Trong nháy mắt khi thấy rõ người kia, ánh mắt Diệp Oản Oản đột nhiêntrợn to, trong đầu nổ vang một tiếng, quả thật là giống như trời longđất lỡ, thiếu chút nữa phát điên mất. Con mịa nó! Hàn Thiên Vũ!Làm sao lại sẽ là Hàn Thiên Vũ vậy trời!Một màn này quả thật là nếu so với gặp phải quỷ thần còn kinh khủng hơn!Thời khắc này Diệp Oản Oản hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, nhưng làbây giờ đã chính diện đối mặt, có trốn đi cũng không đem lại mấy tácdụng. So với vẻ sóng gió kinh hoàng của Diệp Oản Oản, một bên TưDạ Hàn nhìn thấy Hàn Thiên Vũ, sắc mặt ngược lại không hề có chút phảnứng đặc biệt nào, chẳng qua chỉ khẽ nhìn Hàn Thiên Vũ một cái. Dường như bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì, ở trong mắt hắn đều không tạo ra nổi chút gợn sóng nào. Hàn Thiên Vũ nhìn chòng chọc người đàn ôngtrước mặt, tựa hồ là dùng hết tất cả khả năng tự kiềm chế để đè nén sựtức giận, từng chữ từng chữ một gằn giọng, "Tư tiên sinh, xin hỏi anh có gì muốn giải thích không? Nữ nhân này là có chuyện gì xảy ra?"Tư Dạ Hàn mặt không đổi sắc, mở miệng hỏi, "Giải thích?"Hàn Thiên Vũ lên cơn giận dữ, kích động chất vấn: "Chẳng lẽ anh còn muốnnguỵ biện! Anh lừa dối cậu ta, đùa bỡn tình cảm của cậu ta, lén lút saulưng cậu ấy lui tới cùng với nữ nhân khác!"Mịa nó, mịa nó, mịa nó! Tỉnh táo chút đi tiểu thiên sứ! Sự tình không phải là như cậu nghĩ!Tôi là Diệp Bạch! Tôi chính là Diệp Bạch mà! (adsbygoogle = window. adsbygoogle || []). push({}); Diệp Oản Oản vào lúc này cả người đều đã xốc xếch rồi, tuy nhiên lại không có cách nào giải thích, não cũng muốn nổ tung rồi!Nàng hiện tại duy nhất cảm thấy may mắn là Hàn Thiên Vũ vẫn chưa nhận ra nàng!Nhưng bây giờ tệ hại nhất, cũng chính là Hàn Thiên Vũ vì không nhận ra nàng, nên hoàn toàn xem nàng làm kẻ thứ ba. Càng tệ hơn chính là, cái vẻ hùng hổ dọa người chất vấn này của Hàn ThiênVũ, khiến cho ánh mắt của Tư Dạ Hàn thoáng lạnh đi, hai con ngươi mangtheo hàn ý, nheo lại đầy nguy hiểm…Diệp Oản Oản vừa nhìn thấy vẻ mặt như thế của Tư Dạ Hàn, liền biết ngay là không ổn!Ta phi! Đừng nha bảo bối! Em nhiêu đây thôi cũng đã đủ bối rối lắm rồi, anh cũng đừng bùng cháy mà! Diệp Oản Oản đang muốn ngăn cản, nhưng cũng đã không còn kịp nữa rồi. Tư Dạ Hàn thần sắc lạnh nhạt nhìn người nam nhân trước mặt bằng nửa conmắt, nhìn thấy bộ dáng lòng đầy căm phẫn của hắn, âm thanh lạnh vô cùng, "Không sai, tôi đúng là lui tới cùng nữ nhân. Mà cậu, lại lấy tư cáchgì, thân phận gì, để chất vấn tôi?"Diệp Oản Oản che mặt nâng trán, xong rồi, xong đời... Vẻ mặt Hàn Thiên Vũ không cách nào tin tưởng được, "Anh... Anh quả thật là... " (adsbygoogle = window. adsbygoogle || []). push({}); Đối phương lại lầy như vậy, chẳng ngại thừa nhận, hơn nữa còn không có chút ý áy náy hối cải nào. "Hỗn đản!!!"Vừa nghĩ tới nếu như Diệp Bạch biết chuyện này sẽ có phản ứng gì, đươngnhiên sẽ thêm tuyệt vọng, lửa giận bị đè nén của Hàn Thiên Vũ trong nháy mắt bùng nổ, quả đấm đưa lên liền hướng về phía Tư Dạ Hàn đánh tới…. Diệp Oản Oản ở bên cạnh quan sát, nhất thời kinh hãi đến biến sắc!Mẹ nó! Đừng mà! Đánh tôi cũng được, đừng đánh mặt bảo bối nhà tôi mà!Tư Dạ Hàn vẻ mặt lãnh đạm thờ ơ, không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, ngay cả chân mày cũng không hề nhíu lấy một lần. Mắt thấy quả đấm của Hàn Thiên Vũ sắp sửa nện ở trên mặt của Tư Dạ Hàn,Diệp Oản Oản làm sao có thể nhịn được nữa, nhất thời thân hình nhanh như điện lắc mình đi ra, một chưởng vung ra đỡ lấy cú đấm của Hàn Thiên Vũ, sau đó đầy “nghiêm túc” che chở cho Tư Dạ Hàn ở sau lưng mình. "A Cửu, anh không sao chứ?" Diệp Oản Oản khẩn trương sờ sờ mặt của Tư DạHàn, thấy hắn không sao, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dù trong lòngvẫn còn sợ hãi. Tròng mắt Tư Dạ Hàn nhìn Diệp Oản Oản một cái,thấy bộ dáng nhỏ bé của cô nàng khẩn trương không thôi, con ngươi bănglãnh thoáng hòa hoãn lại một phần. "Ngươi... " Hàn Thiên Vũ kinhngạc, không ngờ một nữ hài tử xinh đẹp lại có thể có khí lực lớn nhưvậy, bàn tay hắn bị đỡ lấy cũng có chút tê dại. Bất quá, Hàn Thiên Vũ cũng không nghĩ nhiều, lạnh lùng nói: "Vị tiểu thư này, xin cô tránh ra!"