Tiêu Khuynh Thành vừa trở lại liền bận rộn xử lý chuyện lớn nhỏ trong phủ, sức khỏe thật sự không thể chống đỡ được nữa, hơn nữa còn phải đối diện với những chuyện vạt vãnh, nàng không đủ kiên nhẫn nha, cuối cùng nàng chỉ có thể buông tay cho Hạ Hầu Vân xử lý. Chuyện Thái tử điện hạ Đại Dực quốc và Ngữ Luân công chúa đi sứ rất nhanh truyền khắp toàn bộ kinh đô, trên dưới hoàng cung đều đang chuẩn bị yến tiệc để nghênh đón, cái này đáng lẽ không có quan hệ gì với nàng. Thế nhưng Thái tử điện hạ Đại Dực quốc lại chỉ đích danh muốn Vinh Quận chúa đi ra bên ngoài nghênh đón, nếu không hắn không vào thành. Tiêu Thiên Kính hắng giọng, "Chuyện này, con đã không có lựa chọn. Dù tùy hứng ra sao, nhưng cũng không thể buông thả chuyện quốc gia đại sự, biết chưa? Con chính là đại diện cho Đại Tấn. "Tiêu Khuynh Thành hiểu biết gật đầu, "Phụ thân, con gái vốn không nghĩ sẽ từ chối. Thái tử Đại Dực quốc lựa chọn Khuynh Thành, đó là may mắn của Khuynh Thành, cũng đại biểu địa vị Tiêu phủ chúng ta. ""Ừ. Quả nhiên không hổ là con gái của ta, thông suốt như vậy, rất tốt. Hoàng hậu đã phái xe ngựa đến đón con, con phải đi hoàng cung học tập lễ tiết để nghênh đón đại thần đi sứ, không phải đơn giản như trong tưởng tượng của con đâu. " Tiêu Thiên Kính tán thưởng vuốt cằm, sau cùng nói lời tình ý sâu xa. "Khuynh Thành hiểu rõ, vậy Khuynh Thành đi xuống chuẩn bị một chút để tiến cung. Đúng rồi, phụ thân, chuyện mà con gái vừa mới nhắc đến, người đừng quên nha. Hiện tại Khuynh Thành bị những chuyện vụn vặt vướng víu, thật phải làm phiền mẫu thân chủ mẫu rồi. " Cái Tiêu phủ nho nhỏ này nàng khinh thường. Vậy nên phải thương cảm thay cho Hạ Hầu Vân rồi. Tiêu Thiên ừ một tiếng, "Con có lòng rộng lượng đó là một bản tính tốt, hoàn toàn di truyền từ mẫu thân thiện lương của con, rất tốt, rất tốt... Phụ thân sẽ lập tức sắp xếp xuống dưới, cho mẫu thân chủ mẫu con quản lý Tiêu phủ. ""Dạ. Vậy Khuynh Thành xin cáo lui. ""Đi đi. "Trên đường trở về, tình cờ gặp Tiêu Vũ Linh, nàng ta vội vàng nghiêng nửa thân trên, "Vũ Linh bái kiến Vinh Quận chúa, Quận chúa vạn an. "Tiêu Khuynh Thành dừng bước, nghiêng đầu nhìn hồ nước bên cạnh, nhớ lại thời gian trước đây nàng ta ức hiếp mình, khóe miệng không khỏi hiện lên một vòng lãnh ý. Nàng đích thân nâng Tiêu Vũ Linh, cười tủm tỉm hỏi: "Tỷ tỷ, mấy ngày qua ngủ có ngon không, ăn có ngon không?"Tiêu Vũ Linh đang vui vẻ lập tức gượng gạo cười, Tiêu Khuynh Thành hỏi như thế, rốt cuộc là có ý gì? Nếu nói ăn ngon, sẽ thế nào? Ăn không ngon, lại sẽ ra sao? Nữ nhân này hiện tại giống như một ác ma, ai gặp cũng phải sợ. Là người có thể lật đổ đương gia chủ mẫu, vậy nên còn ai dám đi trêu chọc nàng ta chứ. Gần đây nàng ta bị việc vặt vãnh vướng víu, không rảnh bận tâm đến nàng, chẳng lẽ hôm nay nhớ tới chuyện nàng đã từng ức hiếp nàng ta, cho nên đến tính sổ hết một lần với nàng. Càng nghĩ càng hoảng sợ, sợ hãi nói: "Quận chúa ngủ ngon, Vũ Linh sẽ ngủ ngon, Quận chúa không tốt, Vũ Linh làm sao tốt được. ""Ồ? Thật không? Thì ra tỷ tỷ quan tâm muội như vậy, đã thế nếu muội muốn nhờ một chuyện, tỷ tỷ sẽ đồng ý chứ?" Tiêu Khuynh Thành cười đến vô hại, giống như một muội muội ngây thơ. Tiêu Vũ Linh không chút do dự trả lời, "Dĩ nhiên rồi... Quận chúa mở miệng, Vũ Linh nhất định sẽ đáp ứng. ""Được. Tỷ tỷ, mấy ngày gần đây muội rất muốn ăn cá hồng ở trong hồ, đáng tiếc đây là cá do Nhị di nương nuôi, không có hạ nhân nào dám động. Tỷ là nữ nhi của bà, chắc hẳn sẽ không sao, bà tuyệt đối không oán hận câu nào. Như vậy làm phiền tỷ tỷ xuống dưới bắt một con cho muội muội nha... " Tiêu Khuynh Thành cười khanh khách chỉ chỉ hồ nước, lẩm bẩm nói. Tiêu Vũ Linh nghe thấy lời nói, đột nhiên ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn Tiêu Khuynh Thành, "Quận... Quận chúa... Chỗ đó nước sâu trăm thước... Đây... "