Cố Hề Hề nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi không hối hận về quyết định của mình. Giản Tiếu là mẹ nuôi của tôi, bà vì nuôi dưỡng tôi trưởng thành mà đã chịu đựng bao nhiêu khổ cực. Từ lúc còn rất nhỏ, tôi đã tự nhủ với lòng mình nhất định phải bảo vệ mẹ. Hiện tại tôi rốt cuộc đã làm được, sao lại phải hối hận?""Vậy nếu Doãn Tư Thần cùng với ba mẹ ruột của em đối đầu nhau, em sẽ làm thế nào?" Đôi mắt màu lam của Mặc Tử Hân trở nên sắc bén: "Hề Hề, đừng trốn tránh vấn đề này nữa? Cuối cùng thì em vẫn phải đối mặt! Tôi không muốn bức em, nhưng đêm nay em đã thấy rồi đó, bá mẫu đối với Doãn gia đã. . hận đến thấu xương. Doãn Tư Thần có dụng ý thâu tóm Vân gia, tôi không biết anh ta làm vậy là vì mục đích gì, nhưng hành động này đã hoàn toàn khiến bá phụ và bá mẫu vô cùng tức giận. Em đứng giữa bọn họ thì bản thân sẽ khó xử, chỉ sợ tiến thoái lưỡng nan. "Cố Hề Hề ngước mắt nhìn Mặc Tử Hân, cô không nghĩ tới người đầu tiên nhắc nhở tình thế hiện tại với cô lại chính là anh. . "Thẳng thắn mà nói, kỳ thật tôi không hy vọng người làm chuyện này là Doãn Tư Thần, bởi vì tôi không muốn làm em khó xử. " Mặc Tử Hân tiếp tục nói: "Nhưng trợ lý của tôi đã điều tra rất kỹ lưỡng, tôi chỉ có thể tin đó là sự thật. Điểm mấu chốt chính là mạng lưới thông tin của Mặc gia tuyệt đối chính xác!""Thật sự là Doãn Tư Thần làm?" Cố Hề Hề rũ mắt, trong giọng nói không nghe rõ là vui hay buồn. "Ừ, đúng vậy. " Đôi mắt Mặc Tử Hân cũng làm người khác không nhìn rõ hỉ nộ của anh. Trêи thực tế, anh chờ giờ khắc này đã chờ rất lâu rồi!Lúc Doãn Tư Thần ra tay với Mặc gia, chặt đứt một phần thế lực của anh, thì anh đã nhạy bén phát giác có điều không ổn, nhưng anh không hề nghĩ tới động cơ phía sau chính là đối phó với Vân gia. Mặc Tử Hân không thể phủ nhận, hành động này của Doãn Tư Thần thật là sấm rền gió cuốn, bước đầu gây ra biển lửa cho những gia tộc có giao hảo với Vân gia, sau đó thừa dịp mọi người không kịp phản ứng thì lập tức ra một đòn chí mạng hủy diệt Vân gia. Đến khi tất cả định thần lại thì Vân gia đã sụp đổ. . Ban đầu anh vốn không hiểu vì sao Doãn Tư Thần phải làm vậy, nhưng sau khi cân trước đoán sau thì rốt cuộc chỉ có một lý do!Doãn Tư Thần từ trước đến nay khi muốn hạ thủ bất kỳ ai đều là ra tay nhanh gọn, tàn nhẫn, chưa bao giờ nương tay, rút củi đáy nồi là chiến lược mà vị đế vương này thích nhất. Nếu Vân gia hoàn toàn bị hủy diệt thì địa vị của Vân gia và Mặc gia sẽ không thể tương xứng với nhau nữa. Cố Hề Hề là người phụ nữ đã một đời chồng, hơn nữa còn có một đứa con, dưới tình huống này, Mặc gia sẽ phải suy xét về người con dâu tương lai đã được chọn sẵn này. Hơn nữa Vân gia một khi bị suy vong, gia tộc không còn tồn tại nữa thì cái gọi là tổ huấn cũng không còn sức uy hϊế͙p͙, Cố Hề Hề hoàn toàn không cần nghe theo tổ huấn này, có thể tiếp tục làm Doãn gia thiếu phu nhân. Mặc Tử Hân tất nhiên hiểu rõ dụng ý này, càng muốn tán thưởng Doãn Tư Thần. Nhưng có một điều không ai ngờ đến, chính là Vân gia từ hơn hai mươi năm trước đã sớm chuẩn bị cho ngày hôm nay!Tuy một đòn thâm hiểm của Doãn Tư Thần quả thật đã nhổ cỏ tận gốc Vân gia ở trong đất nước này, nhưng toàn bộ sản nghiệp chủ lực của Vân gia đã được di dời ra bên ngoài. Vân gia vẫn tồn tại, tổ huấn cũng vậy!Còn Mặc gia. . đương nhiên sẽ tiếp tục tuân thủ theo tổ huấn, Mặc Tử Hân sẽ không từ bỏ Cố Hề Hề!Doãn Tư Thần ơi Doãn Tư Thần, chúng ta rốt cuộc đã hòa nhau một ván!Trong lòng Mặc Tử Hân đã sớm hiểu rõ, nhưng mặt ngoài vẫn làm bộ dáng không hiểu gì cả. "Tôi không biết. " Cố Hề Hề yên lặng trả lời: "Tâm của tôi hiện giờ đang rất loạn. ""Hề Hề, hiện tại không còn thời gian để suy nghĩ hoảng loạn nữa. " Mặc Tử Hân múc một chén canh đặt trước mặt cô: "Nếu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, tôi nhất định tận lực. "Cố Hề Hề muốn cự tuyệt thì đối phương lại nói: "Tôi sẽ không nhân cơ hội này mà ép buộc em làm bất kỳ điều gì, tất cả là do tôi tự nguyện. Cho dù em không cảm kϊƈɦ thì tôi vẫn sẽ làm như vậy. "Cố Hề Hề khẽ giật mình. . Mặc Tử Hân nói tiếp: "Tôi chỉ muốn chứng minh cho em thấy tôi nghiêm túc. Vì em, bất luận là chuyện gì, tôi đều có thể làm!"Cố Hề Hề không nghĩ Mặc Tử Hân lại đột nhiên nói lời này, ánh mắt của cô tức khắc hoảng loạn. "Anh là người ưu tú, hoàn mỹ đến vậy, phụ nữ thích anh chắc phải xếp hàng đến Đại Tây Dương, anh cần gì phải. . " Cô không dám nhìn vào đôi mắt Mặc Tử Hân, cô không biết nên đáp lại đối phương như thế nào. "Thì sao chứ? Họ có tốt thì đều không phải là em, người tôi muốn chỉ là em mà thôi!" Mặc Tử Hân cười ảm đạm: "Có lẽ em sẽ cho rằng lời này chỉ là mạnh miệng, hoặc là cố ý muốn làm em vui, nhưng em có lẽ chưa biết tổ huấn của Mặc gia không chỉ muốn tôi phải kết hôn với em mà còn một lời tiên đoán khác, đó chính là nếu đời này không thể cùng Vân gia kết thân thì dòng chính của Mặc gia sẽ tuyệt hậu. Ngoại trừ Tử Huyên thì tôi là con cháu duy nhất của dòng chính Mặc gia, nếu tôi không có diễm phúc được nên vợ chồng với em thì cả đời này tôi sẽ không kết hôn!"Cố Hề Hề kinh ngạc, nhịn không được mà nhíu mày: "Anh đừng đùa như vậy. . ""Nếu em không tin thì có thể tới nhà thờ tổ của Mặc gia, tổ huấn của Mặc gia đã được ghi rõ ở nơi đó. Lúc ấy em sẽ hiểu tôi nghiêm túc đến nhường nào!" Mặc Tử Hân điềm tĩnh nói: "Tôi tin tưởng, đây chính là số mệnh của tôi!""Lời tôi đã nói vĩnh viễn có hiệu lực, tôi sẽ không bức ép em làm bất kỳ điều gì, tôi sẽ luôn ở nơi này chờ em, chờ đến khi em quay đầu lại. " Mặc Tử Hân nhẹ nhàng nở nụ cười: "Em không cần áy náy vì những lời này của tôi, nếu em như vậy thì chính là tôi sai. Thôi được rồi, đồ ăn đều đã nguội, em mau ăn thêm đi. "Cố Hề Hề xúc mấy thìa cơm lên ăn nhưng hoàn toàn không hề có khẩu vị, miễn cưỡng mãi mới nuốt xuống được, đáy lòng lại rối bời, nói không nên lời là có loại tư vị gì. Mặc Tử Hân đã thẳng thắn nói rõ là muốn theo đuổi cô, nhưng còn cô. . trái tim của cô đang vô cùng hoảng loạn. . Sau đó Mặc Tử Hân không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng đôn đốc Cố Hề Hề ăn hết bữa tối, rồi mới vừa lòng mà thu lại vẻ mặt đau thương. Cố Hề Hề nhìn bộ dáng đối phương giả vờ vui vẻ chịu đựng, nhịn không được hỏi: "Mặc Tử Hân, anh luôn nói tôi là số mệnh của anh, như vậy ở trong lòng anh, tôi và Vân Nặc, rốt cuộc ai mới là người mà anh thích?"Vấn đề này, thật là sắc bén nha!Đối mặt với câu hỏi bén nhọn này, Mặc Tử Hân chính là Mặc Tử Hân, liền thi triển công phu đánh thái cực vô cùng thâm sâu, lập tức trả lời: "Không bằng để tôi kể cho em một chút chuyện xưa, chờ em nghe xong câu chuyện này của tôi, thì sẽ biết được vấn đề này không hẳn được tính là vấn đề!"Cố Hề Hề an tĩnh dựa trêи ghế sofa, nhìn Mặc Tử Hân ngồi một bên đan xen những ngón tay đặt trêи đầu gối. Cô không thể phủ nhận người đàn ông này quả thật có thể làm phụ nữ điên cuồng vì anh, cao lớn anh tuấn, ôn nhu săn sóc, khí chất ôn hòa, hơn nữa còn có bối cảnh quân chính khổng lồ cường hãn với vô sổ tài sản đằng sau lưng. Điều kiện như vậy thì phụ nữ sao lại không xiêu lòng. . Đáng tiếc, cả cô và Vân Nặc đều không nằm trong số những người phụ nữ đó! Dù là Vân Nặc hay Cố Hề Hề, đều đã yêu người đàn ông khác. . Người Vân Nặc yêu chính là Tưởng Dật Hải. Cô thì lại yêu Doãn Tư Thần. Có lẽ là vì cảm giác áy náy thay cho chị gái của mình, nên thái độ của cô đối với Mặc Tử Hân cũng tốt hơn rất nhiều. Mặc Tử Hân là người sắc sảo, chỉ cần Cố Hề Hề không còn giữ thái độ cảnh giác, chủ động thể hiện thiện chí thì anh tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này. Cho dù anh không hiểu rõ vì sao cô đột nhiên có thiện cảm với anh, nhưng anh nhất định tận dụng thời cơ để kéo gần khoảng cách giữa hai người. Thanh âm Mặc Tử Hân nhẹ nhàng thanh thanh, mở miệng kể chuyện: "Trước kia tôi đã từng nói với em, ông nội tôi có ba người anh trai, cuối cùng chỉ còn mình ông nội tôi. Mấy người anh của ông nội đều đã hy sinh trêи chiến trường. "Cố Hề Hề yên lặng gật đầu, chuyện này xem như là khởi nguồn của sợi dây liên kết giữa Mặc gia và Vân gia. . Mặc gia đã hy sinh tính mạng của ba người con trai, chỉ để đổi lấy lời hẹn ước, lấy một người con gái của Vân gia làm cháu dâu, khó trách Vân gia phải cẩn thận đối đãi với Mặc gia như vậy, thật ra là ân tình không sao trả hết!"Ông nội tôi sau khi trưởng thành thì tiếp tục đi theo con đường của ba người anh trai, dấn thân nhập ngũ, theo sự dẫn dắt của ông cố mà xông ra chiến trường một phen uy danh, tạo nên thành tựu của Mặc gia như hiện tại. Lúc ông nội tôi còn nhỏ, bà cố đã chỉ định hôn sự cho ông, đó chính là bà nội của tôi bây giờ, là người thuộc gia tộc thượng tướng có công lớn trong thời kỳ kiến quốc, cho nên Mặc gia là nhờ đi theo con đường quân chính mà thịnh vượng. Tới thế hệ của ba tôi thì đúng vào lúc cải cách văn hóa, tôi có hai người chú, một người cậu và hai người cô, nhưng Mặc gia cuối cùng vẫn đặt trọng trách vào trong tay của ba tôi. Không phải do ba tôi có điểm gì xuất sắc, mà chính là bởi vì tôi đã sinh ra. "Cố Hề Hề quả nhiên bị thu hút bởi câu chuyện này, cô chăm chú lắng nghe. "Nếu em là người thích xem truyền hình, chắc cũng biết năm đó hoàng đế Khang Hy đem ngôi vị truyền cho Ung Chính không phải bởi vì Ung Chính có gì xuất sắc hơn người, mà là vì Khang Hy đại đế thích đứa cháu nội Càn Long, cho nên, Ung Chính hoàng đế có thể xem như là một ngôi vị hoàng đế quá độ. Tình huống này rất giống với chuyện của tôi, lúc tôi sinh ra thì bà cố vẫn còn trêи đời, khi đó bà cố lập tức quyết định dòng chính của Mặc gia sẽ giao cho ba tôi. Bà cố từng nói sứ mệnh kết thúc mấy trăm năm ân oán giữa Mặc gia và Vân gia, chính là phụ thuộc vào tôi. ""Lúc ấy tôi còn rất nhỏ, những việc này tôi hiển nhiên không biết. Nhưng ở Mặc gia thì chuyện này không phải bí mật, tất cả mọi người đều biết. Trước khi qua đời, bà cố đã lập di chúc, vợ của tôi nhất định phải là con gái của Vân gia, nếu tôi cưới người phụ nữ khác thì bà sẽ chết không nhắm mắt. Từ nhỏ tôi đã biết người trong nhà đối với Vân gia đặc biệt tốt, ngày lễ hay ngày tết thì ông nội đều cho người trong nhà chuẩn bị lễ vật đưa tới Vân gia. Vân gia cũng chuẩn bị quà đáp lễ rất trịnh trọng, hai nhà vẫn luôn như vậy mà qua lại. ""Đến khi lớn hơn một chút thì tôi cũng coi như là một người xuất sắc, bên người tự nhiên không thiếu người theo đuổi, rất nhiều cô gái có điều kiện tốt nhưng tôi đối với họ một chút cảm xúc đều không có. Em có biết điều gì không? Những cô gái đó không phải do tôi cự tuyệt, mà là do gia đình tôi đã đuổi họ đi. Mẹ tôi thậm chí còn tìm những cô gái đó để cảnh cáo họ không được bám lấy tôi. Lúc ấy tôi cảm thấy thật buồn cười, khi đó tôi chẳng qua chỉ mới hơn mười lăm tuổi mà thôi. . "