20-08-2024
Đợi sau khi ngự sử đại nội lui ra, trong thâm cung vắng vẻ chỉ có phụ tử hai người không nói gì.
Bắc Miện đế cười một lúc lâu mới dần dần bình ổn, bắt đầu ho khan nhiều hơn, nhưng khóe miệng lại vẫn cong lên ý cười: “Chắc là cô gái đó đi!”.
Bắc Miện đế thì thào nhìn đứa con trai, Thời Ảnh không trả lời nhưng cũng không phủ nhận, sắc mặt phức tạp.
“Nha đầu kia thật đúng là lớn mật”.
Bắc Miện đế ho khan nhìn Thời Ảnh: “Lại dám giữa thanh thiên bạch nhật chặn đường ngự sử cướp đi sách ngọc.
Đúng là tội lớn đáng chém đấy!”.
“Giờ ta sẽ đi lấy lại sách ngọc!” Thời Ảnh không trả lời câu hỏi của phụ thân, chỉ nói một câu ngắn gọn: “Quả thật là vô pháp vô thiên!”.
“Thời Ảnh!”.
Lão nhân giơ bàn tay gầy guộc lên giữ lấy tay đứa con: “Con phải suy nghĩ cho cẩn thận!”
“Ta đã nghĩ kỹ rồi!” Thời Ảnh bất động thanh sắc, rút áo ra khỏi tay Bắc Miện đế: “Ngài yên tâm, để đảm bảo an toàn, đợi lấy lại được sách ngọc, ta sẽ đích thân đi cùng ngự sử đến Bạch vương phủ, giao sách ngọc vào tận tay thái tử phi tương lai!”.
Bắc Miện đế nhìn một bên mặt lạnh lùng của đứa con trai, nói không nên lời.
Đúng vậy, tính tình của Thời Ảnh trước nay vẫn là càng gặp kẻ mặt thì càng mạnh hơn, không bao giờ lùi bước, suy nghĩ rất cố chấp.
Tiểu nha đầu kia nghĩ như thế nào mà lại cho rằng chỉ cần cướp đi sách ngọc là có thể ngăn được sự việc xảy ra?
“Con…” Biết không thể ngăn cản con trai, đế quân chán nản thở dài: “Thời Ảnh, con từ nhỏ thiên phú hơn người, thứ gì cũng xuất sắc.
Nhưng trong chuyện trọng đại như thế này lại sai rồi! Tương lai… tương lai con nhất đi sẽ hối hận đấy”.
Thời Ảnh tạm dừng chân ở cửa, im lặng không đáp.
“Đây không phải là chuyện ta có thể lựa chọn”.
Khi Bắc Miện đế cho rằng rốt cuộc trưởng tử cũng đã xao động rồi, thì lại nghe thấy y thấp giọng nói một câu, trong giọng nói có sự lưỡng lự vô tận: “Ta… là buộc phải lựa chọn, hối hận cũng không phải là chuyện ta hối hận mà được”.
“Cái gì?” Bắc Miện đế ngạc nhiên nắm chặt Ngọc Cốt, nghe giọng điệu này chẳng lẽ cô bé kia không cần con?
Nhưng mà ông chưa kịp mở miệng hỏi, Thời Ảnh đã phất mạnh tay, vén rèm rời khỏi thâm cung, không hề quay đầu lại.
Bên ngoài, quang cảnh giữa trưa hè nóng đến ngột ngạt, mặt trời chói chang như thiêu đốt.
Ánh mặt trời bao phủ lên mọi thứ như muốn nấu chảy thế gian.
Thời Ảnh một mình rời khỏi thâm cung, áo trắng không vì thời tiết nóng nực mà bị ảnh hưởng, thậm chí mỗi bước đi của y lại như có bóng râm đi theo.
Y vừa mới xuyên qua hành lang dài, ánh nắng bỗng nhiên hơi ảm đạm một chút, một sự ảm đạm kỳ lại, thoáng vút qua giống như có cánh chim khổng lồ bay qua.
Thời Ảnh phất tay, tiếng gió vừa nổi lên, y cũng không quay đầu lại, hai tay trái phải ở trong tay áo kết nhanh một cái ấn, lập tức phóng ra hai chú thuật khác nhau.
Hai luồng sáng từ trong ống tay áo bay thẳng ra ngoài, chặn lại thứ gì đó vô hình, chỉ nghe một âm thanh ầm ầm vang lên, một thứ gì đó chấn động, một bóng đỏ từ trên cây tường vi lẳng lặng rơi xuống.
Lúc vừa chạm đất chiếc bóng thở nhẹ một tiếng, Thời Ảnh cũng không quay đầu, thản nhiên: “Ngươi còn dám đến đây?”.
Nữ tử mặc váy đỏ tuổi chừng mười tám mười chín, dung nhan tươi đẹp rực rỡ giống như tường vi nở rộ.
Nàng dựa nhẹ vào cây cột, xoa xoa gót chân nói thầm: “Con… con ở đây chờ người nửa ngày rồi đấy.
Người cứ nói chuyện với Đế quân ở bên trong, con cũng không dám tùy tiện xông vào.
Ôi, bên ngoài này nóng muốn chết”.
Y không muốn nghe nàng dong dài, chỉ chìa tay ra: “Đưa đây!”.
“Đưa cái gì?” Chu Nhan theo bản năng lùi vài bước, nghĩ rằng y sẽ phóng ra pháp thuật gì đó, nhưng Thời Ảnh chỉ chìa tay ra bất động thanh sắc: “Sách ngọc, còn cả ngọc bội!”.
“A!” Dù sao cũng chỉ là nữ tử nhỏ tuổi không có tâm cơ, Chu Nhan co rúm lại, hoàn toàn quên mất chuyện phủ nhận, buộc miệng nói: “Người… sao người có thể nhanh chóng biết đó là con vậy?”.
Thấy nàng thừa nhận, thần sắc Thời Ảnh rốt cuộc thoáng động, thở dài: “Không phải người thì có thể là ai nữa, trên đời này ngoài ngươi ra còn có ai làm được những chuyện hoang đường đến thế?”.
Chu Nhan nghe vậy, mặt bỗng nhiên đỏ lên, nhưng mà nàng còn chưa kịp nghĩ gì, đã nghe y lạnh lùng nói: “Đừng xằng bậy, nếu còn gây rối, đó chính là tội lớn.
Mau đưa sách ngọc và ngọc bội cho ta.
Đừng làm chậm trễ chính sự, chỉ cần trả đồ lại ta sẽ không truy cứu thêm!”.
“Không!” Nàng lùi lại vài bước, tay ôm khư khư thứ gì đó, “Không đưa đâu! Người cầm cái này sẽ đi lấy Tuyết Oanh! Người không được lấy Tuyết Oanh! Tuyệt đối không được!”.
“Tuyệt đối không được?” Thần sắc y lạnh lẽo nhìn nàng, đột nhiên mất đi kiên nhẫn: “Ta là Hoàng thái tử Không Tang, quận chúa Tuyết Oanh là đích nữ Bạch tộc.
Cuộc hôn nhân này là môn đăng hộ đối, trên dưới Không Tang đều tán thành.
Ngươi dựa vào cái gì mà nói hai chữ không được?”.
Nàng chưa bao giờ phải nghe giọng điệu mắng mỏ như thế này của y, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, không biết nên trả lời thế nào, môi run nhè nhẹ.
“Con… con…”
Y chỉ lạnh lùng đưa tay ra: “Trả lại cho ta!” Nhưng mà y còn chưa dứt lời, đã nghe một tiếng răng rắc, Chu Nhan nhìn chằm chằm vào y, bỗng nhiên dậm chân một cái, không ngờ đã bóp ngọc bội vỡ nát.
Khoảnh khắc đó trong mắt nàng như có ngọn lửa bừng bừng, làm cho Thời Ảnh chấn động, không ngờ nàng sẽ hành động như thế.
“Được! Trả lại cho người!” Chu Nhan cắn răng ném ngọc bội vỡ nát tới, lại rút ra sách ngọc muốn bẻ gãy: “Đều trả lại cho người đấy!”.
“Ngươi…” Thời Ảnh quát khẽ một tiếng, đưa ngón tay lên.
Chu Nhan chỉ cảm thấy đột nhiên đau nhức, sách ngọc bị một sức mạnh vô hình lấy đi trong khoảnh khắc.
Nàng không đứng vững được suýt ngã ra đất.
Nhưng nàng phản ứng cũng nhanh, không đợi ngã xuống đã dùng hai tay kết thành cái ấn, một luồng ánh sáng bắn ra từ đầu ngón tay.
Chỉ nghe “Rắc” một tiếng, ánh sáng sắc bén đã đánh gãy sách ngọc, còn phá đổ cả dàn tường vi phía sau.
Trước thần điện bỗng chốc biến thành một mảnh hỗn độn.
“Dám sử dụng mũi tên Lạc Nhật trong cung cơ đấy!” Thời Ảnh nhìn thấy nàng phát điên, rốt cuộc không khỏi tức giận: “Ngươi điên rồi à?”.
Giống như là sợ nàng tiếp tục phát cuồng, y ra tay dùng thuộc trói buộc và chú định hồn, tay kia kết ấn chuẩn bị đối phó với sự phản kháng tiếp theo của nàng.
Từ sau khi từ Hoắc Đồ Bộ trở về, một năm nay nàng tiến bộ thần tốc, không thể khinh thường được.
Huống chi hiện tại đang ở đế đô, nơi này cấm sử dụng chú thuật, nếu không nhanh chóng khống chế nữ tử không biết trời cao đất rộng này, e sẽ gây ra chuyện long trời lở đất trong cung mất.
Nhưng mà thật bất ngờ, cho đến khi pháp thuật rơi vào người nàng, Chu Nhan cũng không có bất cứ phản kháng nào.
Nàng bóp nát ngọc bội, đánh gãy sách ngọc, giống như đã hoàn thành tâm nguyện, sau đó đứng im không nhúc nhích, trong ánh mắt chứa đầy nước mắt.
Thời Ảnh cả kinh theo bản năng nhanh chóng triệt tiêu thuật trói buộc, chỉ sợ nếu thật sự đánh xuống sẽ làm tổn thương nàng.
Nhưng mà ngay tại thời khắc y rút lại thuật pháp, nàng lại bỗng nhiên phi thân tới.
Khoảnh khắc đó thuật trói buộc được rút về với sức mạnh tăng gấp đôi đang sắp đánh ngược lại y.
Nếu lúc này nàng lại xuất ra chú thuật, thuận thế công kích, kể cả là y cũng nhất thời không thể ngăn chặn.
Nhưng mà Chu Nhan lại không sử dụng pháp thuật, cũng không có bất cứ phòng bị nào, cứ như vậy nhào vào trong ngực y, bộc phát ra một tiếng khóc nức nở.
“Sư phụ!” Y kinh ngạc theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng lại vẫn bị nàng ôm chặt lấy: “Sư phụ!”.
Nàng liều mạng lao tới ôm lấy cổ y khóc nức nở: “Chuyện gì thế này? Sao mọi chuyện… sao mọi chuyện lại trở thành thế này?”.
Nàng khóc thương tâm như vậy, nước mắt lưng tròng làm ướt cả áo y.
Khoảnh khắc đó giữa trời hè nóng rực, ánh mặt trời như thiêu như đốt tim phổi con người, làm cho y muốn ngộp thở.
Ve kêu gió thổi bỗng nhiên dừng lại, chỉ có tiếng khóc của nàng quanh quẩn bên tai y.
Gần như vậy, cũng lại xa như vậy.
“Đừng khóc!” Y khổ sở nhắm hai mắt lại, khẽ thở dài, chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên yếu đuối khó tả, không sao ngăn lại được.
“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”.
Nàng dựa vào vai y khóc đến thảm thương, hoàn toàn không để ý đến chuyện có thể bị người khác nhìn thấy, nức nở nói: “Vì… vì sao người muốn lấy Tuyết Oanh? Cậu ấy rõ ràng không thích người, người cũng rõ ràng không thích cậu ấy.
Vì sao… vì sao người phải làm chuyện khó hiểu như vậy?”.
“Có thích hay không thì có liên quan gì đâu?” Thời Ảnh mơ hồ trả lời, giọng nói như than thở: “Trên đời này, vốn dĩ có rất ít người thật sự được ở bên cạnh người mình yêu!”.
“Nhưng… nhưng… cũng không thể sống với một người xa lạ không chút liên quan gì mà phí phạm cả đời được chứ? Đời người chỉ có một lần thôi mà!” Nàng ngẩng đầu nhìn y, trong ánh mắt sáng ngời có nước mắt rưng rưng, giống như một ngọn lửa chói mắt: “Sư phụ, con… con không muốn người như vậy!”.
Y hít một hơi sững sờ tại chỗ, hồi lâu không nói gì, ánh mắt phức tạp, cuối cùng mới hít sâu một hơi, khó khăn mở miệng: “Ta nói rồi, đừng có gọi ta là sư phụ nữa”
“Không! Con cứ muốn gọi đấy”.
Nàng cũng không cố kỵ nữa: “Cả đời này, người đều là sư phụ của con!”.
Thời Ảnh nở một nụ cười chua xót, lắc đầu: “Cả đời? Những chuyện này đã sớm kết thúc hết rồi.
Ngươi sắp được gả cho con trai Bạch vương, ta cũng sắp sách phong thái tử phi, chuyện nên quên thì hãy quên đi!”.
“Vậy thì sao chứ?” Nàng thở hổn hển, lớn tiếng: “Người cũng đâu có thích Tuyết Oanh!”.
Y thản nhiên: “Sao ngươi lại biết ta không thích?”.
“Ngay… ngay cả Ngọc Cốt người cũng không cho cô ấy!”.
Y ngạc nhiên, hơi chấn động, không nói nên lời.
“Sư phụ, người… người không thể cứ vô duyên vô cớ chôn vùi cuộc đời mình như thế được! Con khó khăn lắm mới cứu được người trở về mà!”.
Nàng siết chặt vạt áo y, gấp đến độ muốn bật khóc nữa: “Người rõ ràng không thích Tuyết Oanh, vì sao lại muốn lấy nàng? Người… người không phải là thích con sao?”.
Nàng nói đến đơn giản mà nồng nhiệt đến thế, giống như ánh sáng hè chói chang lúc này.
Thời Ảnh hơi chấn động, không phủ nhận câu này.
Nhưng cũng không biết nên trả lời thế nào, im lặng một lát chỉ hỏi lại: “Vậy chẳng lẽ ngươi thật sự thích Bạch Phong Lân sao?”.
“Đương nhiên là không!” Nàng không chút nghĩ ngợi thốt lên: “Con… chỉ thích sư phụ thôi!”.
Thời Ảnh đột nhiên chấn động hoàn toàn, trên mặt không một tia huyết sắc, tái nhợt như ngọc thạch.
Y hít sâu một hơi, khẽ động đầu ngón tay, không biết là nên dùng thuật đọc tâm hay nên đẩy nàng ra nữa.
Nhưng mà bởi vì trái tim đang run dữ dội, nên ngay cả một chú thuật đơn giản cũng không sao hoàn thành được.
“Con đương nhiên là thích Uyên, từ nhỏ đã thích rồi.
Thế nhưng người lại giết chết Uyên, người mà con thích nhất!”.
“Khốn nạn, con hận chết người! Con… con không muốn giữ lại nó! Mỗi lần chỉ cần vừa nhìn thấy nó con sẽ nghĩ đến là người đã giết Uyên! Con thế nào cũng không quên được chuyện ngày đó, con không bao giờ muốn nhìn thấy nó nữa!”
Không biết vì sao, lúc này trong nháy mắt, hai câu nói mà nàng đã nói thật lâu trước đây lại hiện lên trong đầu y, từng câu từng chữ vang lên rõ ràng như muốn che lấp đi lời tỏ tình nồng nhiệt của nàng.
Mỗi một câu đều giống như đao cứa vào tim, đau đến từng tấc thịt.
Rốt cuộc lời nào là thật? Nữ tử này… Y nhìn nàng lớn lên, nhìn qua thì thẳng thắn ngây thơ như vậy, vì sao làm việc lại thay đổi thất thường khó đoán? Lời nàng nói trước kia là giả? Hay là lời này mới là giả? Nàng chỉ là không cam lòng mà thôi?
Mặc dù y có thuật đọc tâm, nhưng cũng không có cách nào biết được lời nàng nói, câu nào là thật, câu nào là giả.
Thôi, quên đi! Đừng nghĩ đến nó nữa.
Chỉ cần cắt đứt tất cả những chuyện này, y sẽ không còn đau khổ như vậy nữa.
Những lời nàng nói cho dù là thật hay giả cũng không thể làm tổn thương đến y nữa.
Thời khắc đó y cố gắng khắc chế suy nghĩ của bản thân, khắc chế con sóng mãnh liệt trong lòng, lấy tay đẩy nàng ra, im lặng không nói.
Chu Nhan cũng không biết lúc này chỉ trong một chớp mắt, trong đầu y đã chuyện qua không biết bao nhiêu ý niệm.
Thế nhưng nàng cũng thấy, ánh mắt dần nguội lạnh của y có ý nghĩa gì.
Trong lòng nàng nóng như lửa đột, đột nhiên dậm chân một cái liều mạng xông lên, ôm chầm lấy người trước mắt.
“Đừng…” Y thốt lên, nhưng mà vừa khẽ động đã cảm thấy thứ gì đó mềm mại dán lên môi.
Nữ tử Tây Hoang khi hôn cũng nồng nhiệt, mang theo hương thơm nồng nàn giống như một thứ rượu mạnh, trong phút chốc khiến cho người ta chìm đắm.
Y chuếnh choáng như trong cơn say, loạng choạng lui lại, lưng đập mạnh vào cửa thần điện phía sau.
Cánh cửa nặng nề lập tức mở ra, hai người bọn họ đồng thời ngã vào trong.
Kể cả trong lòng mất cân bằng, nàng cũng sống chết không chịu buông tay, giống như chỉ cần hơi buông lỏng tay, nàng lập tức sẽ đánh mất y.
Hai người cũng ngã nhào trên mặt đất, đè lên mảnh rèm che phát ra một tiếng rách.
Rèm che từ trên trần cao rơi xuống, phủ lên hai người bọn họ giống như hàng ngàn lớp gấm lụa.
Phía sau rèm che lộ ra khuôn mặt tượng song thần lặng yên, con ngươi đen cùng vàng nhìn chằm chằm vào hư không, vào hai con người trẻ tuổi dưới chân, không rõ buồn vui, chìm trong thinh lặng.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua thần miếu, bao phủ gương mặt nữ tử trong ánh sáng thiêng liêng trong thần điện, đẹp đến vô ngần.
Chu Nhan liều mạng cúi đầu xuống, hôn lấy người trước mắt.
Đôi môi mãnh liệt mị hoặc, ngay cả hơi thở cũng mang theo hương thơm ngọt ngào làm say lòng người.
Loại cảm giác này thật giống như một giấc mơ.
Ái dục mang đến sức mê hoặc lòng người còn cao hơn cả pháp thuật.
Tay y chỉ vừa chạm đến da thịt nàng đã không có cách nào xuất ra một chút khí lực, liền đẩy nữ tử xinh đẹp nồng nhiệt trong lòng ra.
Giờ khắc này, người bao năm khổ luyện thế mà hóa mong manh, không thể chống nổi một cái ôm của nữ tử.
Nàng giống như một con báo ngậm chặt lấy con mồi săn được trên sa mạc, dù thế nào cũng không chịu buông ra.
Nụ hôn say đắm vụng về kia mới được nửa chừng thì bỗng nhiên dừng lại.
Y có chút ngạc nhiên nhìn về phía nàng, hơi do dự.
Nữ tử xinh đẹp, mái tóc dài rối tung trượt trên mặt y, hơi thở gấp gáp dường như không biết phải làm sao, ngẩng đầu nhìn y, gương mặt đỏ bừng lên, ngượng ngùng nở nụ cười, thì thào: “A… thế… giờ… nên… làm thế nào nữa… con… con không biết… sư phụ… người… dạy con đi!”.
Khuôn mặt nữ tử ửng đó, ánh mắt trong suốt động lòng người, vừa mang nét ngây thơ vừa mị hoặc khiến người ta chỉ liếc mắt một cái, cho dù là người tu hành tâm tĩnh như nước cũng không cách nào tự kiềm chế: “A Nhan…” Y rốt cuộc không kiềm chế được nữa mà vươn tay, ôm lấy nàng vào trong lòng.
“Hoàng thái tử đâu rồi? Đế quân đang tìm người!”
Từ giờ ngọ đến giờ, Hoàng thái tử đã đi đâu không thấy bóng, cả nội cung tìm đến long trời lở đất cũng không ra.
Đến khi màn đêm buông xuống, nhóm nội thị rốt cuộc cũng từ trong cung tìm đến đỉnh bạch tháp, nhưng mà vừa mới tiếp cận đỉnh thần điện, đột nhiên có một bóng trắng lướt tới.
Cánh bạch điểu khổng lồ từ trong bóng đêm lộ ra, bay xẹt qua thần điện, đậu xuống lối vào.
“Thần điểu!” Nhóm nội thị kinh sợ hô lên, lập tức lùi lại.
Kia là thần điểu Trùng Minh đang đậu trên đỉnh Bạch tháp, nó mở bốn con mắt đỏ rực hung hăng nhìn chằm chằm vào đám người đang muốn tới gần, cổ họng phát ra tiếng kêu lộc cộc.
Nhóm nội thị sợ đến mức không dám tiến lên phía trước.
Giằng co một lát nhìn thấy bọn họ còn không chịu đi, Trùng Minh liền vươn cổ cắp lấy một người ném xuống bậc thang, nhất thời tất cả nội thị sợ hãi hét lên, vừa ngã vừa chạy trối chết rời khỏi đỉnh Bạch tháp.
Bạch tháp một lần nữa yên tĩnh trở lại, thần điểu Trùng Minh thu lại sát khí nhưng không rời đi, chỉ yên ổn đặt mông ngồi xuống chặn đứng con đường lên đỉnh Bạch Tháp, kêu cục cục giống như một chú cún trung thành đang đứng canh cho chủ.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy lúc này trong bốn con mắt màu đỏ ánh lên ý cười dịu dàng.
Trong thần miếu ngọn đèn dầu vụt tắt, màn đêm yên tĩnh, ngay cả gió thổi cũng thật dịu dàng.