Diệp Hồng Duy và Đàm Nghệ Lan sau khi chiêu đãi qua tân khách, hướng về bên này đi tới. "Tới rồi à?" Diệp Hồng Duy nhìn về phía Diệp Thiệu Đình, mặt dù vẫn là một
khuôn mặt lạnh lùng, bất quá đã không còn gay gắt như lúc trước. "Cha, mẹ!" Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân vội vàng cùng nhị lão chào hỏi. Thời điểm Đàm Nghệ Lan nhìn thấy Lương Uyển Quân, vẻ mặt vẫn khó coi như cũ. Khi nhìn về phía Diệp Mộ Phàm và Diệp Thiệu Đình, sắc mặt mới khá hơn
một chút, mở miệng nói, "Đừng cứ đứng ở chỗ này, đi hỗ trợ trông nom
khách nhân đi!"Để cho bọn họ đi hỗ trợ trông nom khách nhân, điều này mang ý nghĩa đã ngầm thừa nhận bọn họ là người Diệp gia rồi. Diệp Mộ Phàm vội mở miệng, "Vâng, bà nội, con đi ngay ạ!"Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân cũng đều đáp lại một tiếng. Sau lưng, trong lòng Lương Mỹ Huyên và Diệp Thiệu An đã sớm mắng chửi banh
trời đất, bất quá trên mặt vẫn giả vờ cười đầy thân ái. "Mẹ, mẹ
xem, trong nhà có nhiều người chiêu đãi như vậy đã là đủ rồi, đại ca
cùng đại tẩu cứ an tâm uống rượu là được rồi!" Diệp Thiệu An mở miệng
cười, vòng vo sỉ vả Diệp Thiệu Đình và Lương Uyển Quân. Giờ phút
này, ánh mắt Diệp Y Y liếc xéo qua người Cố Việt Trạch. Cái tên này, tầm mắt vẫn còn đang lưu luyến trên người Diệp Oản Oản… Ánh mắt Diệp Y Y hơi trầm xuống, buông cánh tay của Cố Việt Trạch ra, nhiệt tình nắm tay Diệp Oản Oản mở miệng nói, "Oản Oản, dây chuyền cùng vòng tay của
tôi vẫn còn chưa chọn được, cùng đi chọn giúp tôi có được hay không?"Diệp Oản Oản cười híp mắt mở miệng nói: "Được!"Nói xong, nàng quay sang Diệp Hồng Duy và Đàm Nghệ Lan nói, "Ông nội, bà nội, con đi theo Y Y tỷ. "Diệp Hồng Duy gật đầu một cái: "Ừ, đi đi!"Diệp Hồng Duy cùng Đàm Nghệ Lan thấy Diệp Oản Oản cử chỉ phóng khoáng khéo
léo, không có chút dấu hiệu mất khống chế nào, đều lộ ra thần sắc hài
lòng. Nhất là Diệp Hồng Duy, bởi vì Lý Nham giáo sư thường xuyên
ghé vào lỗ tai hắn kể về thành tích đặc biệt ưu tú của Oản Oản ở trường, cho nên đã có cái nhìn thay đổi rất lớn đối với cháu gái. Rất hiển nhiên, những thứ này đều không phải những thứ mà gia đình Diệp Thiệu An mong muốn thấy được. Sau khi nhị lão bị tân khách kéo đi hàn huyên, Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân vội vàng đem Diệp Mộ Phàm gọi sang một bên. "Mộ Phàm, mau cùng đi qua trông chừng muội muội của con!" Diệp Thiệu Đình sắc mặt nghiêm túc mở miệng. "Hả? Con cùng đi qua làm cái gì?" Diệp Mộ Phàm buổi trưa không ăn trưa, còn
đang đói bụng, vào lúc này mới vừa cầm lên một miếng bánh ngọt, nghe vậy ngơ ngác hỏi. Diệp Thiệu Đình nhíu chặt chân mày, "Dĩ nhiên là
sợ con bé bị người ta khi dễ! Còn không mau đi đi! Sao lại chỉ biết mỗi
ăn ăn ăn, y như heo!" Diệp Mộ Phàm lầu bầu, "Ôi chao, sẽ không đâu... , Oản Oản làm sao lại bị khi dễ chứ... "Lương Uyển Quân tức giận lườm hắn một cái, "Cái gì mà sẽ không? Muội muội của con là con gái, cộng thêm hôm nay tình huống như thế này, con bé vốn đã rất đau khổ rồi! Còn bị Diệp Y Y kéo đi chọn dây chuyền, nó sẽ khó chịu đến đường nào? Đi nhanh! Đợi lát nữa lại ăn sau!"Con gái càng
hiểu chuyện cùng ẩn nhẫn bao nhiêu, sự áy náy và thương tiếc trong lòng
Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân lại càng cao bấy nhiêu. Diệp Mộ Phàm bị cha mẹ thay phiên thúc giục, chỉ có thể mặt đầy ủy khuất buông bánh ngọt xuống, bất đắc dĩ đi tìm Diệp Oản Oản. Đau khổ... Ba mẹ rốt cuộc thấy nàng đau khổ ở chỗ nào…?Rõ ràng hôm trước mới vừa thấy nàng cùng bạn trai gọi điện hẹn hò cuối tuần đi chơi nữa đấy…Trên lầu, bên trong phòng của Diệp Y Y…Căn phòng này hướng về hướng Đông, ánh sáng cũng tốt nhất, vốn là phòng của Diệp Oản Oản, bất quá, hiện tại đã thành phòng của Diệp Y Y. Mà đồ đạc
của nàng tất cả đều bị dời đến một phòng khác dành cho người giúp việc. Đẩy một cánh cửa trong phòng ngủ ra, bên trong là một căn phòng chứa quần
áo vô cùng rộng rãi, bày la liệt quần áo, túi xách cùng giầy dép.