Cố Ngôn suy nghĩ là đau đầu, chống khuỷu tay lên thành ghế, đỡ trán.
Lâm Tử thở dài, đi tới trước mặt cô, phân tích: “Cố Ngôn, tớ thấy chi bằng khoảng thời gian này cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi, công việc đặt sang một bên. Cậu độc thân bao nhiêu năm rồi, tớ nhớ trong cục hình như có một đội phó có ý với cậu phải không? Cậu ngày ngày chìm trong mấy vụ án, tính tình ngày càng không tốt, cậu nên nhân cơ hội tìm một anh bạn trai đi. Phụ nữ mà, được “tưới đều đặn” thì sắc mặt sẽ... ”
Nói đến cuối, cô ấy xoay người lại, khi lần nữa đối diện với đôi mắt đen láy và lạnh lùng của Cố Ngôn, cô ấy bỗng im bặt, nhất thời không thốt ra được những lời phía sau.
Nhưng ngay sau đó, cô ấy quan sát cô gái ngồi trên lăn từ đầu đến chân, gan bỗng chốc lớn hơn, nhún vai, dẩu môi nói: “Thôi, cậu giận rồi, dù sao sau này tớ vẫn sẽ nhắc nữa, có bản lĩnh thì cậu đứng lên mà đánh tớ. ”
Cố Ngôn: “... ” Đúng là tính đả kích không nhiều, nhưng tính sỉ nhục thì cực mạnh.
Lâm Tử cũng bất lực, thực ra cô ấy không cố ý khiến Cố Ngôn không vui, cô ấy chỉ không quen khi cuộc sống của Cố Ngôn chỉ có công việc, khép mình như vậy sẽ xảy ra chuyện.
Đúng lúc này có cuộc gọi từ bệnh viện, muốn cô ấy đến, cô ấy chỉ đành đi trước: “Cưng ở đây đợi một lát, tớ đi rồi quay lại. ”
Cố Ngôn nhìn cô ấy rời đi, lúc này đầu mày cau chặt của cô mới dần giãn ra.
Lâm Tử đúng là ồn ào chết đi được.
Cố Ngôn đang muốn yên tĩnh, nhưng lúc này có cuộc gọi đến, là Lâm Tử. Cô ấy nói buổi tối có một buổi tụ tập dẫn theo trai đẹp, Lâm Tử còn chưa nói xong thì Cố Ngôn đã dứt khoát cúp điện thoại.
Cúp điện thoại chưa đến một phút, điện thoại lại đổ chuông, lần này Cố Ngôn mất kiên nhẫn, không vui nói vào điện thoại: “Cậu có thôi đi không? Tớ muốn đàn ông, muốn tình dục thì vẫy tay cái là có, cậu lo cho bản thân cậu thì được rồi, bớt lo chuyện của tớ đi!”
Vừa dứt lời, đầu kia điện thoại lặng ngắt như tờ.
Giây lát sau, một giọng nói đàn ông trầm thấp, biếng nhác và đầy ngờ vực vang lên: “À thì... cô đang tuyển dụng sao?”
Cố Ngôn: “... ?”
Giọng nói truyền đến, khi nghe thấy giọng nam bên đầu kia, trong đầu Cố Ngôn đờ ra một lúc, sau đó vội nhìn điện thoại, lúc này mới nhận ra cuộc gọi này đến từ số lạ, hoàn toàn không phải Lâm Tử.
Nhớ đến những lời mình vừa nói, Cố Ngôn lập tức hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy lồng ngực tắc lại, lên không được xuống chẳng xong, nghẹn ứ ở đó.
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cô đáp “ừm” bằng giọng mũi rồi lên tiếng: “Đúng vậy, tôi đang tuyển trợ lý. ”
Lúc này, giọng điệu của cô hoàn toàn khác với trước đó.
Người điện thoại im lặng một lúc, hệt như đang do dự, sau đó giọng nói trầm thấp hỏi: “Tôi thấy bài đăng chỉ tuyển trợ lý nam, đây là... ?”
Đúng là khiến người ta không khỏi nhớ đến những lời cô vừa nói trong điện thoại.
Cố Ngôn vừa nghe thế thì lập tức giận đến nghiến răng.
Chỉ tuyển trợ lý nam? Con nhóc Lâm Tử này! Giúp cô làm việc thế này sao?
Cố Ngôn siết chặt tay cầm điện thoại, kiên nhẫn nhấn mạnh: “Ngại quá, gõ nhầm rồi, nam nữ đều được, cử nhân trở lên, chuyên ngành liên quan đến luật hay tâm lý học các thứ thì được ưu tiên. ”
Vừa dứt lời, người đàn ông ở đầu kia điện thoại như thở phào một hơi: “Vậy thì được. ”
Cố Ngôn: “?”
Sao nghe cứ thấy sai sai nhỉ?