Chưogn 1572: Ầm! Lời của Tần Thanh Tấm như sét đánh ngang tai, khiến Tần Y ngây ra như phỗng. “Chị, chị nói anh rể đang nằm dưới đống đổ nát này?” Mãi một lúc lâu Tần Y mới lấy lại tinh thần run run hỏi. Tần Thanh Tâm gật đầu lia lịa: “Anh ấy ở ngay dưới đống đổ nát này, chị muốn cứu anh ấy nhưng không được, hu hu…Chị phải làm sao đây?” “Không! Không thể nào? Sao có thể như vậy chứ? Sáng nay anh rể còn tát em một bạt tai, em còn chưa tính sổ với anh ấy, sao anh ấy có thể xảy ra chuyện được chứ?” Tần Y lảo đảo lùi về sau vài bước, nước mắt rơi như mưa, khóc lóc nói: “Chị, chị đừng gạt em, anh rể chắc chắn sẽ không sao đâu. Anh ấy nhất định không bị gì đâu!” “Dù có bị đụng xe thật, người nằm dưới này tuyệt đối cũng không phải là anh rể. Anh ấy lợi hại như vậy, tài lái xe lại giỏi như thế sao có thể bị đụng xe được?” “Em không tin! Em không tin!” Ầm! Nữ cảnh sát vừa dứt lời, Tần Thanh Tâm chỉ cảm thấy như bị sét đánh, cả người xụi lơ hôn mê bất tỉnh. Tần Y vội vàng đỡ Tần Thanh Tâm, mới giúp cô không ngã xuống đất. Tần Y cố nén nước mắt nhìn chằm chằm nữ cảnh sát, run rẩy hỏi: “Cô nói, người và xe trong hình đều nằm dưới đống đổ nát cao bốn năm mét này sao? Cô có chắc người bên dưới đống đổ nát này chính là người đàn ông trong hình không?” Nữ cảnh sát gật đầu, dùng di động mở một clip video ra, cảnh tượng trong video chính là chỗ này. Tần Y tận mắt nhìn thấy chiếc xe vốn đang chạy bỗng thắng gấp, dừng lại ven đường. Tiếp đó, một chiếc xe tải hạng nặng bỗng lao tới, tông mạnh vào chiếc Phaeton, chiếc Phaeton bay lên sau đó nặng nề văng vào vách núi. Sau đó nữa một tiếng nổ thật lớn vang lên, vô số tảng đá lăn từ đỉnh núi xuống, chớp mắt đã chôn vùi xe và người dưới đống đổ nát này. “Không!” Tần Y đau xé lòng hét lớn lên, nước mắt rơi lã chã. “Không! Không thể nào! Tôi không tin. Tôi tuyệt đối không tin. Đây không phải là sự thật!” Tần Y lắc đầu, vẻ mặt không tin, khóc lóc nói: “Anh ấy là anh rể toàn năng của tôi. Từ trước tới nay không ai có thể tổn thương anh ấy được. Anh ấy tài giỏi như vậy, sao có thể chết ở chỗ này được chứ?” “Xin cô nén đau lòng!” Nữ cảnh sát thông cảm nói. Hai người phụ nữ, sau khi nghe tin, một người thì bất tỉnh, một người thì kích động tột độ, chứng tỏ bọn họ đều là người nhà của Dương Thanh. Tin Dương Thanh bị tai nạn chẳng mấy chốc đã truyền khắp Yến Đô. Có người bởi vì chuyện này mà hưng phấn, cũng có người bởi vì chuyện này mà đau lòng. Trong căn biệt thự độc lập của khu biệt thự Thành Mộng Hoan, khi Mã Siêu biết tin Dương Thanh xảy ra chuyện, cứ như sét đánh ngang tai. Đồng thời một luồng hơi thở cuồng bạo tràn ngập trong cơ thể anh ta. Anh ta gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Bất kể mày là ai, dám tổn thương anh Thanh, tao sẽ tự tay giết mày!” Nói xong, Mã Siêu lập tức rời đi. Trên đường đến hiện trường vụ tai nạn, anh ta gọi một cuộc điện thoại: “Anh Thanh xảy ra chuyện rồi. Tôi mặc kệ cậu dùng cách gì, trong hôm nay phải điều tra cho được rốt cuộc là người nào muốn giết anh Thanh!” Sau khi cúp điện thoại, anh ta lại gọi một cuộc điện thoại khác: “Lập tức phái tất cả Ảnh Vệ bảo vệ người nhà của anh Thanh!” Trước khi Dương Thanh vượt qua nguy hiểm, anh ta phải nghĩ mọi cách để bảo vệ tất cả mọi người mà trước đây Dương Thanh bảo vệ. Không sai, anh ta nghĩ Dương Thanh không hề chết, chỉ là bị thương nặng mà thôi.