Đông Phương Huyền Phong vốn không muốn ăn như khi hắn nhùn đến ánh mắt của Tư Đồ Thiên Tuyết hắn liền đưa tay nhận lấy. Hắn xé ra miếng nhỏ đưa đến bên miệng của nàng. " Tuyết Nhi cũng ăn một chút ". " Chàng ăn đi, ta không muốn ăn " Tư Đồ Thiên Tuyết nói lắc đầu. Nàng cảm thấy mệt nên không muốn ăn như thấy cánh tay của Đông Phương Huyền Phong vẫn không rời đi nàng ngoan ngoãn há miệng ăn vào. Đông Phương Huyền Phong thấy vậy thì bỏ một miếng vào miệng ăn xong lại đút cho nàng. Tư Đồ Thiên Tuyết cũng ngoan ngoãn ăn hết. Cứ như vậy hắn một miếng nàng một miếng tạo nên khung cảnh rất ấm áp đối lập với khung cảnh rừng rậm rạp lạnh lẽo lúc này. Bóng đêm dần dần trở nên thâm trầm, đột nhiên một đạo bạch quang lóe lên, trong nháy mắt một lớp lông nhung mềm mại cọ vào hai má Tư Đồ Thiên Tuyết, con ngươi Đông Phương Huyền Phong lóe lóe, ngón tay thon dài đem cái thân ảnh màu trắng nhỏ nhắn kia nhấc lên ném qua một bên, rồi lại quấn thật chặt áo choàng lông cừu lên người Tư Đồ Thiên Tuyết. Vật nhỏ màu trắng bị ném qua một bên nhất thời không phục, ríu ra ríu rít kêu vài tiếng, nhưng khi nhìn thấy lệ khí lạnh lẽo hiện lên trong mắt Đông Phương Huyền Phong, liền lập tức ngoan ngoãn xoay người lại nhảy lên trên đùi Tư Đồ Thiên Tuyết. Lúc này Tư Đồ Thiên Tuyết mới mở mắt ra nhìn thân ảnh vật nhỏ màu trắng trên đùi là một con màu trắng hồ ly. " Ngươi muốn đi theo bọn ta sao " giọng nói của nàng vang lên. Màu trắng hồ ly không lên tiếng trực tiếp dùng hành động làm cho nàng biết nó muốn đi theo nàng. Tư Đồ Thiên Tuyết thấy vậy nói " Vậy ngươi phải ngoan biết không?" nàng đưa tay vuốt nhẹ trên đầu nó. Bên cạnh cách đó không xa Nhiếp Kỳ Anh không ngủ được ngắm nhìn xung quanh nghe thấy tiếng nói bên chỗ Tư Đồ Thiên Tuyết nàng liền nhìn qua nhìn đến là một đầu tuyết trắng hồ ly, xem nó bình yên đi vào giấc ngủ bộ dáng, bỗng nhiên kia không cảm thấy chung quanh không khí. " Tuyết Linh huyết hồ " theo tiếng kinh ngạc của Nhiếp Kỳ Anh vang lên mọi người đều bị nàng làm cho tỉnh giấc. Ma Tư Đồ Thiên Tuyết cùng Đông Phương Huyền Phong nghe đến Nhiếp Kỳ Anh nói nhìn đến kia hồ ly, chậm rãi đứng lên, ánh mắt khẩn chăm chú vào hồ ly trên người. Tuyết Linh huyết hồ. Nghe nói này hồ ly phi thường khó được, nó huyết có thể trị thương, mặc kệ bị nhiều trọng thương, chỉ cần còn dư lại một hơi, nó huyết đều có thể cứu trở về tới. Tuyết Linh huyết hồ ở ma thú trung, đó là tương đương trân quý, mỗi một đầu ma thú đều sẽ hảo hảo đối nó, sẽ không thương nó. Tư Đồ Thiên Tuyết mỉm cười vỗ vỗ đầu Tuyết Linh huyết hồ nói " Sau này ngươi gọi là Bạch Linh ". Tuyết Linh huyết hồ vùi đầu vào lòng bàn tay nàng tỏ vẻ nó đồng ý sau này nó tên là Bạch Linh. " Nhiếp vực chủ làm sao vậy " Bắc Mạc Đĩnh Chi lên tiếng hỏi. " Ta không sao " Nhiếp Kỳ Anh hồi lại tinh thần nói. Đúng lúc này một giọng nói ngọt ngào vang lên. "Tiểu hồ ly thật đáng yêu!", Bạch Mạc nhìn thấy cũng rất cao hứng, dù sao nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương. Nhưng mà đúng lúc này, Bạch Linh lại mở căng đôi mắt đỏ lửa của mình, xoát một cái nhảy tới trên vai Đông Phương Huyền Phong, nhìn chỗ tối đen kia đầy nguy hiểm. Nhìn thấy động tác của Bạch Linh, tất cả mọi người đều cảnh giác nhìn chằm chằm chỗ đó, người khắp thiên hạ đều biết Tuyết Linh huyết hồ rất có linh tính, nếu nó cảnh giác như vậy, nhất định chỗ tối kia ẩn dấu nguy hiểm. Chỗ tối đó giống như biết chính mình đã bị phát hiện, chậm rãi từ trong bóng tối dò xét đi ra, khi mọi người nhìn thấy được thứ xuất hiện dưới ánh lửa kia, con ngươi đều mở to ra, thế nhưng... Cư nhiên lại là. . Không đợi mọi người phục hồi thì đúng lúc này, từng đợt tiếng chim hót xé lòng vang lên, ngàn vạn tiếng kêu khiến người nghe không rét mà run. Con chim vừa xuất hiện trước mặt bọn họ run rẩy đứng dậy, hướng về phía chân trời kêu to một tiếng. Không bao lâu, từng đàn, từng đàn chim bay tới che kín cả bầu trời, khung cảnh thật là hùng vĩ. " Tuyết Nhi, e rằng có người quấy nhiễu đàn điểu, mới khiến chúng nó đồng loạt bay ra như vậy!" Đông Phương Huyền Phong bước vài bước tới bên người U Tà, sau đó ôm nàng vào ngực, giọng điệu có chút nghiêm trọng. Tư Đồ Thiên Tuyết cũng nhẹ nhàng nhíu mày, đúng vậy, xem tình hình này đương nhiên là có người quấy nhiễu đàn điểu. Mà Đông Nghi lúc này ngửi thấy trong không khí có một mùi thơm thoang thoảng, sau đó là nhíu mày, lạnh lùng mở miệng, " Các chủ, là hàm hương, chắc là có người muốn trừ khí độc nên mới dùng hàm hương, nhưng lại chưa từng nghĩ tới phía sau rừng cây là vách đá nơi vạn điểu trú ngụ, hàm hương lại là mùi hương mà loài điểu yêu thích nhất". Nghe vậy, tất cả mọi người đều cẩn thận ngửi, quả nhiên trong không khí hỗn loạn có mùi hương thoảng qua, nhẹ nhàng thoang thoảng. Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn xung quanh, phát hiện một sơn động cách đó không xa, mở miệng nói, "Bên kia có sơn động, chúng ta tạm tránh vào đó, nhìn xem là ai tới rồi tính tiếp!". Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy có một sơn động bí ẩn cách đó không xa, miệng sơn động cỏ dại mọc đầy, nếu không nhìn kỹ chắc chắn không thể phát hiện có sơn động ở chỗ này. "Được!" Mọi người đều lên tiếng.