Bạch Sương không nghe thấy cuộc đối thoại giữa Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha, cô ta nghe xong tiền đặt cược Thịnh Hoàn Hoàn nói thì tự tin nhếch khoé miệng lên: “Thịnh Hoàn Hoàn, đây là tự cô nói, về sau gặp tôi thì phải gọi một tiếng bà nội, tự động cách xa chỗ tôi đứng một km, người ở đây làm chứng cho tôi. ”Đám tay đua nam đứng gần đó ồn ào: “Yên tâm, chúng tôi làm chứng cho cô, hiện tại đã gọi đặt tôm hùm đất và gà rán. ”“Người anh em, đừng quên bảo bọn họ chuẩn bị cả lao công và thùng rác lại đây. ”“Vẫn là anh suy xét chu đáo, ha ha... "Trong tiếng cười của mọi người, đột nhiên có một tiếng nói truyền đến: “Thịnh Hoàn Hoàn cố lên, tôi và đội trưởng Lý xem trọng cô. ”Thì ra là Cao Dương. Mọi người quay lại nhìn về phía Cao Dương, lúc này ông ấy và Lý Hưng Hoài đều lộ ra vẻ mặt rất kích động, giống như hai fan lớn tuổi, tình huống gì thế này?Thịnh Hoàn Hoàn gật gật đầu với họ, tiếp theo liền thấy Trần Phỉ Phỉ đi đến trước mặt Bạch Sương, võ võ bả vai cô ta: “Cố lên. ” Bạch Sương tràn đầy tự tin mà trả lời: “Yên tâm, tôi sẽ làm cô ta thua đến không còn mặt mũi ra cửa gặp ai. ”Không phải Cao Dương và Lý Hưng Hoài đặt tất cả hy vọng lên người Thịnh Hoàn Hoàn sao, còn khen cô sẽ càng xuất sắc hơn Lý Tinh Vũ, vậy cô ta phải tàn nhãn dập nát hy vọng của bọn họ, dù sao chết sớm hay chết muộn cũng là chết thôi, không phải sao?Sau đó Bạch Sương nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Còn chờ cái gì, vậy bắt đầu đi. ”Mọi người chỉ có thể dùng hai chữ “Thảm thiết” để hình dung cuộc đua kế tiếp, cảm thấy bi thương thay cho Bạch Sương. Trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, Bạch Sương như một con kiến nhỏ, người ta dùng một ngón tay cũng dễ dàng nghiền chết, còn là dạng tan xương nát thịt. Có người vui sướng khi người gặp họa mà cảm thán: “Bạch Sương à, tốt xấu gì cô cũng là tay đua chuyên nghiệp, sao lại thua thảm như vậy, nếu tôi là cô thì không còn mặt mũi ra cửa nữa. ”“Gọi bà Bạch Sương mau gọi Thịnh Hoàn Hoàn là bà nội đi. ”Bạch Sương nhìn từng gương mặt vui sướng khi người gặp họa, sắc mặt lúc xanh mét lúc lại trắng bệch, không khóc nhưng còn khó coi hơn khóc. Đáng tiếc hiện tại đã biết quá muộn, mọi người đều thấy Thịnh Hoàn Hoàn nghiền nát cô ta như thế nào, về sau cô còn lăn lộn gì ở giới đua xe nữa, các đồng đội sẽ cười nhạo cô đến mức nào? Lăng Kha đi xuống xe, lười biếng nhìn Bạch Sương: “Ngẩn người làm gì, thua rồi mất hồn luôn à? Không phải muốn chối bỏ đó chứ, vừa rồi là cô luôn kêu gào muốn đấu với Hoàn Hoàn, còn không mau gọi tiếng bà nội nghe xem nào. ” Đám tay đua nam chung quanh cũng ồn ào theo, bảo Bạch Sương gọi Thịnh Hoàn Hoàn là “Bà nội”.