Chiến Thần Ở Rể

Chương 1727:

11-10-2024


Trước Sau

Chương 1731: Chủ nhà họ Khương bỗng lấy hết can đảm, thận trọng nói: “Nhà họ Trần dù sao cũng chỉ có một, không có khả năng đồng thời chuyển vào trong cả bốn khu vực”.
 “Hử?” Tần Đức Chính cau mày, lạnh lùng nói: “Nhà họ Khương giao ra ba cao thủ thực lực trên Vương Cảnh trung kỳ cho nhà họ Trần!” Chủ gia tộc họ Khương lập tức ngây mặt ra, ông ta chỉ đưa ra một kiến nghị nho nhỏ mà thôi, nhưng hậu quả lại là từ giao hai cao thủ trên Vương Cảnh trung kỳ cho nhà họ Trần, nay đã biến thành ba người.
 “Còn gia tộc nào có ý kiến nữa không?” Tần Đức Chính đưa mắt đảo qua những người này một lượt, lạnh lùng hỏi.
 Có nhà họ Khương làm gương, còn ai dám ý kiến gì, cả đám đều vội vàng lắc đầu, tỏ lòng trung thành: “Thưa Tần Vương, chúng tôi đều tình nguyện làm theo lời ngài ạ”.
 “Tốt lắm, nếu không có ý kiến gì thì cút cả đi cho tôi, chuyện sau này, bên nhà họ Trần sẽ trao đổi với các ông”.
 Tần Đức Chính không khách khí nói, sau đó còn bổ sung: “Các ông nghe cho kĩ đây, tôi chỉ yêu cầu các ông nhường lại khu vực quản lí, giao ra hai cao thủ thực lực trên Vương Cảnh trung kỳ đã là hết sức khoan dung độ lượng với các ông rồi”.
 “Có ngày hôm nay chính là do các ông tự chọn, trước kia chỉ cần một người trong số các ông đứng ra đi theo tôi thì hiện tất cả những gì nhà họ Trần nhận được, có một nửa sẽ thuộc về các ông!” “Làm sai thì phải trả giá! Đương nhiên, sau này nếu các ông có thể làm ra những cống hiến to lớn cho Vương thành Tần thì chuyện để các ông trở lại vị trí cũ không phải là không thể”.
 Những lời cuối cùng của Tần Đức Chính khiến cho cả sáu người đứng đầu các gia tộc kia run lên, sắc mặt lập tức vui mừng hẳn, rối rít thưa: “Xin Tần Vương yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ ra sức cống hiến cho Vương thành Tần!” “Tốt lắm, tôi sẽ chờ ngày các vị lập công! Thôi, về cả đi!” Mãi đến khi sáu người đứng đầu sáu gia tộc lớn đã rời khỏi đây, Tần Đức Chính mới quay sang nói với Trần Trung: “Tôi vừa nói vậy, cậu có cảm thấy lo sợ không?” Trần Trung bối rối khó hiểu, vừa rồi khi Tần Đức Chính nói, chừng nào sáu gia tộc kia lập được công lớn cho Vương tộc họ Tần thì có thể cân nhắc để họ trở về vị trí cũ, lúc đó đúng là đã khiến ông ta bỗng nảy sinh cảm giác lo lắng.
 Nhưng giờ đây, cảm giác này đều đã biến mất, ông ta kiên định nói: “Bây giờ thì không có!” “Hử? Nói vậy tức là vừa rồi thì có?” Trần Trung gật đầu: “Vừa rồi tôi cũng sợ, theo bản năng thôi, nhưng sau tôi đã nghĩ kĩ càng, muốn lập được công lớn cho Vương thành Tần đâu dễ dàng gì”.
 “Nếu thực sự có ngày đó, thì khi ấy địa vị của nhà họ Trần ở Vương thành Tần cũng đã vượt xa các gia tộc khác, dù có gia tộc được nâng cao địa vị cũng rất khó có thể trở thành đối thủ của nhà họ Trần”.
 “Quan trọng hơn nữa là, trước khi bọn họ có cơ hội lập công với Vương thành Tần, tôi tin tưởng rằng nhà họ Trần có lẽ đã lập được công lớn cho Vương thành Tần này rồi!” Tần Đức Chính có thể nhận ra những lời này đều xuất phát từ đáy lòng Trần Trung, ông cụ bèn cười lớn: “Tốt! Tôi chờ ngày nhà họ Trần lập công lớn!” Sau khi nói xong, Trần Trung cũng ra về.
 Lúc này trong phòng chỉ còn lại Dương Thanh và Tần Đức Chính.
 “Dương Thanh, lần này may nhờ có cháu, nếu không ông thật không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào.
Có lẽ lúc này nhà họ Tần đã bị diệt sạch rồi, đâu còn có thời khắc trở thành Vương tộc họ Tần như bây giờ?” Tần Đức Chính cảm kích nói.
 Cho đến giờ phút này, Tần Đức Chính vẫn cảm thấy như mình đang mơ.
  Bảy gia tộc lớn của Vương thành cũng đều đã quy phục nhà họ Tần, sau hôm nay, Vương thành Tần sẽ do Vương tộc họ Tần dẫn đầu.
  Nhìn Tần Đức Chính cảm kích, Dương Thanh lắc đầu, sắc mặt lại lộ vẻ nghiêm túc: “Thực lực của cao thủ Miêu Thành đã vượt xa tưởng tưởng của cháu”.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!