Đế Nguyên Quân không để ý mà thay vào nó là nở một nụ cười nhẹ rồi tiếp tục tăng giá. “Hai lăm vạn linh thạch”. Toàn trường ngay lập tức ồ lên, họ không thể tin là có người dám đối đầu trực tiếp với Hưng Hoàng. “Tên là là công tử của gia tộc nào đây?”. “Đó là hai lăm vạn a”. “Tăng giá không cần suy nghĩ”. “Đại phú hào a”. Hưng Hoàng ở trong phòng, ánh mắt có chút lạnh và sắc mặt dần trầm xuống. “Khốn kiếp”. “Không có ai vượt qua ta được”. “Hai sáu vạn”. Hưng Hoàng quát lớn một tiếng với giọng điệu không vui nói. Đáp lại, Đế Nguyên Quân ánh mắt giễu cợt nhìn Hưng Hoàng một cái rồi nói. “Chỉ là hai sáu vạn mà thôi”. “Ba mươi vạn”. “Cái gì?”. “Chỉ hai mười sáu vạn?”. “Tên này lớn giọng quá”. “Lượng linh thạch lớn như vậy mà xem như không có gì?”. “Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào?”. Bị lời nói của Đế Nguyên Quân chọc giận, Hưng Hoàng tức giận vung tay đánh nát bộ bàn ghế, ánh mắt hậm hực như muốn ăn tươi nuốt sống Đế Nguyên Quân rồi quát lớn một tiếng. “Tên khốn kiếp nhà người dám xem thường ta?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân lắc đầu trả lời. “Linh thạch chỉ là vật ngoài thân thôi, cần gì phải tức giận như thế”. “Nếu ngươi không đủ linh thạch thì dừng đi thôi”. “Ngươi”. Hưng Hoàng trong mắt bừng bừng lửa giận, hắn từ trước đến giờ chưa có lần nào bị người khác xem thường. Nhưng hôm nay hắn bị Đế Nguyên Quân khinh thường rất nhiều lần. Nộ hỏa công tâm, Hưng Hoàng cắn răng rồi quát lớn một tiếng. “Ba hai vạn”. Thấy Hưng Hoàng đã cắn câu, Đế Nguyên Quân nhìn Phùng Bảo một cái rồi gật đầu ra hiệu. Phùng Bảo ở phía dưới thấy vậy liền nở một nụ cười nhẹ nói. “Chúc mừng Hưng Hoàng công tử, Vân Lôi Thạch đã thuộc về công tử”. Toàn trường thấy Hưng Hoàng bị Đế Nguyên Quân chơi một vố lớn nên phá lên cười lớn rồi bắt đầu ồ lên bàn tán. Và trong đó còn có những người có đại thù với Hưng Hoàng càng thêm khoái chí. “Hahaha… Tên này đúng là gan thật”. “Dám chơi Hưng Hoàng công tử một vố đau như vậy”. “Hahaha… Ông trời có mắt”. “Hưng Hoàng đứng ở trên cao lâu rồi, nay bị một người vô danh chơi một vố đau”. “Ba hai vạn linh thạch cho một viên tinh thạch”. “Buồn cười chết mất”. “Hahaha…. ”. Đứng ở phía đối diện! Lâm Tuyết Nhi nhìn cử chỉ của Đế Nguyên Quân vừa rồi thì càng thêm nghi ngờ. Nàng biết Phùng Bảo ở Hà Châu thành một thời gian dài và gặp rất nhiều cường giả. Nhưng những người có thể khiến Phùng Bảo thông đồng và quen biết như vậy là rất ít. Và người đầu tiên mà nàng nghĩ đến chính là Đế Nguyên Quân. Nhưng nàng vẫn không hiểu, nếu như hắn quay về mà không gặp mình thậm chí không quay về Lâm gia mà ở bên ngoài cùng hai nữ tử khác. Nàng rất khó hiểu và có cảm giác hụt hẫng vô cùng. “Nếu đó là hắn thì tại sao lại đối xử với ta như vậy?”. “Là ta sai chuyện gì sao?”. “Hay hắn thấy ta không phù hợp…. . ”. “... ”. Hưng Hoàng khí tức mạnh mẽ bộc phát, trên trán hắn nổi lên từng sợi gân xanh và trong mắt nổi lên từng sợi gân máu trông cực kỳ tức giận. Ánh mắt nồng nặc sát ý nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân. Ở trong phòng! Lạc Tuyết Dung thấy Đế Nguyên Quân rất muốn có viên tinh thạch nhưng cuối cùng hắn lại từ bỏ và dường như không có chút cảm giác lo lắng nào cả nên nàng cảm thấy kỳ lạ hỏi. “Viên tinh thạch này không phải thứ ngươi cần sao?”. “Ta thấy tên kia không kiên trì lâu hơn được nữa đâu”. “Ngươi tăng giá thêm chút nữa là được rồi mà?”. Đế Nguyên Quân lắc đầu rồi nở một nụ cười giễu cợt nói. “Cần gì phải như thế?”. “Lát nữa nó sẽ về tay ta thôi”. Lạc Tuyết Dung kinh nghi hỏi hắn. “Ngươi muốn đoạt lại sao?”. “Không cần”. Đế Nguyên Quân hai tay đưa ra sau lưng rồi từ từ nói. “Lát nữa hắn dâng lên bằng hai tay thôi”. “Ngươi chắc chắn?”. Lạc Tuyết Dung có chút nghi ngờ nói. Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười nhẹ rồi thôi. Tiếp đến, những vật phẩm khác được đưa lên nhưng Đế Nguyên Quân không vừa ý với món nào cả. Còn hai người Lạc Tuyết Dung và Hứa Tiểu Kiều chọn được một vài món. Lúc này, ở bên dưới bục lớn, Phùng Bảo hai tay đặt lên khay đồ rồi hồ hởi nói. “Sau đây là vật phẩm cuối cùng và đây cũng chính là thứ trân quý nhất trong lần đấu giá hôm nay”. “Không để các vị chờ lâu hơn nữa... ”. Phùng Bảo mạnh tay kéo phăng tấm lụa che rồi nở một nụ cười nói. “Đây là một bình tinh huyết của ngũ cấp hung thú, hỗn huyết Giao Long”. Hỗn huyết Giao Long?! Toàn trường nghe thấy liền ồ lên, ai ai cũng kinh ngạc vô cùng. Thế gian Long Phượng hiếm có, Giao Long cũng vậy. Mặc dù không sánh bằng với Long Phượng nhưng Giao Long ở trong mắt của tất cả mọi người đã là một thứ tồn tại đỉnh cấp. Cho dù cường giả Thánh Cảnh gặp hỗn huyết Giao Long đỉnh phong cũng phải cam bái hạ phong. Mặc dù kinh khủng là thế nhưng trước mắt họ bây giờ chính là một bình tinh huyết của Giao Long, cực kỳ trân quý. Bất kể người bình thường nào có nó cũng có thể lột xác thành long trung chi nhân, phượng mỹ chi nữ. Công dụng của nó không chỉ gột rửa nhục thân mà còn có khả năng thế biến cực kỳ mạnh mẽ. Đế Nguyên Quân nhìn bình tinh huyết này liền sáng lên, trên gương mặt hắn nở một nụ cười vui mừng nói. “Thứ này quá trân quý, ta không thể không đoạt”. Nhận thấy toàn trường sôi động, Phùng Bảo đưa bình tinh huyết lên cao rồi lớn giọng nói. “Giá khởi điểm năm mươi vạn linh thạch, mỗi lần tăng giá không thấp hơn một vạn”. “Đấu giá bắt đầu”. Lời nói vừa dứt, toàn trường bắt đầu nháo lên, ánh mắt ai cũng nhìn chằm chằm vào bình tinh huyết rồi liên tục ra giá. Chỉ trong nháy mắt, giá của bình tinh huyết này được đẩy gần lên đến tám mươi vạn và chưa có dấu hiệu ngừng lại. Đế Nguyên Quân cũng không thua kém liền ra giá. “Trăm vạn linh thạch”. “Lại là hắn, tên này cũng muốn bình tinh huyết này sao?”. “Sao lại xui như vậy chứ?”. “Một trăm vạn lần thứ nhất, còn có ai ra giá cao hơn nữa không?”. Phùng Bảo đưa tay lên cao rồi lớn tiếng nói. “Hừ, ta không tin ngươi có nhiều linh thạch như vậy?”. Hưng Hoàng hừ lạnh một tiếng rồi nói. “Một trăm hai mươi vạn”. Đám người kinh ngạc nói. “Một trăm hai mươi vạn?”. “Đây là ngang hàng với một gia tộc vừa rồi a”. “Không hổ là Hưng Hoàng công tử”. Đế Nguyên Quân không hề để ý mà tiếp tục ra giá. “Một trăm năm mươi vạn”. “Cái gì?”. “Linh thạch của tên này là lấy từ động không đáy sao?”. “Ngươi còn già mồm, ta xem ngươi có thể duy trì được bao lâu”. Hưng Hoàng nở một nụ cười lạnh nói. “Một trăm sáu mươi vạn”. “... ”. Dần dần, bình tinh huyết này bị đẩy lên đến hai trăm vạn. Sắc mặt của Hưng Hoàng lúc này mới bắt đầu nhăn lại, ánh mắt có chút không thể tin được nói. “Ta không tin ngươi có nhiều linh thạch như thế”. “Ta muốn kiểm tra linh thạch của hắn”. Phùng Bảo đứng ở phía bên dưới, ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân mà có chút khó nói. “Chuyện này”. “Không cần kiểm tra”. Thấy Phùng Bảo khó xử, Đế Nguyên Quân gật đầu nói. “Đúng là ta không lấy ra được hai trăm vạn linh thạch”. Toàn trường nghe thấy vậy liền phá lên cười lớn, bọn họ xem Đế Nguyên Quân lúc này giống như một trò hề. Ai ai cũng nhìn Đế Nguyên Quân với ánh mắt chế giễu và nói những lời thậm tệ với hắn. Hưng Hoàng gương mặt khoái chí phá lên cười lớn một tiếng rồi hả hê cười nói. “Hahaha… Tên nghèo kiếp xác, đã không có nhiều linh thạch mà muốn đua cùng bản công tử”. “Một tên chỉ biết trốn ở sau lưng nữ tử thì lấy gì so sánh với ta”. “Tên rác rưởi, cút đi cho khuất mắt ta”. Nhưng Đế Nguyên Quấn không hề để ý đến đám người đó, hắn chỉ nhìn Phùng Bảo rồi từ từ nói. “Hai trăm vạn ta không có nhưng chỉ cần ngươi muốn loại đan dược nào dưới Địa cấp ta cũng có thể làm được”. “Luyện một viên Huyền cấp đan dược như ý muốn có đáng với giá hai trăm vạn này hay không?”. Đế Nguyên Quân lời nói vừa dứt, toàn trường ngay lập tức im bặt, bọn họ lúc này không dám cười đùa Đế Nguyên Quân nữa mà thay vào đó là sự kinh ngạc không thôi. Có thể đảm bảo việc luyện một viên Huyền cấp đan dược tùy ý thì cấp bậc luyện đan của Đế Nguyên Quân không thấp hơn Địa cấp là bao. Với một người là luyện đan đại sư thì ai dám đắc tội, ngay cả Thiên Địa cảnh cường giả gặp phải người này cũng phải kiêng nể vài phần. Hưng Hoàng ánh mắt không thể tin nhìn Đế Nguyên Quân rồi rống lớn một tiếng. “Ta không tin hắn là luyện đan đại sư”. “Chỉ cần hắn đưa ra lệnh bài của Huyền cấp luyện đan sư ta mới tin”. Đám người phía bên dưới sau khi nghe thấy vậy nên cũng bắt đầu nghi ngờ, bọn họ nhìn về phía Phùng Bảo rồi lớn tiếng kêu gọi. “Ta cũng không tin”. “Kiểm tra lệnh bài luyện đan đại sư của hắn”. “... ”. Phùng Bảo đứng ở trên cao có chút trầm mặc, hắn suy nghĩ một lúc rồi thở dài ra một hơi. Ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân một cái rồi lớn tiếng nói. “Không cần kiểm tra, ta tin tưởng người này”. “Cái gì?”. Hưng Hoàng tức giận quát. “Ngươi làm vậy là không công bằng”. “Ngươi dựa vào đâu mà khẳng định như vậy?”. Phùng Bảo tức giận đập mạnh tay xuống bục lớn một cái khiến toàn bộ đám người yên ắng trở lại. “Đâu cần lệnh bài của luyện đan đại sư”. “Ta tin tưởng ánh mắt của ta, những thứ ta nhìn thấy chính là chứng kiến tốt nhất”. “Ta dựa vào ta là chủ của nơi này, chủ của Đấu Giá Hội”. Phùng Bảo vừa nói, ánh mắt kiên định nhìn Hưng Hoàng nói. “Chừng đó đã đủ chưa?”.