Lưu Hạ Thanh bị đối thủ một mất một còn của mình ấn lên giường,trên gáy chuyền tới cảm giác đau nhói. Lưu Hạ Thanh nước mắt ngắn dài vô lực mà cầu xin:"tôi sai rồi... cậu buông ra đi mà"Nhưng đối phương làm gì nghe lời cậu nói,hắn nhả gáy cậu ra sau đó tiến tới sát tai cậu thủ thỉ:"em chuẩn bị tinh thần nhận hậu quả chưa?"Lưu Hạ Thanh đêm đó vô lực bị tên cậu ganh ghét nhất,Lục Yến đè xuống giường mà làm. mí mắt không kiềm nổi mà nhắm chặt lại,cậu đang suy nghĩ tại sao lại đến bước này,tại sao một alpha như mình lại rơi vào hoàn cảnh oái oăm như thế này chứ? Tại saoooo!Chuyện phải kể đến khi còn nhỏ,bé Lưu Hạ Thanh năm tuổi vừa ngã do trượt vỏ cuối,bé Lưu Hạ Thanh nước mắt ngắn dài khóc lóc thì bé Lục Yến bên cạnh nhìn rồi cười như được mùa. Bé Lục Yến chạy quanh bé Lục Hạ Thanh vừa khúc kha khúc khích vừa nói:"haha ngốc nghếch,có vỏ chuối mà cũng trượt haha"Thù oán của hai người bắt đầu từ đây,từ một vỏ chuối!Lưu Hạ Thanh đến giờ vẫn còn nhớ cái vẻ mặt cợt nhả của tên kia,cậu vẫn nhớ như in cái ngày chết bầm đó. Tính ra thù dai dễ sợ!Ba Lưu đi tới trước giường cậu,rất chuyên nghiệp mà giật chăn lôi cậu ra khỏi nhà,sau khi vứt lên xe thì phủi tay quay vào nhà. Lưu Hạ Thanh ngu ngơ bị vứt vào xe,quay lại thì gặp ngay gương mặt của kẻ thù truyền kiếp của mình. Lưu Hạ Thanh:"... . !"Lực Yến liếc còn không thèm liếc cậu,mắt dán vào cuốn sách trên tay nói:"sửa sang lại cái đầu đi,chả khác gì cái tổ quạ"Lưu Hạ Thanh nghe vậy vuốt vuốt đầu mình vài cái có lệ, ngoài mặt lạnh lùng không nói gì nhưng trong lòng đã rủa hàng nghìn từ rồi. "ba thật sự sao cứ lúc nào cũng nhét mình vào xe nhà tên này vậy chứ! aaaaa bực mình thật đấy,mới sáng sớm đã gặp phải khuôn mặt của tên khốn nạn này"Lục Yến đương nhiên biết trong đầu Lưu Hạ Thanh bây giờ đang chưa cái gì,90% là đang chửi thầm mình rồi. mà trách sao được,nhà hai người cách nhau có một bức tường,đã thế còn học chung lớp đi xe chung cũng chả có gì lạ. Sau khi đến cổng trường,hai người một trước một sau bước ra khỏi xe,vì giá trị nhan sắc của hai người nên được rất nhiều người chú ý. Lưu Hạ Thanh đi trước lườm nguýt bọn họ một cái rồi nghênh ngang đi vào trước,Lục Yến đi sau toát ra khí chất ngược lại. Lưu Hạ Thanh bước vào lớp,sau đó đi xuống ngồi chỗ của mình, người ngồi bàn trên Tạ Phong Vân quay sang hỏi:"Thanh ca,đã ăn sáng chưa?"Lưu Hạ Thanh lắc đầu:"chưa ăn!"Nghe vậy Tạ Phong Vân đưa một hộp bánh bao cho cậu:"cái này em vừa mua,còn nóng hổi"Lưu Hạ Thanh cũng không khách sáo mà mở ra cho vào miệng,sau đó như có như không liếc sang người ngồi cách cậu hai bạn học. Lục Yến biết mình bị liếc nhưng cũng chả để bụng. Lưu Hạ Thanh rút lại ánh mắt của mình,bỗng Tạ Phong Vân bên trên nói:"Thanh ca,hôm nay có đi xử tên Trần Dương không?"Lưu Hạ Thanh nhướng mày,sau đó lấy điện thoại ra bấm bấm:"xem tâm trạng"Tạ Phong Vân nghe vậy cũng thôi,chỉ là hắn muốn mượn cơ hội đi xử tên kia rồi tiện trốn học luôn nên mới hỏi Thanh ca thôi. Lưu Hạ Thanh không để ý tới hắn nữa mà nằm xuống tiếp tục giấc ngủ của mình. Khi giáo viên vào, nhìn thấy cuối lớp có một học sinh đang ngủ nhưng cô cũng chỉ lướt qua rồi coi như không thấy,dù sao cô cũng quen rồi. Lưu Hạ Thanh là học sinh cá biệt,ở lớp không trốn thì nghỉ,đã thế còn hay đánh nhau cô quản không nổi. Cứ thế Lưu Hạ Thanh ngủ một phát hết hai tiết,sau khi lơ mơ tỉnh dậy,cậu ngồi thẫn thờ một lúc rồi theo thói quen dương mắt hướng về người nào đó. Thấy chỗ đó trống không cậu quay sang hỏi Tạ Phong Vân:"Lục Yến đâu?"Tạ Phong Vân như đã quá quen với câu hỏi như thế,hắn ta mở miệng nói:"giáo viên nhờ đi làm gì rồi"Lưu Hạ Thanh ừ một tiếng rồi không nói gì nữa,bỗng trong điện thoại reo lên một tiếng, cậu liếc qua rồi đứng dậy đi ra ngoài. Tiến tới nhà vệ sinh nam, Lưu Hạ Thanh tay đút túi hiên ngang bước đi,nếu mà người khác chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn đấm vào mặt nhưng Lưu Hạ Thanh mang một gương mặt đẹp trai cả người chỉ toát lên vẻ kiêu ngạo chứ không dính dáng đến một chút khí chất trẻ trâu nào cả. Vừa bước tới gần nhà vệ sinh cậu đã nghe bên trong có tiếng thút thít, một alpha như cậu thính giác rất tốt có thể nghe rõ mồn một bên trong có gì. Lưu Hạ Thanh đi tới mở cửa, không ngoại suy đoán bên trong khóa trái cửa rồi,Lưu Hạ Thanh cao giọng nói:"mở cửa, không tao đá nát cánh cửa này đấy"