Người mở cửa là dì Mai, bà kéo cô vào trong rồi đóng cửa lại ngay. Vân Kỳ vẫn chưa kịp hỏi gì thì đã bị dì Mai nhanh tay bịt miệng lại, nhìn qua khe cửa Vân Kỳ trông thấy một đám người đang đi ngang. Trên người bọn họ mặc bộ đồ đỏ thẫm, trên vai họ là chiếc kiệu hoa hơi cũ kĩ, cơn gió lạnh thổi qua khiến cho bụi và lá khô bay tán loạn khắp nơi. Người đi đầu cầm chiếc kèn thổi lên tiếng nhạc thê lương, sắc mặt bọn họ đều trắng bệt trông như không phải người bình thường mà cứ giống như người giấy vậy. Bọn họ đi khỏi đó rồi biến mất trong bóng tối, Vân Kỳ lúc này mới dám thở phào một hơi, người dì lúc này mới nhìn kĩ lại đứa cháu của mình. Giọng nói thì thầm. - Vân Kỳ! Con về rồi sao??Nghe giọng nói vừa quen thuộc lại có chút xa lạ, Vân Kỳ ngập ngừng trả lời. - Vâng, dì là... . - Dì là dì Mai này, mà lúc trước bà nội cháu có dặn dì một chuyện. Dì Mai nhỏ giọng nói, sau đó kéo Vân Kỳ vào phòng khách, tại đây cô mới nhìn thấy di ảnh của bà nội và di ảnh của chị gái Mộng Kỳ ở trên chiếc bàn gỗ cũ kĩ. Cả căn phòng chỉ có chút ánh nến đang cháy sáng trên bàn, Vân Kỳ nhìn thấy khuôn mặt của chị gái thì không khỏi bật khóc, vẻ ngoài của cả hai giống nhau đến 99%. - Hứcc, sao chị lại không đợi em về... . . Vân Kỳ vừa khóc vừa đưa tay lau đi những giọt nước mắt, dì Mai ở bên cạnh vỗ về an ủi. - Bà nội vì tuổi già sức yếu nên mới ra đi, còn chị gái con thì... . . haiz... . Nghe nhắc đến chị gái, Vân Kỳ tò mò hỏi. - Dì Mai, dì có thể nói cho cháu biết chị gái cháu đã xảy ra chuyện gì không ạ??Dì Mai vẻ ngoài khoảng 40 tuổi, khuôn mặt xinh đẹp mặn mà, làn da trắng hồng giống như thiếu nữ. Dì khẽ gật đầu rồi bắt đầu kể. - Chuyện chị gái cháu dường như trong làng ai cũng biết rõ, chị gái cháu và con trai thứ của ông phú hộ Lâm đều có tình ý với nhau, chuyện này không may bị ông bà phú hộ Lâm phát hiện nên đã ngăn cản hai người qua lại với nhau... . _ Hồi tưởng về quá khứ_... Ông bà phú hộ Lâm ngồi ở phòng khách, bộ dạng rất tức giận nhìn Lâm Vĩ Thành và Dương Mộng Kỳ đang quỳ trước mặt. Lâm Vĩ Thành nắm lấy bàn tay Mộng Kỳ mà cầu xin ba mẹ. - Ba mẹ, con và Mộng Kỳ đều là thật lòng với nhau. Xin ba mẹ hãy tác thành cho chúng con!Lâm Vĩ Thành có vẻ bề ngoài thư sinh nho nhã, khuôn mặt điển trai cùng với vóc dáng cao ráo. Ông bà phú hộ Lâm bị anh chọc giận tức đến mức muốn vung tay đánh người, đột nhiên ông Lâm nghĩ đến một chuyện gì đó nên thay đổi thái độ ngay, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn. - Cũng không thể là không được, chỉ cần con hãy đến làng Tứ Hải ở phương Nam để giao dịch hàng hóa, nếu như thành công và hoàn thành sớm thì khi trở về ta sẽ thành toàn cho hai đứa!Nhận được sự đồng ý của ba, Lâm Vĩ Thành vui mừng đến hai mắt sáng rực, kích động hỏi. - Thật ư? Ba, lời ba nói là thật sao???Ông Lâm gật đầu "ừm" một tiếng, bà Lâm ở bên cạnh không hiểu thì tức giận định phản đối thì bị ánh mắt của ông Lâm ra hiệu. Dù bà chưa biết ý của ông là gì nhưng cũng đành cắn răng chấp nhận. Lâm Vĩ Thành và Dương Mộng Kỳ hạnh phúc ôm lấy nhau trước mặt ông bà Lâm, ánh mắt ông Lâm nhìn hai người như đang tính toán điều gì. Đêm hôm đó, Lâm Vĩ Thành cùng người hầu mang đồ lên xe tranh thủ rời đi, anh ôm theo hy vọng để sớm trở về để gặp lại người mình thương. Đợi chiếc xe đi xa, bà Lâm lúc này mới hậm hực hỏi. - Tại sao ông lại đồng ý cho tụi nó đến với nhau? Rốt cuộc ông có ý gì?? Ông Lâm nhìn bà Lâm một lúc rồi mới nhỏ giọng nói. - Bà nghĩ tôi sẽ cho tụi nó đến với nhau dễ dàng như vậy hay sao?Ánh mắt ông Lâm trở nên gian tà, bà Lâm vẫn chưa hiểu ý ông nên nhíu mày, ông Lâm chỉ nhắc nhở. - Bà lo chuẩn bị đi, 3 ngày sau đưa người đến rước Mộng Kỳ về đây làm dâu!Nghe tin này, bà Lâm ngơ ngác tại chỗ. Ông Lâm thì nở nụ cười khoái chí đi vào bên trong. Ngày hôm sau, bà Lâm đích thân đến nhà Mộng Kỳ để bàn chuyện cưới hỏi. Mộng Kỳ nhìn thấy bà thì giật mình, tay làm rơi rổ rau xuống đất, bà Lâm không còn thái độ khó chịu hay tức giận nữa mà thay vào đó là một vẻ ngoài dịu dàng và thân thiện. - Mộng Kỳ, cháu đang chuẩn bị nấu ăn sao?Thấy bà Lâm chủ động hỏi han, Mộng Kỳ có chút sợ hãi vì không quen, miệng vẫn nở nụ cười gượng mà lịch sự đáp lại. - V... vâng, vâng ạ! Bà Lâm đến đây không biết là có chuyện gì vậy ạ???Nhìn thấy dáng vẻ hơi run rẩy của cô, bà Lâm cười tươi nói. - Haha, cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là bác đến để báo cho cháu một tin vui!Nghe lời này, Mộng Kỳ bối rối nhìn bà Lâm. Bà đến gần cô ra vẻ thân thiết mà nói. - Thôi cháu xem như những chuyện xảy ra lúc trước đều là hiểu lầm, bác đến để hỏi ý cháu là cháu có muốn trở thành con dâu của nhà bác không???