20-08-2024
Nếu A Nhan biết thì sẽ nghĩ thế nào? Y còn mặt mũi nào gặp lại nàng đây?
“Nhưng cứ cho chuyện Hải hoàng sống lại là thật, người kia cũng không nhất định là Uyên.
Lỡ như… lỡ như là sư phụ giết sai người rồi sao? Một khi đã giết sai thì sẽ không cách nào vãn hồi cả”.
Đó là lời A Nhan nói ngày trước, vì bảo vệ Giao nhân kia, vẻ mặt không cam lòng, tuyệt vọng đến liều mạng của nàng ngày hôm đó.
Nhưng y thì sao, y tức giận vì nàng nghi ngờ mình.
Đúng vậy, y có thể sai sao? Y là Đại thần quan của Vân Hoang, từ khi sinh ra đến nay vẫn luôn quan sát tinh tượng nắm chuyện đất trời, không sai lấy một lần.
Nhưng cũng chính vì tự phụ, y mới cố chấp làm theo ý mình, nhưng cuối cùng kết quả lại sai không cứu vãn được nữa.
Thời Ảnh úp mặt vào lòng bàn tay, không nói nổi một câu.
Đại Tư Mệnh đứng ở một bên nhìn thấy, nhẹ nhàng vươn tay vỗ bờ vai y.
Nhưng mà khoảnh khắc kia, ông lão phát hiện toàn thân y đang run lên, không khỏi thương tâm.
“Ai cũng có thể mắc sai lầm, cho dù có là thần đi nữa”.
Đại Tư Mệnh nhỏ giọng: “Cùng lắm cậu cũng chỉ là một người phàm, không cần quá nghiêm khắc với bản thân đâu”.
“Nàng trả lại Ngọc Cốt, như vậy cũng tốt”.
Thời Ảnh kiềm chế bản thân khỏi run lên, im lặng hồi lâu mới thấp giọng nói một câu: “Khó trách A Nhan lại không chịu tha thứ cho ta, chuyện ta làm sai, muôn kiếp cũng không thể vãn hồi”.
Đại Tư Mệnh sửng sốt giây lát nhất thời không biết nói gì.
Nhóc con kia vì sao không chịu tha thứ, vì sao phải cố ý rời đi, đương nhiên ông là người rõ ràng nhất.
Nhưng giờ phút này khi nghe thấy Thời Ảnh hiểu sai nguyên do, ông lão giật mình nhưng cũng không muốn giải thích ngọn ngành.
Đúng vậy, Thời Ảnh là người hà khắc, bây giờ lại vướng mắc như vậy, chỉ e cả đời sẽ mang theo mặc cảm, không còn có ý muốn gặp lại cô gái kia nữa, chẳng phải vừa khéo hay sao?
Đại Tư Mệnh thở dài, nói:
“Yên tâm, chuyện này cô ấy sẽ không bao giờ biết… Dù sao Giao nhân kia cũng đã chết, cô ấy có biết cũng không thay đổi được gì”.
Thời Ảnh không nói gì, toàn thân vẫn không ngừng run rẩy, im lặng cố gắng khắc chế chính mình.
Trong mắt Đại Tư Mệnh lộ ra một tia lo lắng.
Từ nhỏ tới lớn, ông chưa từng thấy bộ dạng Thời Ảnh tuyệt vọng cùng chán nản như thế này.
Cả người từ trong ra ngoài dường như đều mất hết sức lực.
Còn đâu dáng vẻ kiêu ngạo đứng ngoài thiên hạ như xưa? Nếu cứ tiếp tục như vậy…
“Được rồi, phấn chấn lên đi!” Đại Tư Mệnh thở dài, cố gắng đánh thức người đang rơi vào bóng tối: “Nếu huyết mạch Hải hoàng chưa bị chặt đứt, đại nạn Không Tang vẫn chưa được trừ bỏ.
Thì Thời Ảnh, trọng trách trên vai cậu vẫn chưa buông được.
Chúng ta lại phải bắt đầu lại từ đầu rồi”.
Thời Ảnh nghe vậy bỗng nhiên run một chút, im lặng dưới trăng hồi lâu, cuối cùng gật đầu.
“Tình hình trước mắt nghiêm trọng hơn nhiều so với dự đoán của cậu” Đại Tư Mệnh nhìn y, giọng nói nghiêm nghị: “Hiện giờ cậu còn muốn rời khỏi Vân Hoang, tự do tự tại ngao du bốn bể sao?”.
“Ngài muốn ta ở lại phò tá Thời Vũ sao?”.
“Cậu sai rồi”.
Đại Tư Mệnh nhìn y, gằn từng chữ: “Ý của ta, là đợi sau khi phụ vương cậu băng hà, cậu sẽ trở thành quân vương của Vân Hoang, bảo vệ thiên hạ Không Tang”.
“Cái gì?” Thời Ảnh không khỏi ngạc nhiên quay đầu nhìn y.
Ánh mắt Đại Tư Mệnh vô cùng đáng sợ, nhìn thẳng y không hề chớp mắt.
Khoảnh khắc đó Thời Ảnh hiểu người kia không hề nói đùa, sắc mặt phút chốt trở nên nghiêm trọng.
“Không”.
Trầm mặc giây lát, y chỉ đáp một chữ như vậy.
“Cậu vẫn không muốn?” Đại Tư Mệnh nhíu mày, giọng nói không vui: “Đã đến lúc này rồi, cậu vẫn còn muốn cố chấp giữ thanh cao coi thiên hạ như hạt bụi sao?”.
“Ta không muốn đối địch với đệ đệ” Thời Ảnh lắc đầu giọng nói nghiêm khắc: “Nếu lúc này ta trở về Đế đô tranh đoạt vương vị với Thời Vũ, thì Thanh vương và Thanh phi sao có thể để yên? Trong tay họ nắm trọng binh, ắt sẽ gây ra hỗn loạn.
Điều đó so với đại nạn diệt quốc bảy mươi năm sau có gì khác nhau?”.
“Yên tâm đi, cậu cũng không cần tranh đoạt đế vị với Thời Vũ”.
Đại Tư Mệnh bỗng nhiên nở nụ cười chậm rãi nói: “Chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện này?”.
“Sao vậy?”.
Thời Ảnh bị ánh mắt quỷ dị của lão nhân làm cho kinh ngạc, trong lòng có dự cảm chẳng lành, thất thanh: “Ngài… ngài chẳng lẽ…”.
“Đúng vậy!” Đại Tư Mệnh đột nhiên cười rộ lên, ý cười sâu xa và rét lạnh, giống như ánh đao sắc bén hiện lên trong màn đêm khiến Thời Ảnh kinh hãi: “Cậu xem”.
Đại Tư Mệnh từ trong ống tay áo lấy ra một viên ngọc bội đưa đến trước mặt Thời Ảnh.
“Cậu không cần tranh đoạt Đế vị với đệ đệ, bởi vì nó đã không tranh nổi cái gì nữa”.
Trong bàn tay Đại Tư Mệnh đúng là ngọc bội tùy thân của Hoàng thái tử.
Sắc mặt Thời Ảnh tái nhợt, cả người chấn động.
“Thời Ảnh.
Ta đã dọn sạch đường cho cậu rồi” Đại Tư Mệnh nói xong, ngón tay bóp một cái, viên ngọc lập tức tan thành bụi phấn: “Người chết rồi, nào có thể tranh đoạt gì nữa”.
Đại Tư Mệnh thổi một hơi, bột phấn từ viên ngọc nháy mắt tiêu tan.
“Hiện giờ Thời Vũ đã chết, không còn để lại chút dấu vết gì trên lục hợp này nữa”.
Thời Ảnh thất thanh: “Ngài… Ngài rốt cuộc đã làm gì Thời Vũ?”.
Đại Tư Mệnh không đổi sắc mặt nhìn y: “Cậu đại khái không biết, Thời Vũ đệ đệ của cậu, Hoàng thái tử Không Tang, đã chết không ai hay giữa loạn Phục Quốc Quân ở Diệp Thành”.
“Cái gì?” Thời Ảnh kinh hãi: “Đã chết?”
“Đúng vậy!” Đại Tư Mệnh nhìn y cười lạnh: “Đã chết lâu rồi”.
“Không thể nào!” Thời Ảnh bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, chỉ vào một ngôi sao: “Ngôi sao số mạng của Thời Vũ rõ ràng vẫn còn, nó rõ ràng còn…”
Nhưng y còn chưa dứt lời, thì đột nhiên im bặt.
Thời Ảnh im lặng nhìn ngôi sao số mệnh của Thời Vũ trên bầu trời đêm, vẻ mặt nghi ngờ chuyển thành khiếp sợ.
Đúng vậy, ngôi sao kia tuy vẫn còn đó nhưng lại không hề di chuyển.
Là một Đại thần quan, làm sao y có thể không nhìn ra đó chỉ là một ảo ảnh.
Ngôi sao đã rơi, lặng lẽ biến mất giữa chân trời.
Nhưng mà nhờ có người pháp thuật cực cao đã ra tay, tạm thời giữ lại tàn tích, khiến cho ánh sáng của nó vẫn còn ở trên bầu trời, tạm thời không tắt ngấm.
Phương pháp ngụy trang cao minh như vậy, cả Vân Hoang này có lẽ… cũng chỉ có y có thể nhìn ra thôi.
Nhưng… Thời Ảnh hít một hơi lạnh, đột nhiên nhìn về phía Đại Tư Mệnh: “Là… ngìa làm ư?”.
Trong ánh mắt Đại Tư Mệnh lộ ra một tia lạnh lùng, thấp giọng: “Hiện tại cậu đã hiểu rõ cục diện chưa?”.
Thời Ảnh kinh ngạc nhìn đệ nhất tông sư thuật pháp Vân Hoang, ánh mắt từ khiếp sợ biến thành mờ mịt không thể tin được: “Tại sao?”
Người trước nay bình tĩnh như y cũng không chịu được lẩm bẩm: “Ngài… ngài giết Thời Vũ… ngài lại dám giết Thời Vũ… Hoàng thái tử Không Tang… Ngài… ngài là Đại Tư Mệnh mà…”
Ông lão này chính là người thân thuộc nhất trên đời của y, hai mươi mấy năm qua chăm sóc dạy dỗ, một tay nuôi nấng một đứa trẻ cô đơn cơ khổ như y.
Có thể nó vừa là thầy cũng vừa là bạn.
Nhưng tới bây giờ y mới phát hiện hóa ra y chưa bao giờ hiểu hết về ông ta.
“Giết Hoàng thái tử thì sao? Vị trí quan trọng như vậy há có thể để cho một thằng đầu đất giữ lấy?” Đại Tư Mệnh cười khổ, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thời Ảnh: “Thời Ảnh, cậu thật sự là một đứa trẻ lương thiện.
Tuy rằng cả đời cũng chẳng gặp qua Thời Vũ mấy lần, nhưng lại thật sự coi nó là đệ đệ của mình”.
“Ngài… sao có thể giết Thời Vũ? Nó đã làm gì sai?”.
Thời Ảnh giơ tay bóp cổ Đại Tư Mệnh, bàn tay run run, mắt đầu sát khí: “Vì sao lại giết nó?”.
“Thời Vũ là một đứa nhỏ vô tư ngốc nghếch, đương nhiên không làm gì sai.
Chỉ là nó thật sự không may, lại bị tiện nhân Thanh phi kia sinh ra, vừa lúc cản đường của cậu mà thôi”.
Đại Tư Mệnh ho khan, giọng nói đầy ẩn ý.
“Sao? Cậu vì thế mà muốn giết ta sao?” Sát khí trong mắt Thời Ảnh càng dâng cao như muốn bóp nát yết hầu Đại Tư Mệnh, nhưng mà trong mắt lão nhân lại không có chút sợ hãi, chỉ cười lạnh nhìn y, cũng không hề phản kháng.
Cuối cùng y dừng tay, không siết chặt thêm nữa, Đại Tư Mệnh cười nhếch mép, thấp giọng: “Đúng vậy, hiện tại Thời Vũ đã chết, nếu cậu giết ta cũng chẳng ích gì.
Chỉ càng làm cho Không Tang thêm sóng gió mà thôi”.
Thời Ảnh không nói gì, cũng không phản bác.
“Ngài… vì sao lại làm như vậy?” Hồi lâu, y nhỏ giọng mở miệng, giọng nói khàn khan như run rẩy: “Thân là Đại Tư Mệnh, người thờ phụng thần linh, ngài… ngài không nên làm chuyện dơ bẩn như vậy”.
Đại Tư Mệnh thở gấp một hơi, hỏi lại: “Nếu ta nói, ta là vì thiên hạ Vân Hoang, cậu có tin không?”.
Thời Ảnh trầm mặc giây lát, buông tay.
Đại Tư Mệnh mất đã lùi về phía sau, thở hổn hển, nhìn Thời Ảnh chầm chậm gật đầu: “Ta mặc kệ người trong thiên hạ đều hiểu lầm ta, thì cậu nhất định sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của ta.
Phải biết rằng cả đời này ta làm những chuyện như vậy chưa bao giờ là vì chính bản thân ta.
”
“Kể cả như thế, ngài cũng không nên ra tay độc ác với Thời Vũ như vậy”.
Thời Ảnh nghiến răng, trong ánh mắt tràn ngập tức giận.
“Nếu ta biết việc này từ trước, nhất định sẽ ngăn cản ngài bằng bất cứ giá nào”.
“Hừ, cũng giống như cách nhóc con kia không tiếc giá nào cũng ngăn cản cậu giết Giao nhân kia?” Đại Tư Mệnh bỗng nhiên cười lạnh một tiếng sâu xa nhìn y: “Thời Ảnh, cậu cho rằng nha đầu kia ánh mắt thiển cận, còn cậu thì sao? Cậu nghĩ rằng cậu đã nhìn đủ xa, thật sự thấy hết thảy tai họa này đều do phiến Quy Tà gây ra, xa hơn phía Quy Tà ở vị trí sao Kim.
Cậu nhìn xem có thấy mối liên hệ nào không?”.
Nghe được câu này, Thời Ảnh đột nhiên rùng mình quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mắt dần dần tái nhợt: “Ngài muốn nói…”.
Cậu nhìn ông lão, lại nhìn bầu trời đêm mà giật mình.
Ngoài phiến Quy Tà còn có một sức mạnh khác ảnh hưởng đến vận mệnh Không Tang.
Đúng vậy, trên trời của hàng ngàn hàng vạn ngôi sao ảnh hưởng lẫn nhau.
Không phải cứ thay đổi một chỗ là nhất định có thể thay đổi cả kết cục.
Đại Tư Mệnh nhìn sao trời, giọng nói nghiêm túc: “Cho dù không có Quy Tà, đế tinh Không Tang cũng đã ảm đạm rồi.
Vận mệnh quốc gia đã suy, cậu diệt phiến Quy Tà, không sai, đó là ngọn nguồn tai họa.
Nhưng kết cục diệt quốc của Không Tang đã định, cũng không phải chỉ do một nguyên nhân này.
Cho dù cậu có chặt đứt huyết mạch của Hải hoàng, diệt phiến Quy Tà.
Thì bảy mươi năm sau Vân Hoang chưa chắc đã bình an”.
Thời Ảnh nhìn trời sao, hai tay co rút nắm chặt lấy cửa sổ, chỉ nghe “rắc” một tiếng, bậu cửa sổ bị bóp nát trong lòng bàn tay y.
“Cậu đã nói, chúng ta thân là thần quan chấp sự, phải làm được chuyện gì đó.
” Đại Tư Mệnh quay đầu nhìn Thời Ảnh, hai mắt lấp lánh: “Mà điều ta phải làm chính là khiến cậu trở thành người đứng đầu Vân Hoang”.
Thời Ảnh không nói nên lời nhìn lão lẩm bẩm: “Vì sao?”.
Đại Tư Mệnh gằn từng tiếng: “Bởi vì thiên biến vạn hóa của tinh tượng thì không thể điều khiển cũng không thể đoán trước, chỉ có thay đổi bản thân mới là điều đúng đắn.
Ta tin tưởng với năng lực của cậu, chỉ cần cậu ngồi lên đế vị thì có thể khiến cho Không Tang này vượt qua kiếp nạn.
Cậu mới là người có thể thay đổi tương lai Vân Hoang”.
Thời Ảnh giống như bị lý do như vậy làm cho chấn động, nhất thời thinh lặng không đáp.
“Thời Ảnh, từ nhỏ ngoài pháp thuật ta còn dạy cậu theo lễ giáo quân vương, chính là vì ngày hôm nay”.
Đại Tư Mệnh nhìn y, giọng nói bình tĩnh: “Ta đã sắp xếp hết thảy.
Gần đây nhất mượn sức mạnh Tinh Hồn Huyết Thệ thay đổi trời sao, đúng là thời điểm ta trở về Đế đô”.
Thời Ảnh nghe lời nói kinh người như vậy, rốt cuộc mở miệng nói một câu: “Hóa ra, ngài biến ta thành quân cờ sao?”.
Đại Tư Mệnh dừng lại, nhướn đôi mày hoa râm do một tay mình dạy dỗ: “Sao, cậu không cam lòng ư?”.
Thời Ảnh lắc đầu: “Nếu ta từ chối thì sao?”.
“Sao cậu có thể từ chối? Để cứu Không Tang cậu sử dụng cách của cậu đã thất bại rồi, bây giờ cậu chỉ có thể dùng phương pháp của ta thử sức một lần thôi”.
Đại Tư Mệnh nhìn chằm chằm Thời Ảnh lắc đầu: “Cậu từ nhỏ là người lòng mang thiên hạ, thiên xót chúng sinh.
Thậm chí có thể hi sinh cả thân mình.
Hiện giờ trên dưới Không Tang chỉ có mình cậu có tư cách kế thừa.
Nếu cậu không chịu, đại nạn Không Tang sẽ ập đến ngay thôi.
Cậu muốn như vậy sao?”.
Thời Ảnh mím chặt môi, nhíu mày kiếm lại, không nói gì.
“Thời Ảnh, cậu ngẫm lại cục diện Không Tang hiện giờ đi.
Thập vu vừa mới xâm nhập lại nghênh ngang mà đi” Đại Tư Mệnh gằn từng tiếng, nhìn sắc mặt y hỏi: “Đế vị lung lay, Vân Hoang rung chuyển, ngoại tộc xâm lấm.
Chẳng lẽ cậu cứ thờ ơ đứng nhìn mọi chuyện này xảy ra như vậy sao?”.
Thời Ảnh im lặng hồi lâu nhìn Đại Tư Mệnh, mà Đại Tư Mệnh cùng lặng thinh nhìn y.
Hai người đối mặt không biết bao lâu, mãi cho đến khi bầu trời bên ngoài cửa sổ thay đổi.
Ánh nắng sớm chiếu lên sườn mặt anh tuấn tái nhợt lạnh băng như tượng khắc của Đại thần quan.
Ánh mắt y cũng đã lẳng lặng thay đổi.
Đại Tư Mệnh nắm bắt được sự thay đổi này, dưới nắng sớm đưa tay tới thấp giọng: “Thế nào, cậu đã hạ quyết tâm chưa? Cùng ta trở về Đế đô đi, Bạch Vương và Xích Vương đều đang chờ chúng ta đó”.