Ngồi ở dưới đáy huyết trì, sau khi luyện hóa xong Giao Long ngọc cốt nhưng Đế Nguyên Quân không xuất quan sớm mà vẫn tiếp tục ngồi ở đó để hấp thụ huyết dịch nồng đậm. Ở bên trong giới chi! Đế Nguyên Quân hai mắt từ từ mở ra và trên gương mặt nở một nụ cười vui mừng dường như vừa nhận được thứ gì đó tốt đẹp. Đứng ở phía đối diện, Thánh Hoàng Thần Niệm nhìn Đế Nguyên Quân cũng âm thầm gật đầu. Nhìn Đế Nguyên Quân từ từ đứng dậy, khóe miệng vểnh lên tựa như đang cười, nói. “Không ngờ một đoạn Giao Long ngọc cốt lại mang lại một niềm vui lớn đến như thế”. “Huyết mạch đúng là một thứ gì đó khiến người ta khó lòng hiểu hết được”. “Đúng vậy, mặc dù ta ngươi đều đã từng đạt đến cảnh giới cao nhưng vẫn không thể hiểu hết được”. Đế Nguyên Quân thở ra một hơi nói. “Chắc đây là do Thiên Đạo mảnh vỡ không được đầy đủ nên mới có thiếu sót như vậy”. “Đầu Giao Long lại có một sợi huyết mạch của Ứng Long, mặc dù huyết mạch có nhiều tạp chất nhưng ở quả tinh cầu này cũng được xem như quý giá”. “Haha, như thế cũng xem như có chút thu hoạch”. Thánh Hoàng Thần Niệm nở một nụ cười nhẹ đáp. “Ứng Long huyết mạch mặc dù không quá nổi trội trong Long tộc nhưng bù lại nó có tốc độ nhanh nhất”. “Với một sợi huyết mạch nhỏ bé này cũng đủ để khiến xương cốt cứng chắc hơn trước. Chưa kể, ta còn thấy một đoạn ngọc cốt nhú lên ở trên xương sống”. “Ta đoán không nhầm thì ngươi đã dùng đoạn ngọc cốt này để đúc tạo thành hai cái cánh. Nếu sau này ngươi tìm được các loại trân bảo để luyện hóa cho nó thì hiệu quả sẽ còn tăng lên rất nhiều”. “Chuyện này ta biết”. Đế Nguyên Quân gật đầu, trên gương mặt hắn lộ ra vẻ suy nghĩ đáp. “Mặc dù ta thành công ngưng kết được hai cánh nhưng tốc độ phi hành hiện giờ chỉ cao hơn bình thường một vài thành. Vẫn kém hơn suy tính của ta”. “Nhưng đối với ta bây giờ thì chuyện đó cũng đã đủ rồi”. Thánh Hoàng Thần Niệm vui vẻ gật đầu nói. “Chắc ngươi bây giờ đã có dự tính”. “Nhưng ta cũng nói luôn, ngươi ta bây giờ đều đang mang gánh nặng Thiên Đạo, bị Thiên Đạo xem như thứ cần phải loại trừ nên vạn sự phải thật cẩn trọng”. “Con đường nghịch Thiên vốn đã khó, nay ngươi ta đều đã đánh động đến Thiên Đạo nên một khi bị phát hiện thì hậu quả rất khôn lường”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lạnh nói. “Chuyện này thì ta biết nhưng ngươi cũng đừng quên”. “Thiên Đạo là thứ có cấp bậc như thế nào, ta nghĩ Thiên Đạo sẽ không mảy may quan tâm đến tình trạng của ta bây giờ. Trong mắt Thiên Đạo thì khi ta muốn phá vỡ xiềng xích thì mới bị Thiên Đạo đánh động, ra sức ngăn cản”. “Nhưng nghĩ cũng kỳ lạ, Thiên Đạo là thế gian này chủ tể. Ta không rõ ở trên kia còn có thế lực gì còn cao siêu hơn, vượt qua Thiên Đạo hay không? Và nếu Thiên Đạo muốn ngăn cản ta thì không phải Thiên Đạo Tử sẽ xuất hiện. Ta thì nghĩ thời gian này ở trên kia đang có chuyện gì đó xảy ra và cảm giác này luôn hiện hữu ở trong tâm trí”. “Giống như sẽ xảy ra chuyện gì đó kinh khủng ở trong tương là mà cả ta ngươi đều không biết. Đó có khả năng là thứ có thể khiến Thiên Đạo phải kiêng dè”. “Nên Thiên Đạo sẽ không để tâm đến một con kiến này đâu?”. “Mong là vậy”. Thánh Hoàng Thần Niệm thở dài một hơi nói. “Sẵn tiện ta cũng có chuyện này muốn nhắc nhở ngươi”. “Bộ công pháp song tu đó không phải thứ bình thường, ta mặc dù không biết phẩm cấp cụ thể của nó như thế nào nhưng cả ngươi và Lâm Tuyết Nhi bây giờ chưa thể sử dụng được”. “Long Phụng tương liên, chuyện này chính là đại kỵ. Từ cổ chí kim chưa từng tồn tại khái niệm này nên gánh nặng đặt lên vai hai người cũng vì thế mà nặng hơn rất nhiều”. “Chưa kể, ngươi bây giờ đã nắm giữ một sợi huyết mạch Ứng Long, mặc dù không phải chính thống huyết mạch của chân Long nhưng vẫn đủ dùng. Còn Lâm Tuyết Nhi thì khác, nàng ta mặc dù chưa khai sinh ra huyết mạch nhưng ta vẫn tin là huyết mạch của nữ tử kia vẫn còn đến bây giờ”. “Phụng Hoàng huyết mạch hoàn chỉnh”. Thánh Hoàng Thần Niệm ánh mắt nhìn ra xa, trong ánh mắt ẩn chứa một nỗi buồn man mác nói tiếp. “Nhưng đó chỉ là suy đoán của ta, còn việc ngươi muốn giúp nàng thức tỉnh huyết mạch thì còn cần phải suy nghĩ. Vì nàng ta không có gia thế lớn bảo vệ, không có thực lực đỉnh cấp nên một khi thức tỉnh huyết mạch sẽ dẫn đến nhiều đại thế lực, tông môn để ý. Như thế thì không tốt cho nàng ta, thậm chí còn mang lại hậu quả cho cả nàng và cả ngươi”. “Chưa kể, nàng vẫn mang có dòng máu Lâm gia ở Đế Đô. Nếu như Lâm gia biết nàng thức tỉnh Phụng Hoàng huyết mạch thì chắc chắn sẽ cho người đến cưỡng ép bắt Lâm Tuyết Nhi quay về”. “Chuyện đó cũng có phần lợi cũng như hại. Lợi là được phản tổ quy tông, được Lâm gia bảo hộ ở trên danh nghĩa. Còn hại thì chắc ngươi cũng đã đoán ra, Lâm Tuyết Nhi sẽ trở thành một cái bình hoa của Lâm gia, không còn tự do, thậm chí tính mệnh nàng ta cũng không được đảm bảo vì Lâm gia ở Đế Đô chắc chắn sẽ có không ít thiên kiêu tài giỏi hơn”. “Ngươi nói không sai”. Đế Nguyên Quân vẻ mặt nặng nề nhìn Thánh Hoàng Thần Niệm một cái rồi quay người. Hắn thở dài một hơi rồi lạnh giọng nói, ẩn sâu trong giọng nói đó là vô tận sát cơ. “Con đường nghịch thiên chưa bao giờ dễ dàng, và cả thế giới này cũng vậy, ta không thể nói trước được điều gì”. “Nhưng con đường ta đi cần huyết mạch trong người Lâm Tuyết Nhi. Ta sẽ không để một ai có ý định đưa nàng ta đi, còn ai có ý định đó thì đừng trách ta vô tình”. “Đế Đô thì sao? Đại tông thì như thế nào? Lâm gia thì lại làm sao? Nếu người nào dám đến thì ta giết người đó, nếu có ai làm chuyện gì quá đáng thì đừng trách ta một tay diệt sạch”. “... ”. Nhìn bóng lưng Đế Nguyên Quân từng bước đi ra ngoài khiến Thánh Hoàng Thần Niệm cảm thấy có chút gì đó thoải mái ở trong lòng. Chỉ trong giây lát, Thánh Hoàng Thần Niệm bất chợt nhớ đến những chuyện trước đây mà không kiềm chế được nụ cười phấn khích ở trên gương mặt. “Đúng vậy”. “Có bản Thánh Hoàng ở đây thì cho chúng mười lá gan cũng không dám”. Quay lại với thực tại, Đế Nguyên Quân tiếp tục bế quan thêm gần một tháng thì mới chịu xuất quan. Kể từ khi hắn luyện hóa được một sợi huyết mạch Ứng Long nên bản thân dần có biến hóa với huyết dịch. Tùy theo một lần ý niệm khẽ động thì toàn bộ huyết trì giống như bị một thứ gì đó khuấy động. Trong thời gian một tháng hắn bế quan thì không có một ngày huyết trì được yên ổn. Khiến những người ở bên trên phải cảm thấy lo lắng, ngay cả các chủ và đường chủ đến xem cũng không thể nào lý giải được. Nhưng bọn họ đều nghĩ chuyện này là do Đế Nguyên Quân tu luyện mà thành. Ngồi ở bên dưới huyết trì, Đế Nguyên Quân hai mắt từ từ mở ra và hắn ngừng hấp thụ Giao Long huyết dịch. Trải qua một tháng ngồi bế quan ở dưới này, Đế Nguyên Quân một lần nữa tôi luyện lại nhục thân khiến cơ thể hắn càng ngày càng thêm bền chắc. Trải qua một lần nữa tẩy tủy, bản thân Đế Nguyên Quân bây giờ có lực đạo không thua kém gì một đầu nhị cấp hung thú là bao, thậm chí có mật phần hơn. Từ dưới đáy huyết trì đi ra ngoài, tất cả những tên đệ tử đang có mặt ở đây đều nhìn Đế Nguyên Quân bằng một ánh mắt ngưỡng mộ và có phần kinh hãi. Bởi vì một người có thể ngồi tẩy tủy ở bên dưới huyết trì lâu đến như vậy. Ngay cả các chủ và các vị đường chủ cũng không thể làm được. Nhìn Đế Nguyên Quân xuất quan, năm người Lâm Tuyết Nhi thấy thế thì vui mừng vô cùng. Ánh mắt họ tò mò nhìn ngắm Đế Nguyên Quân một lúc lâu rồi lên tiếng. “Ngươi bế quan hơn một tháng thì chắc thu hoạch được không ít. Kể cho ta nghe xem thử?”. “Không hổ là công tử, ta bái phục”. “Lâm Tuyết Nhi cao lắm cũng chỉ bảy ngày, còn ngươi thì bế quan hơn một tháng. Chủ nhân, ngươi ngưu quá rồi”. Hứa Tiểu Kiều hai mắt sáng lên nhìn Đế Nguyên Quân thốt ra. “Đúng vậy, lúc thấy dị tượng mà ngươi làm ra làm ta tưởng ngươi xuất quan sớm. Nhưng không ngờ ngươi có thể duy trì được thêm một tháng. Chắc ngươi mượn huyết trì để bế quan cầu đột phá?”. Lâm Tuyết Nhi vui mừng nở một nụ cười nhẹ nói. “Cảnh giới của ta vẫn thế, chẳng qua chỉ có chút thu hoạch ngoài ý muốn mà thôi”. Đế Nguyên Quân lắc đầu đáp. “Thời gian này các ngươi đều thu hoạch được cơ duyên thuộc về bản thân rồi thì rời khỏi đây thôi”. Rời khỏi huyết trì, Đế Nguyên Quân quay qua nhìn năm người hỏi. “Thời gian này có chuyện gì xảy ra không?”. “Cũng không hẳn là có chuyện”. Lâm Tuyết Nhi lắc đầu đáp. “Chỉ là Thương lão dẫn theo hai vị các chủ xuống tìm gặp ngươi mấy lần mà không được. Nên họ nhờ ta nhắn lại là khi nào ngươi xuất quan thì đến Công Liên Hội một chuyến”. “Ta biết rồi”. Đế Nguyên Quân gật đầu đáp. “Bây giờ các ngươi quay về tửu điếm trước đi, đợi ta gặp hai vị các chủ xong rồi quay về”. “Nhanh chóng giải quyết xong chuyện ở đây rồi nhanh chóng khởi hành”. Sau khi căn dặn năm người quay về trước, Đế Nguyên Quân từng bước hướng về phía Công Liên Hội mà đi. Ngay khi đi ra khỏi Long sào, Đế Nguyên Quân bị bất ngờ vì Phá Xuyên Đường trải qua trận chiến vừa rồi mà không bị phá hủy hoàn toàn mà thay vào đó là được hai đại thế lực dốc lực sửa chữa. “Đây là muốn biến Phá Xuyên Đường thành một địa điểm tu luyện của hai thế lực hay sao?”. Đế Nguyên Quân khóe miệng lẩm nhẩm. “Làm như thế cũng quá khoa trương rồi”. Rời đi khỏi Phá Xuyên Đường, Đế Nguyên Quân đạp không đi về phía Công Liên Hội. Trước mắt hắn, Công Liên Hội trông không khác gì một tiểu thành với những bức tường được xây dựng ở bên ngoài cao trông cực kỳ chắc chắn và ở phía trước chỉ có một lối ra lối vào và có đệ tử canh giữ cả ở trên và dưới bức tường trông rất nghiêm ngặt. Đế Nguyên Quân hai chân điểm nhẹ đi lướt ở ngay phía bên trên bức tường khiến đám đệ tử phía bên dưới tức giận rút kiếm chỉ về phía Đế Nguyên Quân mà quát. “Công Liên Hội nghiêm cấm phi hành”. “Người đến là ai?”. Bị đám đệ tử lớn tiếng ngăn lại nhưng Đế Nguyên Quân không thèm để ý mà tiếp tục đi vào bên trong. Điều này khiến đám đệ tử đó càng thêm tức giận nên họ không kiềm chế được mà trực tiếp đánh ra kiếm chiêu hướng về phía Đế Nguyên Quân. Đúng lúc này, từ bên trong tòa lâu các lớn vọng ra một thanh âm già nua nhưng lại mang theo một cỗ lực lượng Thiên Địa cảnh khủng bố quát. “Làm càn”. - -- Ps: Mọi người đừng quên like, vote và cmt nhận xét hoặc đóng góp truyện và cmt nói chuyện, giải đáp vào mỗi chương để khích lệ tinh thần của ad nha. Donate ủng hộ tác bạo chương: BIDV: 56010001216981. Họ tên: Trần Minh Chiến. Chi nhánh: Quận Hải Châu, thành phố Đà Nẵng. Cảm ơn mọi người!