Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 105: Nhất chiến vang danh

25-10-2024


Trước Sau

Phật Ma Thiên Thủ Ấn! Ở sau lưng Đế Nguyên Quân, một tôn đại ấn cao gần hai mươi mét hiện lên.
Ở trên thân đại ấn tỏa ra một cỗ lực lượng cực kỳ kinh khủng vừa tĩnh lặng giống như phật vừa bạo loạn giống như ma.
Đế Nguyên Quân nhìn kiếm chiêu đánh tới, ánh mắt mắt lẳng lặng nhìn Trùng Nhân trưởng lão xông lên.
Đế Nguyên Quân từ từ đưa tay lên rồi quát lớn một tiếng.
“Trấn”.
Tôn đại ấn nghe theo mệnh lệnh, nó phát ra một cỗ lực lượng không hề thua kém kiếm chiêu kia rồi bay thẳng về phía Trùng Nhân trưởng lão.
Uỳnh! Một tiếng động đinh tai nhức óc vang lên kéo theo đó là những cơn phong bạo mãnh sắc bén và nặng nề đánh ra xung quanh khiến lôi đài đã bị san phẳng nay bị đào sâu xuống phía bên dưới một số thật sâu.
Không dừng lại ở đó, công kích của cả hai người lúc này gần như ngang bằng và tiếp tục trùng kích.
Uỳnh uỳnh! Liên tiếp, từng tiếng ấn kiếm giao phong nổ bắn ra từng sóng xung kích mạnh mẽ.
Khu vực xung quanh hai người dần sụp xuống tạo thành một cái hố sâu gần hai mươi mét và vẫn đang sụp xuống sâu hơn theo từng đợt xung kích va chạm bắn ra.
Đám người ở trên cao quan sát trận chiến này mà không khỏi hít vào một ngụm khí.
Ban đầu họ nghĩ đây là một trận chiến áp đảo nhưng càng về sau, thực lực của Đế Nguyên Quân càng mạnh và mãnh liệt giống như một ngọn lửa đang rực cháy còn Trùng Nhân trưởng lão càng chiến thì thực lực càng giảm xuống.
“Tiểu tử, ngươi đáng chết”.
Trùng Nhân trưởng lão ánh mắt tỳ như muốn nứt, một trận chiến này khiến lão quá mất mặt, bị một tên tiểu tử chỉ có cảnh giới Ngưng Hải cảnh đánh đến mức này.
Lão vừa nói, vừa lấy ra một mai đan dược rồi nuốt xuống.
Lão mặc kệ những người xung quanh nghĩ gì, lão bây giờ chỉ muốn giết Đế Nguyên Quân càng sớm càng tốt mà thôi.
Nhật thấy đại ấn đang dần bị đẩy lùi, Đế Nguyên Quân cắn chặt răng đồng thời thúc dục ma khí trên người vượt quá cực hạn mà hắn có thể chịu đựng.
Đế Nguyên Quân thất khiếu chảy máu, nhiệt độ trên người tăng nhanh một cách chóng mặt.
Máu tươi chảy ra bị nhiệt độ cao làm bốc hơi ngay lập tức.
Khí tức trên người bùng phát, Đế Nguyên Quân trừng mắt một cái rồi quát lớn một tiếng.
“Phá”.
Uỳnh! Đại ấn cũng kiếm chiêu va chạm đến đỉnh điểm rồi bộc phát một vụ nổ có lực lượng kinh khủng vô cùng.
Ngay cả tòa đại trận cũng không thể chịu được liền sụp đổ, chưa dừng lại ở đó, sóng xung kích từ vụ nổ bắn ra còn đánh văng tất cả những người đứng bên dưới lôi đài ra hàng trăm mét.
Ở trung tâm vụ nổ, một cái hố lớn hơn ba trăm mét và sâu hơn năm mươi mét lộ ra trước mặt tất cả mọi người và cột bụi đất bốc lên cao hơn một trăm mét rồi từ từ rơi xuống.
Bụi đất dần tán đi, ánh mắt chờ đợi kết quả của đám người nhìn chằm chằm xuống phía bên dưới hố sâu thì họ ngay lập tức bị dọa sợ.
Trùng Nhân trưởng lão thân là Thiên Địa cảnh cường giả lâu năm nhưng nay bị một tên tiểu bối Ngưng Hải cảnh đánh quỳ xuống đất, trên người hiện lên những miệng vết thương sâu tới tận xương, khí tức trên người lão lúc này đã mỏng yếu vô cùng.
Đám đệ tử Kiếm Cung nhìn thấy trưởng lão không còn chút động tĩnh nào nữa nên lo lắng vô cùng.
Họ muốn nhảy xuống dưới xem nhưng bị Trương Liễu trưởng lão ngăn lại.
“Các ngươi không cần vội vàng”.
“Trùng Nhân trưởng lão vẫn chưa chết”.
Ánh mắt Trương Liễu trưởng lão nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười nhẹ nói.
“Tên tiểu tử này trong lúc đó vẫn biết thu tay, khả năng điều khiển chân nguyên và công pháp quá tinh diệu”.
“Đúng là thiên tài ngàn năm có một, người như hắn mà bái ta làm sư thì quá đáng tiếc”.
“...
”.
Đứng ở phía đối diện, Đế Nguyên Quân vẫn đang cố gắng đứng thẳng người, mặc dù trên người toàn là vết thương và máu tươi chảy xuống nhuộm cả một vùng.
Bị Thiên Ma Thần Hỏa thiêu đốt khiến cơ thể hắn lúc này chỉ còn da bọc xương, hai hốc mắt đen xì lõm vào trông tiều tụy vô cùng.
Trọng thương thảm trọng là thế nhưng Đế Nguyên Quân vẫn không chịu ngã xuống, ánh mắt mệt mỏi nhìn chằm chằm chằm Trùng Nhân trưởng lão đang cúi đầu quỳ gục xuống đất rồi quát lớn một tiếng.
“Thiên Địa cảnh cũng chỉ đến thế”.
“Kiếm Cung trưởng lão cũng chỉ đến thế mà thôi”.
Đế Nguyên Quân vừa nói, ánh mắt liếc nhìn lên đám đệ tử Kiếm Cung vẻ mặt không nói được thành lời, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi nhìn Trùng Nhân trưởng lão quỳ bất động ở đó.
“Các ngươi không phục?”.
“Đế Nguyên Quân ta đứng ở đây, các ngươi có dám tới”.
Lời nói từ bên dưới vang vọng khiến đám đệ tử Kiếm Cung nhin nhau với ánh mắt khó nói và không một ai dám lên tiếng.
Người có thể đánh bại Trùng Nhân trưởng lão, bại Thiên Địa cảnh thì họ lấy gì để đánh?! Mặc dù không dám tin nhưng đây chính là sự thật, họ không thể không phục! Nhìn Đế Nguyên Quân thân thể yếu ớt run lên, hai chân đứng còn không vững.
Lâm Tuyết Nhi từ trên miệng hố nhảy xuống, hai tay đỡ cơ thể Đế Nguyên Quân rồi nói.
“Lỗi tại ta, nếu như ta cẩn thận hơn thì chuyện này đã không xảy ra và ngươi sẽ không bị thương đến mức này”.
Đế Nguyên Quân quay đầu nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi nở một nụ cười nhẹ nói.
“Chuyện này không liên quan đến ngươi”.
Lúc này, Lạc Tuyết Dung, Hứa Tiểu Kiều và Phùng Bảo cũng từ trên cao nhảy xuống.
Vẻ mặt lo lắng nhìn hắn, họ lấy ra những viên đan dược hồi phục.
Đợi thương thế Đế Nguyên Quân ổn định lại, Phùng Bảo nhìn các vị trưởng lão và Hoàng phủ chủ rồi lên tiếng.
“Các vị, lần tông môn tụ hội này kết thúc tại đây thôi”.
“Còn phần thưởng thì làm phiền Hoàng phủ chủ rồi”.
Đứng ở trên cao, Hoàng phủ chủ và các trưởng lão gật đầu đồng ý.
Họ chứng kiến một trận chiến vừa rồi là quá đủ, còn đám đệ tử và thiên kiêu bây giờ lên chiến thì cũng cũng cho có mà thôi.
Qua mấy ngày sau! Đế Nguyên Quân nuốt luyện hơn hai mươi bình cửu phẩm đan dược và hơn năm viên Huyền cấp đan dược các loại nên bây giờ đã hồi phục lại điều khiến hắn thấy ngoài ý muốn.
Trải qua trận chiến vừa rồi khiến cảnh giới hắn đột phá hơn một chút, nhưng với như thế là quá đủ với hắn rồi.
Đế Nguyên Quân đẩy cửa đi ra, hắn nhìn Hứa Tiểu Kiều đang quỳ ngay trước cửa thì hai hàng lông mày nhíu chặt lại.
“Ngươi quỳ ở đây làm gì?”.
“Ta không phải sư phụ ngươi”.
“Chủ nhân”.
Hứa Tiểu Kiều sắc mặt phờ phạc trắng bệch nhìn lên, trông cô mệt mỏi vô cùng.
“Ta...
”.
“Vào trong đi”.
Nhâm nhi ly trà, Đế Nguyên Quân nhìn Hứa Tiểu Kiều rồi nói.
“Nói ta nghe xem có chuyện gì?”.
“Chủ nhân, lúc đó người sử dụng công pháp gì?”.
Hứa Tiểu Kiều nhớ lại cảm giác lúc đó rồi nói.
“Ta chỉ nhìn thôi là đã không chịu được rồi”.
Đế Nguyên Quân đặt ly trà xuống, hắn nhìn Hứa Tiểu Kiều rồi nở một nụ cười nhẹ nói.
“Ngươi nghe qua hai chữ “Thiên Ma” bao giờ chưa?”.
Thiên Ma?! Hứa Tiểu Kiều nghe thấy hãi chữ này liền lâm vào trầm mặc một hồi lâu, cô tu luyện ở Chân Ma Tông một thời gian dài nhưng chưa bao giờ nghe thấy.
Thấy Hứa Tiểu Kiều vẻ mặt ngẩn ngơ, Đế Nguyên Quân đứng dậy, hai tay đưa ra sau lưng rồi nói.
“Trăm vạn năm sau khi trận chiến thượng cổ kết thúc, ở trong cấm địa của ma tộc xuất hiện một tòa động phủ cực lớn.
Đó là tòa động phủ mà Thiên Ma Thần Thú sau khi chết để lại, nó là một con hung thú thời thượng cổ, là một con kỳ lân cực kỳ to lớn.
Ở thời thượng cổ, thương sinh có tứ đại thần thú là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ.
Là bốn vị thần thú hùng mạnh nhất của thế giới, chúng sinh ra từ chính năng lượng của trung tâm thế giới.
Nhưng không có ai biết còn có một tôn thần thú thứ năm được sinh ra sau đó mấy vạn năm.
Thiên Ma Thần Thú được sinh ra từ bóng tối vũ trụ, được hư vô lực lượng ngưng tụ nhục thân.
Trải qua trăm vạn năm tu luyện trong hư vô cực vực, nó đần ngưng luyện ra được một loại lực lượng cực kỳ hung ác, loại lực lượng này ban đầu được gọi là hư vô lực.
Trải qua trăm vạn lần thuế biến, hư vô lực biến thành một loại lực lượng khác mạnh hơn gọi là Thiên Ma Thần Lực.
Đây chính là thủy tổ của ma tộc và cả các ma tông thời nay.
Trải qua trận chiến thời thượng cổ, Thiên Ma Thần Thú bị bốn đại thần thú vây giết hơn vạn năm nhưng nó vẫn có thể đột phá vòng vây nhưng nó bị đánh trọng thương quá nặng, căn nguyên bị đánh nát, nhục thân bị Chu Tước Thần Hỏa ăn mòn nên không chống chịu được lâu rồi chết đi.
Và Thiên Ma Thần Lực cũng vì thế mà phát tán ra khắp nơi trên thế giới.
Ma tộc may mắn tìm kiếm được Thiên Ma Chi Khí ở trong động phủ nên mới vực dậy được và trở thành một thế lực lớn mạnh.
Ma tộc tu luyện Thiên Ma Chi Khí thì chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh, luyện một nhận trăm.
Ma Thánh ở thời điểm đó tu luyện loại chi khí này nên mới trở thành đệ nhất cường giả, trấn áp không biết bao nhiêu Thánh giả nhân giới.
Nhưng mà Ma Thánh quá độc ác, giết người không chớp mắt nên bị Thánh giả của bốn vực liên hợp lại rồi tổng tấn công trung vực.
Giết Ma Thánh, đuổi ma tộc vào khu vực trung tâm rồi phong ấn.
Ma Thánh mặc dù bị giết chết nhưng lương Thiên Ma Chi Khí trong người hắn không còn chỗ chứa nên một lần nữa bộc phát và bị Thánh giả của bốn vực đánh tan.
Trải qua vạn năm ngưng tụ, Thiên Ma Chi Khí chỉ giữ lại được một phần sức mạnh và không thể ngưng luyện lại thành nhục thể nên mới phân rã thành ma khí.
Đây chính là ma khí mà ma tộc và ma tông đang tu luyện”.
“Nên cái mà các ngươi đang tu luyện chính là ma khí còn ta tu luyện chính là Thiên Ma Chi Khí”.
Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn ra xa rồi nói.
“Mượn cấm pháp khiến Thiên Ma Chi Khí còn sót lại dung nhập vào cơ thể để ngưng luyện được một phần nhỏ và ngưng luyện ra được Thiên Ma Thần Hỏa”.
“Vậy nên khi ta sử dụng Thiên Ma Phần Diễm Quyết thì ma khí sẽ bị bạo động nhưng khi cảnh giới và ma khí trong người mạnh hơn ta thì sẽ không bị ảnh hưởng”.
“Ta chắc đây chính là chuyện ngươi muốn hói?”.
“...
”.
Hứa Tiểu Kiều vẻ mặt trầm xuống, ánh mắt cầu khẩn nhìn Đế Nguyên Quân rồi nói.
“Chủ nhân, vậy ta phải làm sao mới luyện được Thiên Ma Chi Khí?”.
“Muốn luyện Thiên Ma Chi Khí không khó”.
Đế Nguyên Quân gật đầu nói.
“Nhưng để có được nó là một chuyện cực kỳ khó”.
“Chủ nhân, ta muốn luyện Thiên Ma Chi Khí”.
Hứa Tiểu Kiều vẻ mặt lộ ra vẻ chắc chắn nói.
“Xin chủ nhân hãy dạy cho ta”.
“Ừm, nếu ngươi muốn thì ta sẽ dạy cho ngươi”.
Đế Nguyên Quân không một chút do dự nói.
“Thật sao?”.
Hứa Tiểu Kiều ánh mắt sáng lên nói.
“Ngươi là bộc của ta và cũng là người dưới trướng ta nên ta sẽ không keo kiệt”.
Đế Nguyên Quân vừa nói, lòng bàn tay hắn hiện lên một đạo cực nhỏ Thiên Ma Chi Khí rồi chỉ vào mi tâm Hứa Tiểu Kiều.
Thiên Ma Chi Khí vừa đi vào, Hứa Tiểu Kiều đột nhiên run lên, khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi màu đen.
Cô cảm giác ma khí trong người chạy tán loạn khắp nơi trên cơ thể khiến cô đau đớn vô cùng.
Thấy Hứa Tiểu Kiều không chịu nổi nữa, Đế Nguyên Quân vung tay đánh ra một đạo chân nguyên dung nhập vào trong cơ thể Hứa Tiểu Kiều để bình ổn ma khí.
Đến lúc này Hứa Tiểu Kiều mới hiểu được Đế Nguyên Quân tại sao lại mạnh như vậy bởi vì hắn đi trên con đường mà không mấy ai lựa chọn.
Một con đường quá khó đi và cực kỳ nguy hiểm.
Trải qua mấy ngày, Đế Nguyên Quân ở lại Lâm gia chỉ dạy Lâm Tuyết Nhi và Lạc Tuyết Dung mà không hề hay biết danh tiếng của hắn đã vang dội như thế nào.
Ngưng Hải cảnh bại Kiếm Cung trưởng lão! Đệ nhất thiên kiêu Hà Châu thành, Đế Nguyên Quân! - -- Ps: Gắng tối có thêm chương nữa nha mn...
mn đọc rồi nhớ like chương cho ta nha.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!