Buổi chiều hôm đó, Đế Nguyên Quân rời khỏi căn nhà lá xập xệ và đi về phía tây khu rừng. Hắn dựa theo những gì bản thân cảm nhận được thì vùng đất ở đó hiền hòa và có bầu không khí rất trong lành. Tuy con suối ở bên cạnh rừng sắp cạn hết nước nhưng ở phía bên dưới có không ít cá. Tuy không quá lớn nhưng với chừng đó cũng đủ để người bình thường có thể ăn được nhiều ngày. Nhìn những cây đại thụ lớn và chắc chắn ở xung quanh, Đế Nguyên Quân tay phải từ từ đưa lên rồi vung nhẹ một cái, sau đó đánh ra một đạo kiếm khí khiến ba cái cây lớn ngã xuống. Tiếp đến, hắn ngưng tụ kiếm khí ở trên đầu ngón tay rồi nhẹ nhàng tách bỏ phần vỏ cứng và thô ráp ở bên ngoài. Nhìn phần thân gỗ sáng ở trước mắt, Đế Nguyên Quân liên tiếp đánh ra từng đạo kiếm khí để đẽo khắc và phân ra thành từng đoạn dài ngắn khác nhau. Không đến hai canh giờ, Đế Nguyên Quân dã chặt hơn năm mươi cây đại thụ và dùng kiếm khí đúc tạo thành nhiều đoạn. Trên đường quay trở về, Đế Nguyên Quân cũng không quên việc bắt thêm một vài con cá về cho bà lão. Trên đường quay trở về, Đế Nguyên Quân nhàn nhã vận động chân nguyên nâng đỡ những khúc gỗ một cách nhẹ nhàng. Tuy thương thế khiến hắn cảm thấy đau nhói khi vận dụng chân nguyên nhưng đối với hắn thì những cảm giác đó chẳng khác gì một vết xước nhỏ ở bên ngoài. Ngay khi về đến nhà, Đế Nguyên Quân nhẹ nhàng đặt những thanh gỗ xuống đất rồi đi vào trong phòng. Khi nhìn thấy bà trong lúc ngủ vẫn đang nở một nụ cười trông hạnh phúc vô cùng. “Không nên kinh động đến bà ấy?”. Đế Nguyên Quân thở nhẹ một hơi rồi thì thầm. “Tốt nhất là nên hoàn thành xong mọi thứ rồi hẵng thức bà dậy?”. Đi ra bên ngoài, Để Nguyên Quân nhìn đống gỗ ở ngoài xa thì vung mạnh tay một cái. Liên tiếp đánh ra hơn ba trăm đạo chân nguyên rồi đồng thời dùng sức. Chỉ thấy những thanh gỗ dễ dàng bị nhấc bổng và đang được sắp xếp một cách chính xác và nhanh chóng. Chẳng mấy chốc, một căn nhà gỗ cứng cáp và rộng rãi được dựng lên. Sau đó, Đế Nguyên Quân dùng chân nguyên làm lửa, lấy linh khí làm nồi. Nhìn thấy bà lão hằng ngày mệt mỏi và khí sắc trên người không được tốt, Đế Nguyên Quân lấy ra một phần rất nhỏ linh dược để nấu chung với cá tạo thành một bát súp nóng hổi thơm ngon. Mang chén súp đặt ở trên đầu giường, Đế Nguyên Quân đặt nhẹ tay lên người bà rồi nhẹ nhàng nói. “Bà dậy ăn chén súp cho nóng?”. Bà giật mình tỉnh dậy, ánh mắt bà nhìn Đế Nguyên Quân có vẻ ngờ vực giống như đang nhìn thấy một người xa lạ. Bà nhìn kỹ hắn thêm một lúc rồi mới chợt nhớ, bà vui mừng nhìn qua chén súp rồi nhìn hắn với ánh mắt vị tha, nói. “Bà không đói, cháu hẵng ăn đi khi nó còn đang nóng?”. “... ”. Nhìn dáng vẻ bà lão tiều tụy và mệt mỏi do cả ngày chưa có gì vào trong bụng. Nhưng khi nhìn chén súp nóng hổi thơm lừng thì không nghĩ cho bản thân mà bà lại bưng lên đưa cho hắn. Nhìn gương mặt phúc hậu của bà, Đế Nguyên Quân nhìn bà một lúc rồi cười nhẹ một tiếng. ‘Đây chính là mùi vị của tình cảm gia đình sao? Trông rất nhẹ nhàng và thoải mái?’. Đế Nguyên Quân lắc đầu, đáp. “Ta không đói, bà cứ ăn đi?”. Nhìn Đế Nguyên Quân nhiều lần cự tuyệt, bà lão ánh mắt có phần bối rối. Nhưng rất nhanh, bà liền gật đầu rồi nói. “Vậy thì ta ăn đây?”. Ngay sau khi đợi bà lão chìm vào giấc ngủ sâu, Đế Nguyên Quân rời khỏi nhà và đi về phía mỏm đá mà hắn bế quán lúc sáng. Tranh thủ chút thời gian, Đế Nguyên Quân lấy ra hết toàn bộ đan dược và linh dược ở trong nhẫn trữ vật rồi điên cuồng vận chuyển Côn Bằng Công Đồ luyện hóa. Sau khi hắn vừa đột phá Ngưng Hải thì Côn Bằng với ban đầu cao mười trượng nhưng hiện tại nó đã thu nhỏ lại và nay chỉ cao chưa đến một trượng. Nhưng bù lại thì hình thể của nó hiện tại trông chân thực và giống như có sức sống hơn trước. Cảm nhận linh dược và đan dược đang dần lan tỏa, tôn Côn Bằng ngẩng cao đầu rống lớn một tiếng vui mừng. Nhìn Côn Bằng phấn khích như vậy thì Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười, hắn hiểu rõ một điều là bản thân trong lúc đang bị trọng thương và hôn mê thì nó đã bỏ ra không biết bao nhiêu là đại giới. Việc hắn đột phá Ngưng Hải thì linh hải sẽ thu lại còn đúng một trượng. Nhưng bản thân hắn lúc đó không thể củng cố mà thậm chí còn phải tự mình lấy đi phần linh dải thiếu sót ban đầu. Điều này vô tình khiến căn cơ Đế Nguyên Quân bị ảnh hưởng không nhỏ. Nói đúng hơn là hắn tuy đã đột phá Ngưng Hải nhưng cảnh giới lại bị thiếu hụt một chút, có thể nói cảnh giới của hắn hiện tại chỉ là bán Ngưng Hải mà thôi. Đối với người khác thì việc cảnh giới bị thiếu sót là một chuyện rất là đau đầu và khó giải quyết nhưng đối với Đế Nguyên Quân thì chuyện này không phải là chuyện gì quá khó. Hắn có Côn Bằng Công Đồ giúp hắn rất lớn trong việc hấp thụ linh khí và gia tăng khả năng phục hồi. Đế Nguyên Quân ngồi bế quan một dọc cho tới buổi sáng ngày hôm sau thì mới quay trở về. Tuy đã luyện hóa được hết toàn bộ đan dược và linh dược hiện có nhưng cũng chỉ có thể giúp hắn hồi phục được một phần nào đó mà thôi. Để hắn có thể hồi phục được như ban đầu thì chỉ với số lượng này là quá ít. Ngay khi vừa quay trở về, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn ra xa thì trông thấy bà lão đang ngồi bên cạnh một đống lửa lớn. Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn xung quanh thì trông thấy màn sương lạnh kéo đến càng ngày càng dày đặc và bộ áo quần trên người bà lại quá mỏng để giữ ấm cơ thể. Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi bước lại gần, chỉ thấy hắn nhẹ tay đánh ra một đạo chân nguyên bao phủ ở bên ngoài giúp bà ngăn cản lại những hạt sương mai rủ xuống. “Sao bà không ở trong nhà cho đỡ lạnh?”. “À, là Tiểu Xuyên đó sao?”. Bà lão đưa mắt qua nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười tươi, nói. “Bà sợ cháu sẽ đi xa nữa nên ngồi đợi ở ngoài này?”. ‘Tiểu Xuyên? Là tên cháu nội của bà ấy sao?’. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nở một nụ cười, hắn nhanh đặt mông ngồi xuống bên cạnh bà, nói. “Ta sẽ không đi ở đâu cả nên bà cứ yên tâm?”. “Như thế sẽ được sao?”. Bà lão nhìn qua Đế Nguyên Quân với ánh mắt lo lắng, hỏi. “Đám người kia sẽ để cháu ở lại đây với bà sao?”. “... ”. Nghe đến đây, Đế Nguyên Quân đột nhiên nhíu mày. Ánh mắt hắn có chút khó hiểu nhìn bà, suy nghĩ một lúc, đáp. “Đúng thế, họ cho ta ở bên cạnh bà?”. “Thế là tốt rồi, thế là tốt rồi?”. Bà lão gật gù đáp. Ngồi cạnh bếp lửa thêm một lúc, Đế Nguyên Quân đột nhiên nghe thấy một tiếng bước chân đang dần tiến lại gần thì liếc mắt nhìn qua. Ở ngoài xa, một người trung niên nhân trông rất gấp gáp đi về phía họ. Trung niên nhân đưa tay lên ra hiệu rồi lớn tiếng gọi. “Bà Lý, bà Lý có ở đó không?”. Đáp lại, bà Lý quay người nhìn về phía trung niên nhân rồi lên tiếng đáp lời. “Tiểu Trương, ta ở bên này?”. Nhanh chóng đi lại, người tên tiểu Trương vẻ mặt hớn hở lên tiếng. “Bà Lý, Tiểu Xuyên hắn sắp…?”. Lời nói chưa kịp dứt thì hắn nhìn thấy một bóng người xa lạ đang ngồi ở bên cạnh bà thì ngẩn người đứng lại. Ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân từ trên xuống dưới thì lúc này mới nhận ra người ngồi bên cạnh lão là người mà hắn cứu lúc trước. Và khi hắn định nói tiếp thì nhìn thấy Đế Nguyên Quân lắc đầu nên rôi thôi. “Tiểu Trương, ngươi xem?”. Bà Lý đứng dậy rồi đặt tay lên vai Đế Nguyên Quân, nói. “Tiểu Xuyên nhà ta quay về rồi?”. Nhìn dáng vẻ vui mừng của bà Lý, Trương Thiếu Kiệt ánh mắt ngờ vực nhìn qua Đế Nguyên Quân, đáp. “Thật đáng mừng?”. “À đúng rồi, bà có thể cho ta cùng tiểu Xuyên nói chuyện một lúc được không?”. Đáp lại, bà Lý gần đậu đáp rồi quay người đi vào trong nhà. “Được, hai người cứ tự nhiên?”. Đợi bà Lý đi vào trong nhà, Trương Thiếu Kiệt ánh mắt gắt gỏng nhìn qua Đế Nguyên Quân, hỏi. “Nhìn thương tích trên người ngươi lúc trước thì ta biết ngươi chính là một người tu luyện? Nếu như ngươi đã tỉnh rồi thì tại sao không rời khỏi đây? Và ngươi còn giả dạng tiểu Xuyên? Rốt cuộc thì ngươi có mục đích gì?”. “... ”. Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn qua Trương Thiếu Kiệt, trả lời. “Lần đầu gặp mặt mà ngươi hỏi ép ta như thế liệu có bất lịch sự? Nghe giọng điệu của ngươi thì chắc là người đã đưa ta đến đây là ngươi?”. “Đúng là ta đưa ngươi đến đây? Vậy thì đã sao?”. Trương Thiếu Kiệt vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, nói. “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta?”. “Ngươi bỏ cái thái độ đó khi hỏi người khác?”. Đế Nguyên Quân ánh mắt đột nhiên trầm xuống, thanh âm hắn có vẻ nặng nề vang lên. “Ngươi muốn ta trả lời hết cũng được thôi?”. “Nếu như ta nói ta ở lại đây không vì mục đích nào cả thì liệu ngươi có tin không? Còn việc ta giả dạng người tên là tiểu Xuyên không phải là chủ ý của ta? Ta chỉ thấy bà lão đáng thương nhận nhầm ta nên ta đành ở lại đây một thời gian xem như ta báo đáp ân cứu mạng mà thôi?”. “Ta đã trả lời hết câu hỏi của ngươi rồi? Vậy thì đến lượt ta?”. Đế Nguyên Quân tiếp tục lên tiếng. “Nơi này là đâu? Phương hướng của Thanh Lan thành nằm ở phía nào?”. “Xem như ta tin ngươi lần này?”. Đáp lại, Trương Thiếu Kiệt thu lại ánh mắt rồi ngồi xuống bên cạnh Đế Nguyên Quân, trả lời. “Nhìn dáng vẻ của ngươi thì chắc có nhiều câu hỏi muốn hỏi ta? Sẵn tiện ta bây giờ có thời gian rảnh nên có thể trả lời tất cả câu hỏi của ngươi?”. “Ta sinh sống ở đây một thời gian dài nhưng chưa từng có ai đặt tên cho ngọn núi này cả, còn về phương hướng thì ngọn núi này cách Thanh Lan thành gần năm mươi dặm về phía Tây. Nếu như ngươi muốn rời đi thì cứ đi về phía Tây thì sẽ thấy”. “Vậy sao?”. Đế Nguyên Quân gật đầu đáp. “Nghe ngươi nói thì người đã đưa ta tới đây là ngươi? Có thể nói cụ thể cho ta biết được không?”. “Ta cũng muốn nghe qua về những người thân của bà Lý?”. “Chuyện này nói ra thì dài lắm? Thôi thì ta nói tóm gọn lại là như này?”. Trương Thiếu Kiệt nhớ lại những chuyện xảy ra vào ngày hôm đó rồi lên tiếng trả lời. “Chuyện là ta chỉ vô tình tìm thấy ngươi khi ngươi bị nước lũ cuốn trôi tới đây. Ban đầu, nhìn ngươi cháy đen như cục than thì ta còn nghĩ đó là một cành cây nào đó nhưng khi nhìn kỹ thì mới biết đó là con người. Ta cũng không suy nghĩ gì nên đành với ngươi lên khỏi cơn lũ rồi đem trở về làng”. “Vì chuyện ta đưa ngươi về làng trong tình trạng bị thương quá nặng và không một ai có thể nghĩ là ngươi có thể vượt qua được. Cũng vì ồn ào ở trong làng nên bà Lý mới vô tình nghe thấy, vì bà Lý quá mong nhớ tiểu Xuyên nên tưởng ngươi chính là nó nên mới tức tốc đi đến làng rồi nhờ ta đưa ngươi đến đây?”. “Ngươi cũng nên cảm ơn bà ấy vì trong lúc ngươi nằm hôn mê thì bà đã rong ruổi khắp nơi để hái thuốc mang về sắc cho ngươi uống. Ta từ đầu đã cố ngăn cản nhưng bà Lý quá tin tưởng và mong đợi nên ta đành phải nghe theo”. “Nhìn ngươi bây giờ đã tỉnh lại thì ta cũng cảm thấy yên tâm được một phần nào đó?”. “... ”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày, ánh mắt khó hiểu nhìn qua Trương Thiếu Kiệt, hỏi. “Người tên tiểu Xuyến đó là người như nào? Sao hắn có thể để bà Lý ở đây một mình mà không lo lắng gì cả?”. “Haizzzz”. Đáp lại, Trương Thiếu Kiệt vẻ mặt buồn bã thở dài một hơi. “Ngươi đừng trách tiểu Xuyên, chuyện này còn có ẩn tình ở sau đó?”. “Ba năm trước, tiểu Xuyên cùng ta đang đi săn ở trên núi thì phát hiện một đám sơn tặc đang cưỡng hiếp một vị cô nương và đám người đó cũng biết hai bọn ta đứng ở bên ngoài nên bọn chúng đã bắt hai ta cùng tiểu Xuyến lại”. “Chúng muốn giết hai người bọn ta để bịt đầu mối nhưng ta và tiểu Xuyến không muốn chết nên đành phải quỳ xuống cầu xin chúng. Ta may mắn thoát được một kiếp nạn nhưng bù lại là tiểu Xuyến bị chúng bắt đi”. “Thời gian đầu thì tiểu Xuyên còn quay trở về được nhưng hai năm gần đây thì… Haizzz”. “Có chuyện gì xảy ra sao?”. Đế Nguyên Quân nhíu mày nhìn qua, hỏi. “Vừa rồi ta nghe thấy ngươi có nhắc đến tiểu Xuyến?”. “Ta không biết tiểu Xuyến ở trong sơn trại như thế nào nhưng ta dám chắc là đã xảy ra chuyện gì đó?”. Trương Thiếu Kiệt cúi đầu, gương mặt lộ vẻ hối hận đáp. “Ta vừa rồi có nghe thấy chút tin tức của tiểu Xuyến nên muốn đến báo tin cho bà Lý nhưng không ngờ là ngươi đã tỉnh dậy và bị bà ấy nhìn nhầm”. “Nếu ngày hôm đó ta không dẫn tiểu Xuyên đến đó thì mọi chuyện đã không xảy ra? Tất cả là tại ta?”. “... ”. Nhìn dáng vẻ bần thần và hối hận của Trương Thiếu Kiệt, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lên tiếng. “Chuyện này không thể trách ngươi được, tất cả là do đám sơn tặc đó?”. “Thôi được rồi, vì để báo ân nên ta sẽ đến tìm đám sơn tặc đó. Chỉ cần ngươi chỉ ta phương hướng và cách nhận dạng của tiểu Xuyến, rồi ta sẽ mang người trở về?”. - --