“... ”. Nghe thấy những lời đay nghiến cùng đe dọa của đám người, La Thiên sắc mặt đột nhiên trầm xuống rồi quay qua nhìn đám người rồi hạ thấp giọng và nói với giọng điệu nặng nề vô cùng. “Các ngươi dám có ý kiến với khách quý mà ta mời đến sao?”. “Khách mời?”. Đám người nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân với ánh mắt hết sức kinh ngạc, bọn họ không thể tin được thân là một gia tộc lớn ở trong thành lại hạ mình đi mời một vị thiếu niên trẻ tuổi. Cảm thấy có chuyện gì đó kỳ lạ và không đúng, đám người mới liếc mắt nhìn nhau lộ ra vẻ ái ngại vô cùng. Bọn họ lo lắng về thân thế thực sự của Đế Nguyên Quân và sợ rằng những lời nói ban nãy của bọn họ chọc giận hắn thì mọi chuyện sẽ càng ngày càng trở nên tồi tệ. Bởi vì bọn họ biết, người có tính cách bá đạo như La Thiên sẽ không để yên cho những người dám cả gan chọc giận hắn, thậm chí còn không kiêng nể liền trực tiếp ra tay và mặc cho người đó là người của bất cứ thế lực nào. Càng đáng ngại hơn là người thiếu niên trẻ tuổi trong mắt họ đang ngồi và đưa mắt nhìn xuống phía bên dưới diễn võ trường mà không một chút để tâm đến những lời nói của đám người khiến họ cảm thấy khó hiểu vô cùng. Đối với họ thì những đệ tử nhưng thiên kiêu trẻ tuổi thường có tính cách kiêu ngạo và không bao giờ chịu thiệt nhưng người đang ngồi ở trước mặt họ thì khác. Tâm tính phẳng lặng, đạo tâm thì trầm ổn mà chỉ có xuất hiện ở trên người những cường giả đỉnh cấp. “... ”. Nhìn thấy đám người không còn bất cứ ý kiến nào, La Thiên hừ lạnh một tiếng rồi đưa mắt nhìn xuống phía bên dưới rồi thốt ra. “Các ngươi yên lặng từ đầu như thế này có phải tốt hơn không?”. Ngồi ở phía bên cạnh, Lâm Tuyết Nhi nhận thấy Đế Nguyên Quân không có chút phản ứng hay tức giận khi bị đám người kia hạ thấp nhưng trong lòng cô lại cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Nhận thấy ý định hiện rõ ở trên gương mặt cô, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn qua nói. “Ngươi cứ làm những thứ mà ngươi xem là đúng với thích là được?”. “... ”. Ngầm hiểu ý, Lâm Tuyết Nhi vui vẻ nở một nụ cười nhẹ rồi gật đầu. Sau đó cô đưa mắt nhìn La Thiên và nói. “La gia chủ, những người đứng ở trên lôi đài đó có ai là người của những gia tộc này không?”. “Haha…”. Nghe hiểu, La Thiên đột nhiên phá lên cười lớn một tiếng đầy thích thú và nói. “Lâm tiểu thư, ngươi đúng là lão bà của hắn? Ta rất thích cái tính cách này?”. “Cũng chẳng có gì mà phải giấu?”. La Thiên liếc mắt về phía những người ban nãy buông lời hạ thấp Đế Nguyên Quân rồi cố ý nói lớn tiếng. “Mấy cái gia tộc này thì có mấy ai ra hồn nên hơn mười gia tộc ngồi ở đây thì chỉ có hai nhà có thiên kiêu đứng trên lôi đài được thôi”. “Nếu như ngươi muốn thì cứ lên lôi đài thứ chín thứ mười?”. “Ta biết rồi?”. Lâm Tuyết Nhi nở một nụ cười nhẹ đáp rồi sau đó quay người nhìn xuống phía bên dưới và chẳng thèm quan tâm đám người của những gia tộc đó đang xì xào chỉ trỏ ở sau lưng. Ở trong mắt cô thì những người đó dám buông lời hạ thấp Đế Nguyên Quân thì cô sẽ dùng cách của bản thân để hạ nhục lại bọn họ. . Truyện Quan TrườngLúc này, ở phía bên dưới diễn võ trường có một đoàn người đi từ ngoài cổng lớn đi vào và những người xung quanh nhanh chóng tránh qua một bên nhường đường. Nhìn đoàn người đang tiến vào thì sắc mặt La Thiên đột nhiên trở nên trầm xuống. Trong số đám người đó thì tất cả đều là những gia tộc lớn ở trong thành và có vị thế không yếu kém hơn La gia là bao. Thậm chí trong đó còn có một vài gia tộc có thiên kiêu đứng ở vị trí cao ở trong thiên kiêu tụ hội và có vị thế còn cao hơn cả La gia rất nhiều. Nhìn đám người từ phía bên dưới đi lên, La Thiên để ý đến một trung niên nhân đang cười nói vui vẻ. Ngay khi cảm nhận được ánh mắt của La Thiên thì hắn ta cũng nhanh chóng để ý và bất giác nở một nụ cười khinh thường. Đáp lại nụ cười đó, La Thiên cũng chẳng hề thua kém. Hắn nhìn trung niên nhân với một ánh mắt chẳng thèm để tâm và cùng với đó là một nụ cười lạnh trông toan tính vô cùng. Điều này vô tình khiến trung niên nhân cảm thấy có chút không bình thường bởi vì từ trước đến giờ thì La Thiên chưa một lần nhìn hắn với ánh mắt và nụ cười đó. Giống như La Thiên hiện tại đã thay đổi và thậm chí là đã có đối sách để đối phó với tình cảnh trước mắt. Cảm thấy có chút hiếu kỳ và tò mò, trung niên nhân nhanh chóng tiến lại gần và nói. “La Thiên, ngươi đã thay đổi rồi? Lúc trước ngươi chưa từng nhìn ta với một ánh mắt như thế này? Hay là ngươi hy vọng đứa con trai yêu quý của ngươi có thể đoạt được vị trí cao để lấy lại vị thế vốn có?”. “Nhưng đáng tiếc thay, con trai nhà ta sẽ đè bẹp La Thiên xuống dưới chân giống như trước đây? Ta chỉ mong ngươi đến lúc đó còn giữ được ánh mắt và nụ cười như thế này? Ta rất mong chờ màn trình diễn của con trai ngươi?”. “Lý Mộ Viên?”. Đáp lại, La Thiên liếc mắt nhìn trung niên nhân một cái rồi lên tiếng đáp lời. “Cũng đúng thôi, Lý gia các ngươi dốc hết toàn bộ tâm sức để bồi dưỡng con trai ngươi nên mới gặt hái được những thành tựu. Nhưng mà ngươi cũng đừng quên, thế gian này không ai nói trước được tương lai đâu? Có khi đưa con trai mà ngươi yêu quý sẽ bị đánh bại trong ngày hôm nay cũng nên”. “Ngươi tự tin là điều rất đang mừng nhưng mà tự tin thái quá thì thường nhận hậu quả không tốt. Có khi lại khiến ngươi muốn khóc mà không được?”. “Ngươi…”. Lý Mộ Viên nghe thấy vậy thì sắc mặt đột nhiên tối sầm lại và lộ rõ sự tức giận trong ánh mắt. Hắn không biết La Thiên hiện tại lấy đâu ra tự tin để nói với hắn những lời như thế này. Nhưng rất nhanh, hắn liền gạt bỏ những suy nghĩ ở trong đầu rồi nở một nụ cười nhẹ nói. “Nếu như ngươi cũng tự tin như vậy thì rất đáng mong chờ?”. “Ta cũng muốn nhìn xem, kết quả sẽ giống như những lời ngươi nói sẽ xảy ra hay con trai ngươi sẽ bị dẫm đạp?”. Lời nói vừa dứt, Lý Mộ Viên quay người rồi phất tay đi về phía vị trí của mình. Nhưng trước khi đi, hắn ta cũng không quên liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân một cái rồi lạnh giọng nói. “Vị trí đó không phải ai cũng ngồi được?”. Lúc này, Đế Nguyên Quân trong lòng cũng cảm thấy có chút không thoải mái. Chỉ thấy hắn thở dài một hơi rồi nói với một giọng điệu khinh thường. “Ruồi muỗi ở đâu mà cứ vo ve mãi thế không biết?”. “Ngươi vừa nói gì?”. Lý Mộ Viên ngay khi vừa ngồi xuống thì nghe thấy những lời nói cố ý của Đế Nguyên Quân thì tức giận bật đứng dậy. Hắn ta chỉ tay xuống phía dưới rồi quát lớn một tiếng. “Dám nói ta là ruồi muỗi? Ngươi chán sống hay sao?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân cũng chẳng thèm để tâm đến mà chỉ nở một nụ cười nhẹ nói. “Ta đâu có nói ngươi mà ngươi đã tự nhận bản thân là ruồi muỗi thế? Lý gia các ngươi là dạng người tự nhận bản thân như thế sao?”. “Tốt… Tốt?”. Lý Mộ Viên vẻ mặt hậm hực tức giận ngồi xuống. “Ta muốn nhìn xem ngươi còn lẻo mép như này được bao lâu? Ngươi nên cảm thấy may mắn khi ở dây không được phép ra tay bằng không thì cái mạng nhỏ của ngươi đã không còn?”. “... ”. Đế Nguyên Quân không một chút lo lắng liền lên tiếng đáp lời. “Mạng của ta lớn lắm, chỉ sợ ngươi lấy không được?”. “Ngông cuồng?”. Lý Mộ Viên sắc mặt trùng xuống đến cực điểm rồi hạ thấp giọng, nói. “Những người ngông cuồng như ngươi thường chết yểu nên ngươi hãy quản cho tốt cái miệng của mình?”. “Lý gia chủ, ngươi không biết sao?”. Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn về phía Lý Mộ Viên, nói. “Những người nói với ta câu này đều đã chết hoặc sẽ đón nhận kết quả rất nặng nề? Vậy nên người cần phải quản lại cái miệng của mình lại là ngươi mới đúng?”. “Haha…”. Bất giác, Lý Mộ Viên cười gằn một tiếng, nói. “Được… Được, ta rất muốn nhìn kết quả mà ngươi nói có thực sự xảy ra hay không?”. “... ”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ nở một nụ cười nhẹ xem như câu trả lời rồi đưa mắt nhìn về phía nam tử đang đứng ở dưới lôi đài mà không kiếm chế được sát ý của thân. Đứng ở trên lôi đài, một nam tử khoảng chừng hai tư hai lăm tuổi có diện mạo hết sức dễ nhìn và trên người khoác một bộ lam y trông hút mắt nhìn vô cùng và có một tâm thái đang đứng xếp vòng tay ở trước ngực và nhắm mắt chờ đợi thời điểm thiên kiêu tụ hội diễn ra khiến nhiều người ngưỡng mộ. Hắn chính là đệ nhất thiên kiêu Hồng Linh thành và cũng là thiên kiêu Lý gia, Lý Viễn Trình. Nhưng đúng lúc này, nam tử dường như cảm nhận được có một ánh mắt không được mấy tốn lành đang nhìn chằm chằm thì khiến hắn đột nhiên run lên một cái và toàn thân lông tóc dựng đứng cả lên. “Sao ta có dự cảm chẳng lành? Chắc là ta đa nghi quá rồi?”.