Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc

Chương 233: Hạnh phúc của Giản Tiếu

13-11-2024


Trước Sau

Nhiễm Tịch Vi thấy Thượng Kha đã hoàn toàn đứng về phe của mình thì tức khắc nở nụ cười thâm hiểm.
Cố Hề Hề thấy Mộc Nhược Na trở lại, trong lòng cô thở phào yên tâm.
Đối với cô thì chỉ cần Mộc Nhược Na bình an là đủ rồi, còn chuyện tình cảm riêng tư, nếu Mộc Nhược Na muốn nói thì cô sẽ lắng nghe, còn nếu không thì cô cũng sẽ không hỏi tới.
Tình cảm giữa bạn bè với nhau chính là như vậy, thấu hiểu chia sẻ và tôn trọng đời sống cá nhân của đối phương.
Hải cung rất lớn, tất cả mọi người vừa đi vừa chậm rãi thưởng thức phong cảnh dưới đáy biển.
Dưới đáy biển xanh ngọc mượt mà, có vô số đàn cá rực rỡ sắc màu tung tăng bơi qua bơi lại, lúc thì nấp sau mấy rặng san hô, có lúc xuyên qua các kẽ hở giữa những tảng đá, bơi theo từng đàn.
Quả thật là một vẻ đẹp đến mức nghẹt thở!"Nước biển thật là trong vắt!" Cố Hề Hề nhịn không được mà lên tiếng tán thưởng: "Sâu vậy mà vẫn có thể nhìn được rõ ràng!""Đúng vậy, biển vùng này không hề bị ô nhiễm.
" Mặc Tử huyên nhẹ nhàng cười: "Hơn nữa thuyền trưởng vì muốn phục vụ cho hành khách được chiêm ngưỡng thoải mái nên đã mở sóng âm xua đuổi những loại sinh vật biển hung dữ quái dị, chỉ thu hút mấy đàn cá vô hại này bơi tới đây.
Xung quanh du thuyền còn lắp rất nhiều đèn led có thể chiếu xuống đáy biển sâu hơn một trăm mét, cho nên chúng ta mới có thể nhìn thấy rõ ràng đến thế.
"Cố Hề Hề gật gù nói: "Không thể phủ nhận chiếc du thuyền này được thiết kế quả nhiên có rất nhiều tâm ý!""Đúng vậy!" Mặc Tử Huyên cùng Mộc Nhược Na gật đầu phụ họa: "Đúng thật là dụng tâm.
.
""A, mẹ cũng tới rồi!" Cố Hề Hề vừa ngẩng đầu thì thấy Giản Tiếu và Mạch Luân đang tựa vai nhau thân mật đứng trước vách kính ngắm đàn cá bơi lội.
"Chúng ta qua chào hỏi một tiếng đi.
" Cố Hề Hề cười nói: "Tuy rằng mọi người cùng nhau lên thuyền nhưng tới hôm nay vẫn chưa ăn chung một bữa cơm nào.
"Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên cùng đi theo Cố Hề Hề.
"Mẹ, chú Mạch Luân!" Cố Hề Hề cố ý giễu cợt bọn họ: "Sao có thể ngọt ngào đến vậy! Một ngày một đêm, không rời không xa!"Giản Tiếu vừa nghe thấy giọng của Cố Hề Hề, đột nhiên giật mình buông tay ra, liền đứng thẳng cách Mạch Luân một khoảng, hờn dỗi trừng mắt liếc Cố Hề Hề một cái: "Con bé này, nói lung tung gì đó!"Cố Hề Hề cười cười kéo tay Giản Tiếu: "Con thấy rồi, mẹ đừng chối nữa! Con đã nói là con không phản đối hai người ở bên nhau mà.
"Mạch Luân hơi ngượng ngùng chỉ biết cười cười.
Người đàn ông này thật ra chỉ lớn hơn Cố Hề Hề chừng mười tuổi, một tiếng chú này gọi quả thật cũng không hợp lý lắm.
Mộc Nhược Na hùa theo góp vui: "Đúng vậy, bọn con đều thấy vui cho dì.
Lúc dì và chú kết hôn nhất định phải nói cho tụi con biết nhé!"Mặc Tử Huyên liền gật đầu nói: "Đúng vậy đúng vậy, con nhất định tới xin một chén rượu mừng đó!"Mặt Giản Tiếu càng ngày càng đỏ ửng lên như thiếu nữ vậy.
Mạch Luân lần đầu tiên ở trước mặt mọi người thể hiện thái độ công nhận: "Nhất định rồi, nhất định rồi!"Nghe được lời này của Mạch Luân, gương mặt Giản Tiếu thật sự đã đỏ như trái cà chua.
Cố Hề Hề kéo tay Giản Tiếu nói: "Mẹ, quần áo mẹ mua cho con, mẹ xem con mặc đẹp không này?"Đáy mắt Giản Tiếu tràn ngập ý cười: "Đẹp, con gái mẹ mặc gì cũng đẹp hết! Trước kia do mẹ không tốt, quanh năm suốt tháng đều không thể mua cho con được một bộ quần áo mới, trong lòng mẹ thật không dễ chịu.
.
""Mẹ.
.
Đều là chuyện quá khứ rồi, mẹ nhớ đến làm gì nữa?" Cố Hề Hề lập tức trấn an Giản Tiếu: "Mẹ nhìn xem bây giờ chẳng phải con rất tốt sao?"Cố Hề Hề vốn định nói cho Giản Tiếu chuyện của bà Cố, nhưng hiện tại thấy Giản Tiếu đang tận hưởng hạnh phúc, cô ngược lại không muốn nhắc đến nữa.
Cứ để cho mẹ cô yên bình trải qua quãng thời gian hạnh phúc, ngọt ngào mà trước nay khó có được.
Những chuyện không vui kia thì cô sẽ tự mình xử lý.
Thuyền trưởng đã đồng ý với cô sẽ thả bà Cố ra, chỉ cần bà ấy bị cảnh sát dẫn đi thì vụ án này sẽ mau chóng kết thúc.
Đến đây chính là dấu chấm hết triệt để giữa cô và Cố gia!Cố gia nay đã không còn gì nữa.
Mọi người đi tới đi lui đã có chút mệt mỏi, góc phía trước có một nhà hàng hải sản nhỏ nấu đồ rất tươi ngon.
Các khách hàng đứng xếp hàng thành tốp ba tốp năm cùng nhau mua một ít, vừa đi vừa thưởng thức cảnh đẹp, cảm giác quả nhiên vô cùng mỹ mãn.
Nhiễm Tịch Vi đi lẫn vào dòng người, chính bản thân cô ta cũng không biết vì sao mình lại luôn muốn đi theo Cố Hề Hề.
Cô ta biết rõ dù có đi theo Cố Hề Hề thì chưa chắc có thể tìm được Doãn Tư Thần nhưng vẫn không nhịn được mà kiên trì bám theo không biết mệt mỏi.
Mỗi lần Nhiễm Tịch Vi nhìn thấy nụ cười của Cố Hề Hề thì thâm tâm cô ta cảm thấy cực kỳ chướng mắt.
Dựa vào cái gì?Dựa vào cái gì mà chỉ Cố Hề Hề mới có thể có được hạnh phúc?Dựa vào cái gì mà Cố Hề Hề có thể được nhiều người yêu thương đến vậy?Đặc biệt mỗi lần nhìn Giản Tiếu cẩn thận vén tóc cho Cố Hề Hề, cử chỉ nhẹ nhàng tràn đầy yêu thương đó quả thật đã chọc mù mắt Nhiễm Tịch Vi!Dựa vào cái gì mà đến một người chỉ là mẹ nuôi cũng đối xử với Cố Hề Hề tốt đến như thế?Cố Hề Hề, cô rốt cuộc dựa vào cái gì!Càng nhìn Cố Hề Hề, Nhiễm Tịch Vi càng cảm thấy không phục!Lúc này Cố Hề Hề đang đưa cho Mặc Tử Huyên một xiên cá viên, ngón tay trơn trượt nên sơ ý đánh rơi viên cá xuống đất.
Cố Hề Hề cười ha ha, chậm rãi khuỵu người ngồi xuống nhặt viên cá trêи mặt đất rồi đứng dậy đi tìm thùng rác.
Nhiễm Tịch Vi thấy Cố Hề Hề rốt cuộc chỉ còn lại một mình, đáy mắt cô ta hiện lên một tia cười ác ý.
Ở đây nhiều người như vậy, nếu ai đó bất cẩn đẩy ngã Cố Hề Hề một cái thì.
.
đứa bé trong bụng cô chưa chắc đã có thể giữ được!Nhiễm Tịch Vi đầy toan tính quyết định đi theo sát phía sau Cố Hề Hề.
Cố Hề Hề hoàn toàn không biết Nhiễm Tịch Vi đang ở ngay sau lưng mình, vừa đi vừa chùi ngón tay, tìm thùng rác để vứt viên cá lúc nãy cùng khăn giấy.
Khoảng cách giữa Nhiễm Tịch Vi và Cố Hề Hề chỉ còn khoảng nửa mét.
Nhiễm Tịch Vi chậm rãi vương tay.
Chỉ cần cô nhẹ nhàng đẩy một cái.
.
Cố Hề Hề nhất định sẽ té ngã lăn xuống cầu thang.
.
Chỉ cần cô ngã xuống thì đứa bé trong bụng nhất định không giữ được nữa.
.
Cố Hề Hề, cô chết chắc rồi!Tia ác độc trong đáy mắt Nhiễm Tịch Vi đã hoàn toàn phá nát vẻ mặt dịu dàng mỹ lệ của cô ta! Nhiễm Tịch Vi tuyệt nhiên không quan tâm đến những chuyện có thể xảy ra sau khi đẩy ngã Cố Hề Hề.
Cô ta chỉ cần Cố Hề Hề chết!Cô ta chỉ muốn con của Cố Hề Hề phải chết!Bàn tay với những móng vuốt sắc nhọn của Nhiễm Tịch Vi không chút do dự hướng về phía sau lưng Cố Hề Hề đẩy một cái!Ngay tích tắc khi sắp chạm tới lưng Cố Hề Hề thì bỗng nhiên có một thân ảnh xuất hiện.
Một bàn tay rắn chắc với những ngón thon dài đã ngăn chặn bàn tay của Nhiễm Tịch Vi, giây tiếp theo, người kia liền hất tay đấy ngã cô ta.
Nhiễm Tịch Vi không kịp thấy rõ ai đã ngáng đường mình thì đã bị người khác dùng tay bịt miệng che mắt kéo đi.
Sự việc xảy ra quá nhanh!Cố Hề Hề chỉ cảm thấy phía sau như có một cơn gió nhẹ thổi qua, khi cô quay đầu lại thì phát hiện đằng sau không có một bóng người nào cả.
"Thật kỳ lạ, vừa rồi rõ ràng cảm giác có người sau lưng mình mà.
.
" Cố Hề Hề vứt rác xong thì xoay người rời đi.
Không ngờ cô vừa quay người thì tức khắc đâm sầm vào một lồng ngực ấm áp.
"A, em đây là gấp gáp đến mức không chờ nổi mà muốn hiến thân cho tôi sao?" Một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên trêи đỉnh đầu Cố Hề Hề.
Tầm mắt Cố Hề Hề dừng lại ngay ngực của đối phương, bộ quần áo trắng tinh xảo của thuyền trưởng xuất hiện trước mắt cô.
Là anh!Đáy mắt Cố Hề Hề hiện lên tia tức giận, vừa định lui về phía sau một bước thì không ngờ động tác đối phương đã nhanh hơn so với cô, lập tức ôm trọn lấy vòng eo mềm mại.
"Em đối xử với ân nhân cứu mạng của mình thế à?" Đối phương lười biếng mở miệng nói, giọng nói trầm thấp như vậy càng nghe càng cảm thấy quen thuộc.
Cố Hề Hề đột nhiên ngẩng đầu, thấy đối phương vẫn là mái tóc vàng đó, mặt nạ che khuất nửa khuôn mặt.
"Trốn trốn tránh tránh thì còn gì là anh hùng hảo hán?" Cố Hề Hề không chút do dự duỗi tay đẩy đối phương ra, giãn cách một khoảng nhất định với cô: "Anh không chịu dùng gương mặt thật gặp tôi, là không dám hay không thể đây?"Thuyền trưởng cười khổ một tiếng.
Chính xác, anh hiện tại thật sự là không dám, và cũng không thể!Cô vẫn còn tức giận như vậy.
.
Nếu anh dùng gương mặt thật xuất hiện thì chỉ sợ cô sẽ quay người rời đi ngay lập tức!Từ khi nào mà một vị đế vương kiêu ngạo cuồng vọng như anh lại lầm lạc đến mức muốn gặp vợ mình gần ngay gang tấc nhưng chỉ có thể giả trang, trốn tránh che dấu thân phận mới dám xuất hiện trước mặt cô.
Hề Hề à Hề Hề!Em tức giận cũng được, mắng tôi cũng được, tôi đều không để ý!Tôi chỉ sợ nhất chính là em im lặng không nói không rằng mà rời khỏi tôi.
.
Tôi biết em từ nhỏ sống trong hoàn cảnh như vậy luôn khiến em mệt mỏi căng thẳng, giống như chim sẻ sợ cành cong vậy.
Chỉ cần có chút khúc mắc thì em sẽ lùi bước, khiến em không tin tưởng vào tình yêu nữa.
.
Tôi thật sự rất đau lòng, rất muốn che chở bảo vệ cho em.
.
Nhưng em phải giống như tôi, tin tưởng vào tình cảm của chúng ta thì tôi mới có biện pháp lưỡng toàn giải quyết dứt điểm để sau này chúng ta có thể mãi mãi bên nhau.
Hề Hề, chừng nào em mới có thể vứt bỏ sự tự ti, khi nào em mới có thể buông bỏ cảnh giác với tôi, khi nào mới có thể vượt qua hết những chướng ngại trong lòng mà cùng tôi nghênh đón tháng ngày của chúng ta, quay trở về bên tôi?Tôi biết em quan tâm điều gì, biết em không thể chấp nhận cái gì.
Cho nên em rời đi rồi, tôi cũng đi theo.
.
Cho dù tôi không thể kháng cự mẹ mình, nhưng tôi vẫn không thay đổi, sẽ nguyện ý vì em mà cách xa những người phụ nữ khác.
Tôi nguyện vì em mà giữ cho thân thể và tâm trí mình thanh sạch.
Tất cả đều vô cùng đơn giản.
.
Người tôi muốn chỉ là em!Trong lòng thuyền trưởng có vô số ý nghĩ cùng với nội tâm đang gào thét, nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện một bộ dạng vân đạm phong khinh (*) đối diện với Cố Hề Hề.
(*) Vân đạm phong khinh: Không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.
Bởi vì chỉ có như vậy thì cô mới không thể đoán được thân phận thật của anh.
"Sao tôi lại cảm thấy tôi đeo mặt nạ thì em mới yêu tôi nhỉ?" Thuyền trưởng cố ý bày ra vẻ mặt đùa cợt không quan tâm.
Quả nhiên, Cố Hề Hề tức giận trừng mắt nhìn anh ta một cái.
"Không thể hiểu được anh!" Cố Hề Hề đẩy người thuyền trưởng ra, xoay người muốn bỏ đi.
"Nhiễm Tịch Vi sẽ không dừng tay đâu.
" Thuyền trưởng đột nhiên nói với Cố Hề Hề.
Thân thể Cố Hề Hề liền đứng khựng, cô không quay đầu lại nhưng những ngón tay của cô đã nắm chặt thành quyền.
Anh có thể bắt được bà Cố thì hiển nhiên cũng sẽ biết được việc giữa cô và Nhiễm Tịch Vi.
Chuyện này không có gì kỳ lạ cả!Nhưng vấn đề là tại sao anh phải nhắc nhở cô?Quan hệ của cô và Nhiễm Tịch Vi, người nào để ý một chút đều biết chính là như nước với lửa.
Nhưng anh nhắc nhở riêng cô một câu như vậy là có ý gì? Là ngầm ám chỉ rằng Nhiễm Tịch Vi tiếp theo sẽ có hành động gì sao? Vậy anh đã biết cái gì rồi?Người đàn ông này.
.
Vì sao có thể khiến cô cảm thấy thân quen đến thế?Càng tiếp xúc thì cảm giác đó càng mãnh liệt!Trời ơi, cô chỉ mới gặp người đàn ông xa lạ này chưa bao lâu nhưng sao lại có cảm giác quen thuộc như gặp ma thế này?

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!