Dư Hân Dật ở một bên cười đến không chút kiêng kỵ. Liễu Hâm Nhã vốn là muốn nhân cơ hội này làm cho Liễu Lan Yên mất mặt, nào nghĩ đến cuối cùng làm cho chính mình bị bẽ mặt, thật là sảng khoái. "Câm miệng!" Yêu chủ quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn nhi tử. Dư Hân Dật bị Yêu chủ mắng, ngoan ngoãn hạ thấp giọng, nhưng nụ cười trên môi một chút cũng chưa từng biến mất. Yêu chủ quay đầu, lúc này hắn cũng không tiện nói gì, chỉ có thể nhìn Liễu Hâm Nhã và Liễu Lan Yên 'trao đổi'. Liễu Hâm Nhã không hổ là người có thể trở thành phu nhân của chiến tướng Ma giới, nhãn châu chuyển động, trên mặt lướt qua vẻ lúng túng: "Lan Yên muội muội, chẳng lẽ muội không biết sao? Lúc bản thân có chuyện vui, hiến nghệ chúc mừng là chuyện phải làm. ""Hâm Dung là muội muội của tỷ, tỷ đương nhiên là muốn chúc mừng. " Vài ba câu liền đá lời vũ nhục vừa rồi vòng trở lại, Liễu Hâm Nhã nhanh trí làm người ta bội phục. "Lan Yên muội muội chúng ta đều là người một nhà, có phải muội cũng nên hiến nghệ chúc mừng hay không?" Không chỉ có đem lúng túng vừa rồi tiêu trừ mà Liễu Hâm Nhã lại càng mượn cớ kéo Liễu Lan Yên vào. "Lan Yên muội muội có thể được Tôn chủ thu làm đồ đệ, nhất định là có chỗ hơn người, sao lại không để cho mọi người mở mang tầm mắt một chút?" Lời nói của Liễu Hâm Nhã chậm rãi rõ ràng có thể giải ra không ít ý tứ. Mới đầu vừa nghe giống như là làm khó Liễu Lan Yên, thật thì tinh tế suy nghĩ còn có thể nghe ra được trong lời nói này hàm chứa một tầng ý tứ khác. Có phải Yêu thần có mắt không tròng hay không, chọn một phế vật làm đồ đệ. Dĩ nhiên, ý tứ này, phần lớn mọi người đều phân tích ra được, nhưng không một ai dám mở miệng nói, thậm chí ngay cả dũng khí liếc mắt về phía Yêu thần cũng không có. Chẳng qua là không thể không bội phục 'Dũng khí' của Liễu Hâm Nhã, lại dám khiêu khích ngay trước mặt Yêu thần, thật là 'Không biết sợ" mà. Khiêu khích hắn?Chân mày Yêu thần khẽ động, người Liễu gia lá gan cũng khá lớn a. Vừa muốn mở miệng nói thì đột nhiên cảm giác được đau xót trên chân của mình, còn chưa kịp phản ứng, Liễu Lan Yên ở trong ngực đã 'Không cẩn thận' đạp hắn 'Cao hứng bừng bừng' đứng lên. "Tốt, muội cũng muốn chúc mừng!" Liễu Lan Yên vui vẻ đi về phía trước hai bước, dưới chân không cẩn thận lại đạp một cước, lúc này mới đi tới phía trước chủ vị. Yêu thần cúi đầu, khóe môi hơi co quắp nhìn chằm chằm nơi không quá thu hút trên vạt áo trắng noãn của mình có không ít bụi đất, cái này, xem như là trả thù sao?Hắn không phải chỉ là nhân cơ hội ôm một lát, có cần phải phản ứng lớn như vậy không?"Không biết Lan Yên muội muội muốn chúc mừng thế nào?" Liễu Hâm Nhã không có chú ý tới chuyển động nhỏ giữa Yêu thần và Liễu Lan Yên, đang suy nghĩ nhìn Liễu Lan Yên mất mặt thế nào. "Tỷ cũng đã múa, vậy muội cũng thử một chút. " Liễu Lan Yên cười híp mắt bước xuống chủ vị, hoàn toàn không nhìn ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Không cần hỏi cũng biết kỹ thuật nhảy của Liễu Hâm Nhã kinh người như thế nào, sợ rằng, hiện tại mọi người ở đây đều cười nàng không biết tự lượng sức mình?"Như vậy cũng được. " Liễu Hâm Nhã hơi sững sờ, ngay sau đó liền đồng ý. Liễu Lan Yên so kỹ thuật múa với nàng. Chẳng lẽ không biết, kỹ thuật múa của nàng chính là trải qua huấn luyện đặc biệt, Tần Minh chính là trầm mê trong kỹ thuật múa của nàng mà không cách nào tự kiềm chế. Liễu Lan Yên dừng lại giữa đại sảnh, không nhìn ánh mắt của mọi người, ngước mắt, thẳng tắp nhìn Yêu thần. Chỉ một cái nhìn như vậy, khiến cho Yêu thần đang cười hời hợt dần dần thu hồi nụ cười của mình, từ trong tròng mắt của Liễu Lan Yên dường như hắn cảm nhận được cái gì. Vì Quân vũ. Nếu như không hiểu nhầm thì trong con ngươi đen như bầu trời đêm kia truyền tới ba chữ này. Trái tim, hung hăng chấn động, giống như bị cái gì đó nặng nề đập vào. Yêu thần bất khả tư nghị* nhìn chằm chằm Liễu Lan Yên, nàng, chẳng lẽ nhớ tới chuyện trước kia. (*) Bất khả tư nghị: Không thể tưởng tượng nổi. Không thể nào. Yêu thần lập tức bác bỏ ý nghĩ này. Nàng tuyệt đối sẽ không nhớ lại. Chỉ có điều... . . ánh mắt của Liễu Lan Yên... . Tại sao, tại sao lại khiến hắn cảm giác rung động thật sâu?Bên trong đại sảnh có người xem kịch vui, có người mang theo nghi ngờ, tất cả đều đột nhiên yên tĩnh lại, không ai ra lệnh cho bọn họ, chỉ vì người đứng giữa trung tâm là Liễu Lan Yên. Chỉ là xinh đẹp đứng thẳng như vậy, không có bất kỳ động tác hoa lệ nào, không có bất kỳ nụ cười quyến rũ nào, chỉ là đứng, nhưng thật giống như có một loại ma lực hấp dẫn tinh thần của mọi người. Dường như, nàng không hề đứng trong đại sảnh mà là đứng trên đám mây, giống như là đạp mây trắng quan sát thiên hạ trăm họ. Ngay trong nháy mắt này, trong lòng mọi người đột nhiên có cảm giác --- tôn quý. Đó là một loại tôn quý mà bọn họ không có cách nào nhìn lên, tôn quý đến mức làm cho bọn họ phải run rẩy từ trong đáy lòng, rồi lại có một cảm giác kỳ quái. Giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, biết rõ đó là cấm địa không thể chạm đến, nhưng hết lần này đến lần khác không nhịn được muốn đến gần. Lúc này cảm nhận mà Liễu Lan Yên cho bọn họ chính là như vậy, biết rõ thân phận của mình cùng nàng khác nhau một trời một vực, lại như cũ vẫn muốn nhìn lên, đến gần. Đột nhiên, gió đêm từ khe cửa thổi vào, xuyên qua phòng khách, buông xuống vạt áo của Liễu Lan Yên, nhẹ bay lên, thật giống như tia nắng ban mai giữa sương mù dày đặc... . . Gió, nhẹ động, váy, tung bay. Tóc đen như mực, người như bươm bướm, uyển chuyển mà múa, mà nhẹ nhàng lướt theo gió. Mọi người chỉ cảm thấy mây khói lượn lờ trước mắt, giống như đặt mình vào trong tiên cảnh. Nhưng không biết, theo Liễu Lan Yên múa trong lòng rung động thật sâu, theo bước chân nhảy múa của nàng, mỗi một lần cuộn mình, mỗi một lần tung ra, đều trút xuống toàn bộ tinh thần của nàng. Rõ ràng chưa tập qua bất kỳ kỹ thuật múa nào, nhưng mỗi một động tác múa ra đều như mây trôi nước chảy, giống như nàng đã luyện qua ngàn vạn lần, tất cả động tác đều khắc sâu vào trong lòng. Nàng đang dùng tâm mà múa, giống như để được múa một khúc này mà nàng đã chờ ngàn vạn năm, quên mất mục đích ban đầu, chỉ là dùng hết toàn lực mở rộng cơ thể, múa... . . Ánh mắt si ngốc dây dưa nửa khắc cũng chưa từng rời khỏi Yêu thần, cùng ánh mắt của hắn giao nhau trên không trung, chưa từng tách ra. Giờ phút này, tâm linh tương thông. Tâm linh thánh khiết giống như đã trải qua lễ rửa tội. Liễu Lan Yên cũng không biết mình múa khiến cho mọi người mê say, nàng xoay tròn cơ thể rồi cuối cùng dừng lại, thời điểm ổn định thân mình, thẳng tắp nhìn Yêu thần, dường như muốn nhìn vào trong lòng hắn. Chàng là ai?Liễu Lan Yên không tiếng động hỏi. Yêu thần nhẹ nhàng cười, dung nhan thâm thúy có tái nhợt nhàn nhạt, không trả lời, trong ánh mắt không cho Liễu Lan Yên nửa điểm ám hiệu. Liễu Lan Yên hiểu được ý của hắn, hắn là muốn cho chính nàng đi tìm đáp án. Liễu Hâm Nhã là người đầu tiên hồi phục lại tinh thần, bất khả tư nghị hô nhỏ: "Chuyện này không thể nào!"Nàng không tin còn có người có kỹ thuật múa cao hơn nàng. Liễu Lan Yên nghiêng đầu, nhàn nhạt nhìn thoáng qua Liễu Hâm Dung đang biến sắc, tà tứ cười một tiếng, quay đầu, nhìn về phía Yêu thần, chăm chú nhìn, môi đỏ mọng khẽ mở, nói từng chữ: "Vì Quân vũ, thiên địa thương. "*(*) Cái này mình không tìm thấy nghĩa, thông cảm nha.