5 Chị Nái Sề hẳn nhiên là rất bực lũ nhóc trong vườn. Từ khi đẻ đến lứa con thứ tư, người chị xồ xề hẳn ra, nặng nề và chóng mệt. Thân hình ngày càng đồ sộ, lưng và bụng không còn săn chắc như thời con gái, mỡ đùn dưới lớp da hàng lớp, trong khi chân cẳng thì chẳng béo lên được mấy. Gánh cả quả núi trên bốn cẳng chân đó trong khi di chuyển quả không phải chuyện nhẹ nhàng. Chị đi đứng ục ịch, ngốn từng mét vườn một cách nặng nhọc, trong khi thằng Lọ Nồi và thằng Đuôi Xoăn hở ra là phóng như gió, đã thế lại mê chơi, chẳng lúc nào có mặt tại chuồng vào đúng giờ ăn. Bao giờ đi tìm hai thằng nhóc chị cũng phải dừng lại nhiều lần, chui vào một bụi cây đứng thở hổn hển rồi mới chậm chạp bước tiếp. Nhưng khi lần theo tiếng ủn ỉn, lúc thì chị vớ phải thằng cún nhà chị Vện lúc lại bắt gặp lũ chíp hôi nhà chị Mái Hoa, thật là tức muốn chết. Thời trẻ, gặp những tình huống đó, chị chỉ cười xòa, coi như trò nghịch tinh của con nít. Bây giờ đã có tuổi, sức khỏe kém, chị hay bẳn gắt, gặp chuyện nghịch mắt nghịch tai là chị cảm thấy khó chịu. Chị bực thằng nhãi ranh nhà chị Vện, cáu đám nhóc nhà chị Mái Hoa, rồi giận lây mẹ chúng. Giận ơi là giận! Và vì giận quá, chị quên rằng hai thằng con của chị cũng y như thế thôi, cũng khiến chị Vện và chị Mái Hoa nhầm lẫn hết ngày này sang ngày khác. Giả như không quên thì chị lại cho rằng hai thằng Lọ Nồi và Đuôi Xoăn ngoan ngoãn đáng yêu của chị sở dĩ khoái cái trò phát ra tiếng chó, tiếng gà là do nhiễm phải thói hư tật xấu của lũ nhóc đổ đốn nhà hàng xóm. Chị Nái Sề nhớ tới câu nói bà Đỏ hay dùng để mắng con và cảm thấy đem câu đó áp dụng vào mối quan hệ bạn bè của hai thằng cu nhà chị là trúng phóc. Chị lằm bằm: “Con người ta nói cấm có sai! Đúng là gần mực thì đen!”. Cũng may đứa con chị Vện không phải tên Mực - như hàng đống cún trên cõi đời vẫn mang tên đó. Nếu không chị Nái Sề lại có dịp hả hê, và chắc chắn sẽ tự thưởng cho mình điểm mười vì đã nhớ được câu tục ngữ tuyệt vời đó. Nói tóm lại là chị Nái Sề buồn bực, giận dữ, trách móc, oán thán. Và khi trải qua tất cả những cung bậc không vui đó, chị không biết mọi thứ rắc rối đều do thằng Lọ Nồi bảo bối của chị đầu têu ra. 6 Nếu chị Nái Sề có mặt ở giàn đậu que cuối vườn cách đây nửa tháng, trong một buổi sáng đẹp và oi bức, chị sẽ thấy hai đứa con của chị bày những trò gì. Thằng Lọ Nồi và thằng Đuôi Xoăn lúc đó đang nằm dán bụng trên nền đất ẩm dưới bóng lá, đưa mắt sầu não nhìn nhau, cảm thấy rảnh rỗi là một gánh nặng quá sức đối với tuổi trẻ của loài heo. Chúng đã nghịch chán, đã tranh nhau dũi mõm vào vồng cải, làm bật tung mọi thứ, nhai qua quít vài chiếc lá, nuốt thờ ơ vị ngọt của rễ cây, rồi thi nhau lăn trên đất xem đứa nào lăn được nhiều vòng hơn, tiếp theo giúi toàn thân vào đất cát để được là đứa lấm lem nhất trong buổi sáng đầy nắng đó. Nói chung, những màn siêu quậy nào có thể nghĩ ra chúng đã nghĩ cả rồi, những trò phá phách nào có thể làm được chúng cũng đã làm tất tần tật rồi. Cuối cùng, hai đứa nằm thở dốc và nhìn đời bằng ánh mắt phiền muộn, đau khổ nhận ra cuộc đời của hai con heo con cũng có những lúc trống trải lạ lùng. Đúng lúc đó thì chúng nghe có tiếng chiêm chiếp của lũ con chị Mái Hoa đang đi rong chỗ bờ rào. - Tao nghĩ ra rồi! - Thằng Lọ Nồi bật dậy khỏi chỗ nằm. - Nghĩ gì thế anh? - Thằng Đuôi Xoăn, là em, cũng đứng lên theo, đưa mắt ngơ ngác nhìn anh nó. Lọ Nồi giơ chân trước lên gãi tai, vẻ phấn khích: - Trò này tuyệt lắm! Mình sẽ giả tiếng cô Mái Hoa... - Giả tiếng á? - Đuôi Xoăn cũng gãi tai, nhưng là vì bối rối. - Để làm gì hả anh? - Để đánh lừa lũ chíp hôi! Chúng sẽ tưởng mẹ chúng gọi, thế là chúng đổ xô lại đây. - Thế thì mình được gì? - Mày ngốc quá! - Lọ Nồi khụt khịt chiếc mũi màu hồng, nom rất giống một chiếc mũi bằng nhựa dẻo - Mình sẽ được một trận cười! Đuôi Xoăn nghệt mặt, cố nhớ hằng ngày cô Mái Hoa vẫn kêu như thế nào. Nó chưa kịp nhớ được điều gì, Lọ Nồi đã nghếch mõm lên trời. - Ục... ục... - Nó gân cổ rặn, vừa rặn vừa ém giọng để cho giống tiếng gà mái. - Chả giống tí nào anh à. - Thằng Đuôi Xoăn nhìn anh nó đang phồng má trợn mắt rụt rè nhận xét. Lọ Nồi phớt lờ, lại đỏ mặt tía tai: - Ục... ục... Đuôi Xoăn ngúc ngoắc đầu và chớp chớp hàng mi ngắn: - Cũng chưa giống! Vẫn là “ụt ịt” như heo thôi! Tới đây thì thằng Lọ Nồi nổi cáu. Nó không thèm “ục ục” nữa mà quay phắt sang thằng Đuôi Xoăn, gầm ghè: - Nói gì nói lắm thế! Mày lo giả tiếng gà đi, cứ đứng đó mà phán với chả xét! Đuôi Xoăn biết anh giận. Nó lập tức nhắm tịt mắt, dài mõm ra, lấy hơi rống thật to: - Ục... ục... ịt... ịt... Nó càng giả tiếng gà thì càng nghe ra tiếng heo. Tóm lại là chả giống tí ti ông cụ nào. Trên đầu nó, những chiếc lá lấp lánh sáng đang che nắng cho những trái đậu thuôn dài không ngừng đong đưa trong gió mai và dưới chân nó đất đang nóng dần lên. Trong khi thằng Đuôi Xoăn đang ụt ịt một cách tuyệt vọng, ở bên cạnh thằng Lọ Nồi đã phát ra được những tiếng “cục cục” đầu tiên. Đuôi Xoăn quay phắt sang anh nó, vẻ ngưỡng mộ: - Ôi, anh làm sao hay thế? - Dồn sức vào cái lưỡi, giữ cho nó thật cứng thì mày sẽ phát ra được âm “cờ”. Lọ Nồi chỉ dẫn cho em, giọng uyên bác, mặc dù nó cũng chỉ mới phát hiện ra bí quyết đó không tới một phút trước. Đuôi Xoăn nghe lời giáo sư ngôn ngữ Lọ Nồi, lại ngoác mõm: - Ục... ục... - Cố lên! - Lọ Nồi động viên em. - Ục… ục… - Đừng lười biếng với cái lưỡi! - Cờ... cờ... ục… - Sắp được rồi đấy! Nữa đi nào! Lần này Lọ Nồi vừa cổ vũ vừa chạy vòng quanh thằng Đuôi Xoăn khiến thằng nhóc phấn khích tợn. Nó lại căng cổ họng: - Cục... cục... Thằng Lọ Nồi rất muốn vỗ tay như cách bà Đỏ và thằng Cu hay làm nhưng nó biết nếu cố bắt chước kiểu cách đó nó sẽ té chổng gọng. Nó đành chọn cách loài heo thường làm là nhảy tưng tưng trên bốn cẳng chân, nhảy như thế vài lần, vừa nhảy vừa bốc thằng em lên mây: - Tuyệt lắm, Đuôi Xoăn! Mày giỏi gần bằng tao rồi đấy! Mặt thằng Đuôi Xoăn nóng ran, sung sướng và ngượng nghịu, không chú tâm đến giọng điệu huênh hoang của thằng anh. Nó lúng túng cào chân xuống mặt đất, bẽn lẽn: - Được rồi hả anh? - Ừ, tốt lắm rồi! Bây giờ tao và mày cùng làm cô Mái Hoa nhé! Đuôi Xoăn chưa kịp đáp đã thấy Lọ Nồi thò đầu vào giữa luống cải, hướng mõm về phía bờ rào: - Cục cục... Đuôi Xoăn khoái quá. Nó cũng chui đầu vào đám lá xanh, cũng “cục cục” ầm ĩ. Đúng như thằng Lọ Nồi phỏng đoán, lũ gà con trốn chuồng đi chơi, tưởng mẹ gọi, líu ríu xô nhau chạy lại. Trông chúng như những nắm bông màu vàng bị gió thổi dạt từ bờ rào tới vườn cải. Mười chú gà con đã men tới luống cải ngoài cùng, mười chiếc mỏ xinh xinh nhỏ xíu quay ngang quay dọc, dáo dác tìm kiếm. Lọ Nồi huých vai vào thằng Đuôi Xoăn, và lần này thì Đuôi Xoăn hiểu ngay. Cả hai đứa lập tức đồng thanh: - Cục cục... Lũ gà con luồn trong đám cải, cuống quýt ùa lại chỗ phát ra tiếng kêu. - Ơ, anh Lọ Nồi, anh Đuôi Xoăn. - Cánh Cụt, con gà liến thoắng và dạn dĩ nhất trong bầy, giương đôi mắt đen láy như hai hạt nhãn nhìn hai chú heo - Hai anh thấy mẹ em đâu không? Lọ Nồi làm bộ ngơ ngác: - Không... không thấy! Có thấy gì đâu! - Em vừa nghe tiếng mẹ em ở chỗ này mà. Nén cười một cách vất vả, thằng Đuôi Xoăn khụt khịt mũi: - Có phải mẹ em kêu như thế này không? Nói xong, nó khoái trá làm một tràng: - Cục cục cục... Thằng Lọ Nồi hào hứng phụ họa một tràng “cục cục” khác, cả hai giống như đang trình diễn một bản hòa tấu tiếng gà. Lũ gà con không tin vào cả mắt lẫn tai mình. Một vài con ngã lăn ra đất. Một vài con khác giơ đôi cánh ngắn ngủn bụm lấy tai. Những con còn lại lảo đảo trên hai chân. Cứ như hai chú heo vừa liệng ra một quả mìn. Con gà Cánh Cụt tròn xoe đôi mắt vốn đã rất tròn, há chiếc mỏ nhọn và mềm, lắp bắp: - Ơ… ơ… Nó bàng hoàng đến mức có vẻ nó sẽ không bao gỉờ khép mỏ lại được nữa. Hai chú heo con lúc này đã lăn ra trên đất cười lăn lộn, cười khản cả giọng. Đuôi Xoăn bây giờ mới thấy phục anh mình. Từ khi lọt lòng đến giờ, chưa lần nào nó được cười thỏa thích đến thế. 7 Lũ gà yếu bóng vía lúc này đã đứng được trên đôi chân bé như que tăm của mình. Nhưng nhìn những cái mỏ há ra như đang chờ mẹ đút mồi kia có thể tin cả bọn vẫn chưa ra được ngoài rìa của sự sửng sốt. - Thế... thế... Vẫn con Cánh Cụt lên tiếng. Đầu nó nãy giờ rơi vào một chỗ nào đó rất tối tăm và nó muốn đánh lên một que diêm bằng cách đặt câu hỏi cho hai chú heo con, nhưng nó khổ sở nhận ra mình vẫn đang cà lăm. Tất nhiên Lọ Nồi biết tỏng con gà con muốn hỏi gì. Nó gật gù, không giấu vẻ đắc ý: - Trò chơi thôi mà! Mai mốt tụi anh sẽ học kêu tiếng chó, tiếng vịt, tiếng bồ câu... - Các anh làm được á? - Một con gà khác, đã trấn tĩnh, đập khẽ đôi cánh ngắn dè dặt hỏi. - Được tất! - Lọ Nồi nheo mắt, rung rung hàng lông mi trắng như tơ. - Tụi em cũng có thể kêu tiếng heo nếu tụi em biết cách. - Thế anh dạy tụi em đi! Lũ gà con lập tức nhao nhao. Chúng chen nhau dồn tới trước, nếu chúng có thể thò tay ra xin được bắt tay với hai chú heo như con người ta thường làm thì y hệt cảnh đám đông hâm mộ đang quây lấy ca sĩ ngôi sao. Thằng Đuôi Xoăn nhìn lũ nhóc lao xao, ruột nở từng khúc. Nó ngứa mõm quá, ngẩng đầu lên giàn lá xanh, ra vẻ hiểu biết: - Dồn sức vào cái lưỡi, giữ cho nó thật cứng... Đuôi Xoăn ba hoa chưa hết câu đã ngừng bặt. Vì thằng Lọ Nồi vừa lấy mông huých nó một cú như trời giáng làm nó suýt té. Đuôi Xoăn cố giữ thăng bằng, vừa quay sang thằng anh. Nhưng chưa kịp gây gổ, nó chợt nhận ra sai lầm của mình. - Tụi em phải giữ cái lưỡi thật mềm. - Lọ Nồi giảng giải cho lũ nhóc, cố tình đệm những cái vẫy tai điệu đàng khi ngừng lại lấy hơi, như kiểu các diễn giả vẫn khoa tay khi diễn thuyết. - Thả lỏng cái lưỡi ra khi kêu “ụt ịt”! Thoạt đầu lũ gà con có gặp đôi chút khó khăn và thằng Lọ Nồi không kềm được câu mắng thầm trong bụng “Đúng là ngu như gà!”. Nhưng rồi lũ trẻ nhanh chóng vượt qua được những trục trặc ban đầu. Chẳng mấy chốc, dưới cặp mắt tán thưởng của Lọ Nồi và Đuôi Xoăn, lũ gà con vừa túa ra khắp nẻo vừa ủn ỉn ầm ĩ. Có cảm giác cả một binh đoàn heo đang chuẩn bị cày nát khu vườn. Đó là lý do khiến chị Nái Sề đang nằm bên chiếc máng mơ màng ôn lại thời thiếu nữ kiêu sa giật mình choàng tỉnh, bật khỏi chỗ và nặng nề lê chiếc bụng to quá khổ qua các vồng rau, lệt bà lệt bệt, vừa đi vừa thở. Vừa đi vừa thở tức là đã quá mệt, nhưng đến khi phát hiện những tiếng ủn ỉn kia phát ra không phải từ hai thằng bé nhà chị mà từ bọn chíp hôi con chị Mái Hoa thì chị gần như không nhớ cách thở nữa. Chị định chạy lại dạy cho lũ nhãi ranh kia một bài học nhưng cơn giận xông lên đầu ngùn ngụt khiến chị giụi xuống cạnh gốc chuối, đầu váng mắt hoa, phổi và phèo dường như liên tục đổi chỗ cho nhau. Chị nằm đó, khò khè hàng buổi, cảm thấy nếu trên đời có thứ gì đáng ghét nhất thì đó chính là... bọn con nít. 8 Đám heo con và gà con đã làm những chuyện trái khoáy thì không có lý gì chú chó con lại cam tâm đứng ngoài cuộc. Một hôm, thằng nhóc Mõm Ngắn đứng nghiêm bốn chân trước mặt Lọ Nồi và Đuôi Xoăn. - Hai anh ơi... - Mõm Ngắn cất giọng tha thiết. - Gì? - Thằng Đuôi Xoăn giành là đứa lên tiếng trước. Nó hất hàm hỏi cụt ngủn, nhưng vì hàm của nó gần như liền với cổ nên động tác của nó gọi là hất đầu thì chính xác hơn. Mõm Ngắn rụt rè: - Bọn nhóc nhà cô Mái Hoa khoe với em… Lần này tới lượt Lọ Nồi cắt ngang lời thằng cún: - Tụi tao hiểu rồi. Mày muốn học ngoại ngữ chứ gì? - Dạ. Lọ Nồi đã định “Ừ”, chợt một ý tưởng vỗ cánh trong đầu khiến nó nghiêm mặt lại: - Muốn theo học, mày phải kêu hai đứa tao bằng “thầy”. Mõm Ngắn nhanh nhẩu: - Dạ, thưa thầy. Ở bên cạnh, thằng Đuôi Xoăn thích chí quá. Nó đưa chân trước vỗ nhẹ lên trán thằng cún trước mặt, cười híp mắt: - Trò ngoan quá! Nó quay sang Lọ Nồi, hào phóng: - Dạy cho nó đi anh! Bữa đó, chú cún học tiếng heo rồi tiếng gà, lưỡi thè ra ngoài gần cả tấc vì nóng và vì phải uốn lưỡi nhiều quá. Nhưng mặt mày thằng nhóc vô cùng rạng rỡ khi cuối cùng tuy vẫn còn ngọng nghịu, những tiếng chiêm chiếp của nó đã dụ được cô Mái Hoa cuống cuồng chạy tới. Kể từ giây phút đó, thế giới bắt đầu hỗn loạn: Các bà mẹ bất hạnh - bà mẹ heo, bà mẹ chó và bà mẹ gà - ngày nào cũng đắm mình trong tâm trạng tuyệt vọng ít nhất một tiếng đồng hồ khi hổn hển truy lùng lũ con. Và không nói thì ai cũng biết, sau những cuộc trường chinh thất bại cả ba tụ lại môt chỗ thi nhau kể khổ, tất nhiên là chị Nái Sề xét về mặt thái độ, là kẻ khổ nhất vì luôn luôn tự coi mình là nạn nhân của sự dạy con không đến nơi đến chốn của các bà hàng xóm. Thực ra so với bà Đỏ, các bà mẹ này còn sung sướng chán. Bà Đỏ cũng hoài công truy lùng thằng Cu dấu yêu của bà gần như hai mươi bốn giờ một ngày để không bao giờ tóm được nó, thậm chí không thấy nó đâu dù chỉ là một mẩu tóc. Và tất nhiên bà cũng chẳng khi nào biết được lũ heo con, gà con chơi đùa ở đâu và tệ nhất là nền kinh tế gia đình bị ảnh hưởng nghiêm trọng khi bà muốn bán gà thì khách chỉ tìm được heo và khi bà muốn bán heo thì khách chỉ toàn trông thấy chó. Đã vậy, nỗi khổ tâm đang làm tổ trong lòng kia bà chẳng chia sẻ được với ai. Người duy nhất bà có thể tâm sự là thằng Cu thì mỗi lần như vậy thằng con bà lại tán mỏng mối quan tâm của bà bằng cách tỉnh bơ bấm đốt ngón tay, miệng ra rả hết Song Tử đến Kim Ngưu, hết Bảo Bình đến Xử Nữ... Bị sự lo lắng cầm tù (và chắc là có cả tra tấn), có nằm mơ bà Đỏ cũng không nghĩ đến một ngày tảng đá nghìn cân mà số phận vô cớ gieo lên cuộc đời bà được dỡ đi, cũng bất ngờ như khi nó rơi xuống... 9 Đó là ngày bà Đỏ phát hiện một số người lạ mặt lảng vảng quanh khu vườn của bà. Trông hình dong thì nửa giống trộm nửa giống cướp. Vài người trong số đó mặc áo hai lớp, mũ kêpi sụp xuống trán, có người đeo lỉnh kỉnh máy móc quanh người. Bà nấp sau cửa sổ, thì thào với thằng Cu: - Bọn người nào thậm thụt quanh nhà mình thế con? - Để con ra hỏi. Thằng Cu nói và trong khi mẹ nó còn đang loay hoay nhấc lên đặt xuống các khả năng, nó đã ở bên ngoài hàng rào. Năm phút sau, nó đứng trước mặt bà, với một đám người lao xao sau lưng. - Họ là nhà báo mẹ à. Thằng Cu giải thích bằng giọng hãnh diện, ngực phồng lên sau lớp áo. - Nhà báo à? - Bà Đỏ chột dạ, cố giữ giọng đừng run. - Thế họ đến đây để điều tra... - Tụi tôi nghe đồn bầy gia súc nhà bác có khả năng đặc biệt... Một nhà báo trẻ, ria mép lún phún và có vẻ mặt rất tươi đứng ngay sau lưng thằng Cu vọt miệng. - Ờ... ờ... không... không... - Bà Đỏ luống cuống, cứ như đang có một khẩu súng chĩa vào người bà. - Ờ... mà có... Các nhà báo khác nhao nhao: - Có phải heo nhà bác kêu được tiếng gà? - Có đúng là chó nhà bác kêu ủn ỉn? - Thế còn gà nhà bác kêu như thế nào? - Bác còn nuôi những con gì nữa? Bà Đỏ có cảm giác cả đống gạch đang trút xuống người mình. Bà hít vào một hơi và đưa tay rờ rẫm sau gáy, cố nhớ nếu bầy heo không chịu kêu tiếng heo thì người chủ sẽ bị kết tội bởi điều khoản nào của luật pháp. Bà ấp úng, nói bằng giọng của người đứng trước tòa: - Tôi không biết gì hết... Một sáng ngủ dậy... đã là như thế rồi... Trái với ngưởi mẹ, thằng con nhìn vấn đề dưới một thứ ánh sáng khác. Nó hét lên khi các nhà báo kéo nhau ra vườn: - Các con vật nhà mình sẽ nổi tiếng. Mẹ và con sẽ được cả thế giới biết đến. Bà Đỏ thở dài: - Nhưng hũ gạo nhà mình sắp cạn rồi con à. Thằng Cu chưa đủ lớn để đón nhận thông điệp quan trọng của mẹ nó. Nó chạy ù ra cửa: - Để con ra xem họ làm gì!