Ta không ngờ Nam gia chủ lại mang cho ta sự thú vị như thế này? Đúng là không tệ?! Nam Thương Hà nghe thấy vậy thì bất chợt nở một nụ cười vui mừng, ánh mắt hắn nhìn về phía Đế Nguyên Quân mà không giấu được cảm xúc. “Đa tạ công tử đã thưởng thức?”. Còn bên phía Trịnh Kim Thành cùng bốn vị trưởng lão thì nhìn Đế Nguyên Quân với một ánh mắt ngờ vực, tuy họ không biết tính cách và mục đích thật sự của Đế Nguyên Quân là như thế nào nhưng họ lại không ngờ hắn lại có ánh nhìn đặc biệt đối với Nam Thương Hà như vậy. “... ”. Trịnh Kim Thành sắc mặt không được mấy thoải mái nhìn Đế Nguyên Quân giống như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Thấy biểu cảm của đám người Trịnh gia trông rất khó coi, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lắc đầu. “Chuyện hai gia tộc các ngươi thì tự mình giải quyết, ta nhất quyết sẽ không nhúng tay vào?”. “Trịnh gia chủ, con người có suy nghĩ sâu xa là tốt nhưng đừng để cái tính đa nghi làm ảnh hưởng. Như vậy không tốt lắm đâu?”. Trịnh Kim Thành cúi đầu đáp. “Là do ta quá chú tâm đến việc này?”. “Chuyện này ngươi tự giải quyết cho tốt?”. Đế Nguyên Quân đứng dậy, ánh mắt hắn nhìn liếc qua Trịnh Kim Thành một cái rồi vừa đi ra ngoài và vừa nói. “Ngươi đừng cảm thấy áp lực khi suy nghĩ đến cảm nhận của ta? Cho dù là ngươi hay Trịnh gia có làm ra chuyện gì thì cũng không liên quan gì đến ta. Nhưng các ngươi hãy nhớ những gì đã thề lúc trước?”. Ngay khi Đế Nguyên Quân chuẩn bị rời đi thì Nam Thương Hà đã chủ động đưa ta ra hiệu rồi lên tiếng. “Công tử, xin hãy chậm đã?”. “Ta nói lời này có vẻ không được hay cho lắm nhưng xin công tử hãy để Nam gia ta quy thuận, tuy Nam gia không phải thế lực lớn ở vùng ngoại ô nhưng ta dám chắc là có thể làm mọi thứ để hoàn thành yêu cầu của công tử?”. Nam Thương Hà kính cẩn thi lễ, nói. “Tuy Nam gia và Trịnh gia vẫn chưa giải quyết được khúc mắc nhưng ta chắc chắn vào bản thân và tin tưởng vào Trịnh gia chủ”. “Vì thế nên xin công tử có thể chấp thuận cho yêu cầu quá đáng này của ta?”. “Ngươi muốn đại diện Nam gia quy thuận?”. Đế Nguyên Quân quay qua nhìn Nam Thương Hà rồi nở một nụ cười nhạt, nói. “Cái này thì tùy ngươi, nhưng ta cũng nói trước. Ta là một người thưởng phạt phân minh nên nếu như các ngươi không thể hoàn thành yêu cầu của ta thì ta sẽ không ngần ngại mà thẳng tay loại trừ các ngươi?”. ‘Không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì nhưng ta thấy đặt cược vào người như hắn quả không sai. Một người vừa có thực lực vừa có tâm cảnh, vừa có sự quyết đoán và tàn nhẫn. Người như hắn nhất định sẽ trở thành cường giả một phương? Ta dám chắc về điều đó’. Nam Thương Hà nghe thấy vậy thì toàn thân cảm thấy ớn lạnh vô cùng. Mặc dù trong lòng cảm thấy sợ hãi nhưng trong thâm tâm của hắn lại phấn khích vô cùng, biết bản thân hiện tại đã không còn đường lui nữa nhưng không vì thế mà hắn cảm thấy hối hận với quyết định của mình. “Nếu như đến lúc đó thì ta sẵn sàng đón nhận tất cả?”. Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân nhìn Nam Thương Hà một cái rồi nở một nụ cười nhạt rồi vô thanh vô tức biết mất khỏi trước mắt họ. Chứng kiến một màn này, Nam Thương Hà cùng đại trưởng lão trố mắt nhìn ra bên ngoài rồi quay qua nhìn nhau với dáng vẻ không thể tin được. Ngay khi Đế Nguyên Quân vừa biết mất thì hai người cố mở lớn mắt để nhìn cho rõ nhưng việc hắn biến mất mà trên người không hề dao động khí tức. Bất chợt, trong đầu họ hiện lên một cái suy nghĩ là Đế Nguyên Quân là một người sâu đến mức mà không thể lường được. Đợi Đế Nguyên Quân sau khi rời đi thì cả hai bên cũng đã tiếp tục bàn đến việc kết minh. Ban đầu, bầu không khí ở trong căn phòng đang ngày một căng thẳng nhưng vì Nam Thương Hà liên tục hạ thấp giá trị mới khiến Trịnh Kim Thành cảm thấy an tâm hơn một phần nào đó. Và cuối cùng, cả hai người quyết định gạt bỏ đi những hiềm khích trước đây để rồi gật đầu quyết định kết minh. Qua ngày hôm sau! Đế Nguyên Quân đang ngồi nhâm nhi linh trà ở trong phòng thì Trịnh Kim Thành từ bên ngoài gõ cửa đi vào. Ánh mắt hắn lộ vẻ bối rối nhìn Đế Nguyên quân, nói. “Công tử, ta vẫn cảm thấy chuyện kết minh không được thỏa đáng cho lắm? Ban đầu thì ta muốn kết thúc trận chiến này càng nhanh và càng có ít thương vong nhưng hiện tại thì ta thấy quyết định của ta không được tốt”. “Việc để một thế lực từng là thù địch cùng chung một con thuyền khiến ta cảm thấy rất bất an?”. “Trịnh gia chủ? Ngươi lo lắng chuyện này thôi sao?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân cười nhẹ một tiếng, sau đó hắn lấy ra hai cái chén trà và đan xen rót linh trà xuống. đáp. “Ngươi nhìn xem, hai cái chén này đại diện cho hai gia tộc. Ngươi thấy ta rót đan xen như vậy có dụng ý gì?”. “... ”. Trịnh Kim Thành nhìn xuống với sắc mặt khó hiểu, đáp. “Là ta ngu dốt nên không hiểu ý của công tử?”. “Không có gì mà phải tự hạ thấp bản thân như thế?”. Đế Nguyên Quân lắc đầu. “Ngươi thấy, mỗi cái chén ban đầu nặng hay không nặng?”. “Nếu như là chén không có nước thì không nặng?”. Đáp lại, Trịnh Kim Thành vẻ mặt đầy suy nghĩ, đáp. “Đúng là như thế?”. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ rồi nói tiếp. “Mỗi lần ta rót thì cái chén càng ngày sẽ càng nặng hơn và đỉnh điểm là khi cái chén này đầy. Cũng giống như hai gia tộc các ngươi, mỗi lần xảy ra tranh đấu, thương vong là một lần ta rót linh trà vào trong chén”. “Và hiện tại, cả hai gia tộc đã kết minh với nhau rồi nên cái chén này sẽ không nặng thêm nữa mà ngược lại, linh trà sẽ dần dần bốc hơi. Và đến cuối cùng thì linh trà ở trong chén sẽ biến mất”. “Ngươi bây giờ hiểu ý ta rồi chứ?”. “... ”. Trịnh Kim Thành gật đầu, ánh mắt đầy sự vui mừng, đáp. “Đa tạ công tử, ta đã hiểu rồi?”. “Ta biết, ngươi thân là gia chủ nên nhiều khi tâm lý ngươi sẽ bị áp đặt về việc đặt nặng vấn đề”. Đế Nguyên Quân đứng dậy, ánh mắt hắn nhìn ra xa và nói. “Ta không nói chuyện này là tốt hay không tốt mà ngươi hãy suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện và đừng đặt nặng vấn đề quá mức”. “Ta nghĩ ngươi bây giờ nên tỉnh dưỡng để ổn định lại đạo tâm của mình. Ta không muốn có một tên thuộc hạ yếu kém?”. “À đúng rồi, hiện tại ta cũng có chuyện muốn ngươi phải làm?”. Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn qua Trịnh Kim Thành, nói. “Ta muốn hai gia tộc phải thâu tóm quyền lực ở vùng ngoại ô này? Và ta không muốn có bất cứ kẻ nào cản đường, nếu như thấy không được thì thẳng tay diệt trừ”. “Đây chính là yêu cầu đầu tiên của ta”. “Muốn thâu tóm cả vùng ngoại ô không phải chuyện dễ dàng, tuy Trịnh gia và Nam gia không phải một thế lực nhỏ nhưng ở đây vẫn có không ít thế lực lớn mạnh hơn bọn ta?”. Trịnh Kim Thành sắc mặt trùng xuống nhìn Đế Nguyên Quân, đáp. “Nếu như ta làm quá lên thì chỉ sợ những thế lực đó sẽ không bỏ qua cho ta?”. “Cái đó thì ngươi yên tâm, trước tiên thì bằng mọi giá phải thâu tóm hết những gia tộc, thế lực nhỏ lẻ, yếu kém”. Đế Nguyên Quân chắp tay ra sau lưng rồi từ từ đi ra bên ngoài. “Còn những thế lực mà ngươi e ngại đó thì có thể để sau, đợi sau khi thâu tóm được hết những thế lực yếu kém hơn và tạo được một liên minh lớn ở ngoại ô thì ngươi còn sợ những thế lực lớn khác nữa sao?”. “Ngươi cũng đừng đặt nặng vấn đề này quá, ta không ép buộc các ngươi phải hoàn thành sớm. Trong vòng mười năm, ta muốn các ngươi trở thành thế lực lớn nhất ở ngoại ô. Đến lúc đó thì ta sẽ giao cho các ngươi một cái yêu cầu khác?”. “... ”. Trịnh Kim Thành nhìn theo bóng lưng Đế Nguyên Quân đang dần đi xa thì lên tiếng hỏi hắn. “Công tử, ngươi muốn rời đi rồi sao?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn lên cao rồi bất chợt nở một nụ cười nhẹ, nói. “Ta bây giờ còn đang có việc nên sẽ rời đi trước và các ngươi cũng đừng tự ý đi tìm. Nếu khi nào có việc thì ta sẽ đích thân tìm đến…”. Lời nói vừa dứt, thân ảnh Đế Nguyên Quân đột nhiên lóe lên một cái rồi dần tiêu biến ở trước mắt Trịnh Kim Thành. Rời khỏi Thanh Lan thành, Đế Nguyên Quân đi đến một ngọn núi ở gần đó. Tuy Thanh Lan thành tọa lạc ở trên một đồng bằng lớn, cách ba mươi dặm xung quanh lại vô cùng hiểm trở với xung quanh toàn là những dãy núi lớn bao bọc và chỉ có một con đường duy nhất dẫn đi ra ngoài. Và cũng ở trên những ngọn núi đó có không ít hung thú đang tồn tại. Tuy cấp bậc và mức độ hung hiểm không thể so được với khu vực ngoài của Nam Hoang Sơn Mạch nhưng nơi đây cũng được mệnh danh là nơi mà các cường giả ở Thanh Lan thành ngã xuống. Nhìn Thanh Lan thành có vẻ yên bình nhưng sự thật thì không phải là như thế. Bởi vì nơi này bao quanh bởi những ngọn núi lớn và đó là nơi trú ngụ của vô vàn hung thú nên những người ở trong thành phải đối mặt với không ít lần thú triều. Vì để hạn chế việc bị thú triều tập kích nên những đệ tử và các cường giả của các thế lực, các gia tộc ở trong thành được cử ra ngoài lịch luyện và địa điểm của họ lại chính là những ngọn núi lớn đó. Còn về nguyên nhân Đế Nguyên Quân rời khỏi Thanh Lan thành một phần cũng là vì hắn sắp nhập Thiên Đố để đột phá Ngưng Hải cảnh và hắn không mong muốn sẽ bị các thế lực lớn ở trong thành để ý đến. Và phần còn lại là hắn muốn tìm kiếm một nơi yên tĩnh để đột phá và hắn muốn nhân cơ hội này để tìm kiếm cơ duyên. Bởi vì hắn ở cảnh giới Thức Nhân cảnh đã tiêu tốn không biết bao nhiêu là tài nguyên và một khi hắn đột phá thì sẽ tốn không biết bao nhiêu là tài nguyên. Chính vì thế, Đế Nguyên Quân quyết định chọn nơi nguy hiểm, nơi có rất nhiều cường giả Thanh Lan thành ngã xuống để tìm kiếm. Và tâm trí còn đang mách bảo là chỉ cần hắn đi đến những ngọn núi đó thì sẽ thu được những thu hoạch vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn. Trước khi đi vào, Đế Nguyên Quân bước chân đột nhiên dừng lại, hắn ngoái đầu nhìn về phía Thanh Lan thành một lúc rồi nở một nụ cười lạnh, nói. “Ba tháng sau, ta nhất định sẽ quay trở lại?”. - -- Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote. Một đêm mất ngủ đổi được 2c truyện, chiều ta thức dậy mà còn sức thì viết tiếp nha mn. Buồn ngủ quá rồi. :((