Chương 1793: Long Thiên Vũ nghiến răng nói: “Ngoài Dương Thanh còn một thằng là Mã Siêu, cậu ta cũng phải chết!” Bất kể Dương Thanh hay Mã Siêu, bây giờ đều đã thành tâm ma của Long Thiên Vũ. Trừ khi hắn ta tự tay giết chết hai người này, bằng không tâm ma đó không thể diệt sạch được. Lúc Long Thiên Vũ giao đấu với Mã Siêu, tuy không phân thắng bại nhưng hắn ta biết mình đã thua rồi, bởi vì hắn ta đã dùng thứ thuốc mà Hoàng tộc họ Long lấy được từ gia tộc Cổ Võ. Còn Mã Siêu, anh ta lại chỉ dựa vào sức chiến đấu của bản thân để đấu với hắn ta. Ngay cả Mã Siêu, hắn ta còn không thể đánh bại, nói chi đến Dương Thanh? Nếu hắn ta không có cách nào giết chết hai người này thì đành phải dựa vào hai vị cao thr Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long đây thôi. Hắn ta không tin Dương Thanh và Mã Siêu có thể sống sót dưới tay hai vị cao thủ Thần Cảnh này. “Điện hạ, trước khi phái chúng tôi tới đây, Long Hoàng đã thông báo cho chúng tôi không được hành động liều lĩnh theo cảm tính. Long Khôn nặng nề nói: “Theo như tôi biết, Dương Thanh rất có thể chính là Chiến Thần bảo vệ biên giới phía Bắc, nếu quả đúng vậy thì dù chúng tôi liên hợp lại cũng chưa chắc đã có thể dễ dàng giêt chết cậu ta”. Nghe Long Khôn nói thế, mặt Long Thiên Vũ lập tức cứng đờ, không phải hắn ta chưa từng nghĩ đến chuyện này, hắn ta chỉ không muốn tin vào điều đó. Hôm nay, ngay cả cao thủ của Hoàng tộc họ Long cũng nói như vậy khiến hắn ta càng cảm thấy suy đoán của mình là thật rồi. “Long Khôn, có phải ông đã cẩn thận quá mức rồi không? Chẳng phải đó chỉ là một thằng ranh chưa đầy ba chục tuổi đầu sao?” Long Càn ngạo nghễ nói: “Dù cậu ta có mạnh đến đâu thì cùng lắm cũng chỉ là cao thủ Thần Cảnh sơ kỳ thôi”. “Ông đừng quên, hai chúng ta đều là cao thủ Thần Cảnh trung kỳ rồi”. “Tôi không tin hai cao thủ Thần Cảnh trung kỳ liên hợp lại mà còn không giết được một tên nhóc mới bước chân vào cảnh giới Thần Cảnh”. Long Khôn lắc đầu: “Long Càn, ông đừng có khinh thường Chiến Thần bảo vệ biên giới phía Bắc”. “Nghe đồn, ngay cả thủ lĩnh nước địch cũng tán thưởng cậu ta là một người có thể địch nửa quốc gia!” “Không chỉ có thế, ở biên giới phía Bắc, cậu ta còn tạo ra vô số huyền thoại, ngay cả những cao thủ hàng đầu của các Hoàng tộc như chúng ta cũng không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu như cậu ta đâu”. “Chín vị Vương ở biên giới phía Bắc, cấp dưới của cậu ta đều là những cao thủ có thiên phú xuất chúng, không người nào đạt tới cảnh giới bán bộ Thần Cảnh nhưng sau khi phá giải phong ấn, sức chiến đấu của mỗi người đều có thể ngang ngửa cao thủ bán bộ Thần Cảnh”. “Ông nói xem, một thiên tài võ thuật như cậu ta, chẳng lẽ không có thủ đoạn tăng sức mạnh cho bản thân hay sao?” Long Khôn đã tìm hiểu rất kĩ càng về Dương Thanh từ lâu. “Vậy chúng ta nên làm gì đây? Điện hạ đã suýt mất mạng về tay người kia, lẽ nào chúng ta còn phải đứng ngoài quan sát?” Long Càn bất mãn nói: “Nếu ông sợ thì để tôi đi giết cậu ta!” “Long Càn!” Long Khôn lập tức nổi giận, quát lớn một tiếng, Long Càn mới ngậm miệng, nhưng lão ta vẫn tỏ vẻ bất bình tức tối lắm. “Điện hạ, Long Hoàng phái chúng tôi tới đây chỉ dặn chúng tôi tùy tình huống mà quyết định, chưa hề dặn dò phải ra tay với Dương Thanh”. Tuy Long Thiên Vũ rất muốn giết chết Dương Thanh và Mã Siêu nhưng hắn ta cũng hiểu, Long Khôn không phải đang nói quá lên để hạ thấp mình. Một tay Mã Siêu đã có thể phát huy sức chiến đấu của một cao thủ Thần Cảnh, huống chi là Dương Thanh?