Theo tiếng nói của Kim trưởng lão rơi xuống, Bắc Đẩu và một đám cao tầng của Không Sợ Minh đều là cả kinh. Tại Độc Lập Châu, súng ống là thứ bị nghiêm cấm gắt gao nhất! Mà quy củnày, cũng không phải là do Võ Đạo Liên Minh Công Hội quyết định, mà làdo tứ đại thế gia, thậm chí còn là toàn bộ Độc Lập Châu định ra. Cho đến ngày nay không một ai dám mạo phạm. Độc Lập Châu có thể pháttriển đến nay nhưng vẫn không có quốc gia nào khác can thiệp hay quấyrầy, chính là bởi vì nguyên nhân các thế lực Độc Lập Châu khinh thườngsử dụng, và cũng chưa bao giờ lại đi sử dụng súng ống. Một khi có thế lực sử dụng súng ống, không nghi ngờ chút nào, sẽ trở thành kẻ thù chung của toàn bộ Độc Lập Châu!Dù cho là tại thời kỳ hoàng kim của Không Sợ Minh năm đó, Không Sợ MinhChủ cũng không dám sử dụng súng ống. Đây cũng không phải là do Không SợMinh Chủ Tóc Húi Cua ca sợ ai, mà là vì tôn trọng Độc Lập Châu, cũngkhông muốn trở thành kẻ thù chung của toàn bộ Độc Lập Châu. Bâygiờ Diệp Oản Oản, dĩ nhiên là đã sớm hiểu rõ quy củ của Độc Lập Châu, sử dụng súng ống là khái niệm bậc nào. Không cần người bên cạnh nhắc nhở,Diệp Oản Oản cũng hiểu được. Đừng nói là thứ mạo nhận như nàng, coi nhưthật sự là Không Sợ Minh Chủ Tóc Húi Cua ca, chỉ sợ cũng không dám sửdụng súng ống. Mà cũng đúng là như vậy, tội danh lớn như sử dụng súng ống, Diệp Oản Oản há lại sẽ dễ dàng thừa nhận sao?"Ha ha... " Giờ phút này, Diệp Oản Oản nhìn Kim trưởng lão vẻ mặt không cảmxúc trước mặt mình, nhẹ giọng cười một tiếng, chợt mở miệng nói: "Kimtrưởng lão!! Đồ vật có thể ăn lung tung, nhưng không thể nói lung tungđược, ngươi nói ta sử dụng súng ống, ngươi có chứng cớ gì?