Ngay sau đó lại có một người xông vào hoảng sợ báo cáo. “Chủ tịch Kim, kho vật liệu của chúng ta bị niêm phong rồi!” Chủ tịch Kim chưa kịp lấy lại tinh thần lại có thêm người chạy tới báo tin dữ. Chủ tịch Kim xụi lơ trên ghế làm việc, vẻ mặt bàng hoàng. “Sao, sao lại như vậy?” Công ty vật liệu xây dựng Chấn Long vừa dựa vào nhà họ Tiết, thế mà bây giờ lại gặp phải nhiều phiền phức như vậy. Mỗi cái đều là tai họa lớn. Công ty ở cấp bậc như Chấn Long chỉ cần có một tin tức bất lợi đã đủ để khiến giá trị trường sụt giảm. “Ai có thể nói cho tôi biết? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Chủ tịch Kim nổi giận gào lên. Lưu Long cau mày, bỗng lên tiếng: “E là có người đứng sau đang nhằm vào ông!” Chủ tịch Kim nghiến răng nghiến lợi nói: “Với địa vị của công ty vật liệu xây dựng Chấn Long, ai dám động vào?” “Chủ tịch Kim, giá cổ phiếu của công ty vẫn đang không ngừng sụt giảm. Ước tính từ lúc bắt đầu giao dịch đến giờ đã mất hơn chục tỷ. Cứ thế này chỉ sợ hôm nay sẽ còn giảm thêm hơn mười tỷ nữa”. Phó tổng giám đốc bộ phận tài chính trầm giọng nói: “Hiện giờ giá trị sụt giảm chỉ là việc nhỏ. Quan trọng là trên mạng có rất nhiều tin tức vật liệu của công ty chúng ta có vấn đề. Nếu không mau chóng ép xuống chỉ sợ đến phiên giao dịch chứng khoán ngày mai sẽ xuống kịch sàn”. “Với tốc độ sụt giảm giá trị hiện giờ, tối đa ba ngày nữa, công ty vật liệu xây dựng Chấn Long sẽ phải xin phá sản”. Sắc mặt chủ tịch Kim trắng bệch. Ông ta vừa mới thảo luận với Lưu Long tập đoàn Nhạn Thanh có thể chống đỡ mấy ngày. Bây giờ công ty của ông ta lại có nguy cơ sụp đổ trước. “Chủ tịch Kim, liệu chuyện này có liên quan tới thằng nhóc chúng ta gặp ở Ngự Thủy Uyển tối qua không?” Lưu Long bỗng hỏi. Chủ tịch Kim lập tức lắc đầu: “Không thể nào! Một thằng ranh con như nó làm được như vậy, tôi sẽ ăn sạch ba cân cánh gà nướng!” “Không biết chủ tịch Kim có hài lòng với món quà của tôi không?” Đúng lúc này, có hai người đột nhiên bước vào văn phòng của ông ta. Chủ tịch Kim và Lưu Long trông thấy người trẻ tuổi trước mặt liền xanh mặt. Chính là Dương Thanh mà bọn họ vừa mới gặp tối qua ở Ngự Thủy Uyển. Lạc Bân đi theo sau lưng anh. Chủ tịch Kim và Lưu Long không biết Dương Thanh nhưng đã từng gặp mặt Lạc Bân, lại còn rất quen thuộc. “Phải rồi, tôi xin chính thức giới thiệu với chủ tịch Kim, tôi là Dương Thanh, chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh!”, Dương Thanh cười híp mắt nói. Đến tận lúc này, chủ tịch Kim và Lưu Long mới biết Dương Thanh thực sự là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh. Nếu không sao Lạc Bân lại đi theo cậu ta tới đây? “Chuyện của công ty Chấn Long đều do mày gây ra hả?” Chủ tịch Kim căm tức chất vấn Dương Thanh. Anh cười nhạt một tiếng, ngồi xuống sofa đáp: “Nếu chủ tịch Kim đồng ý bán lại Chấn Long cho tôi, mức giá một trăm tỷ tối qua sẽ vẫn giữ nguyên!” Chủ tịch Kim chợt nở nụ cười: “Ranh con, mày là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh thì đã sao? Mày nói mày chèn ép cổ phiếu của công ty tao là tao phải tin à?” Lạc Bân cười lạnh nói: “Ông đừng không tin chủ tịch của chúng tôi, mọi chuyện đều do cậu ấy làm đấy”. “Con mẹ nó ông là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi?” Chủ tịch Kim giận tím mắt quát lớn. Lạc Bân gật đầu đáp, lập tức gọi điện thoại: “Làm đi!” Vẻn vẹn hai chữ khiến chủ tịch Kim có dự cảm không lành.