Nghe vậy, nụ cười trên mặt ông Khương chợt tắt. Dâu củời Bây giờ ông chủ nhánh hai và ông chủ nhánh ba đang ngo nghoe rục rịch, có thể cướp vị trí chủ gia tộc bất kỳ lúc nào. Kiên trì một tháng không động đến võ, e là rất khó. Nhất thời tất cả mọi người đều nhìn về phía Khương Hùng. Thân là chủ gia tộc nhà họ Khương, lão ta phải chuẩn bị tinh thần sử dụng võ bất kỳ lúc nào. Ông chủ nhánh hai và nhánh ba đang lăm le như hổ rình mồi, một tháng không động đến võ dường như là chuyện không thể nào. “Ông Khương, ông làm được không?” Phùng Tiểu Uyển trầm giọng hỏi. Dù cô ta chưa trải qua những sóng gió trong xã hội nhưng lại cực kỳ thông minh. Ban nãy khi bước vào nhà họ Khương với Dương Thanh, cô ta đã thấy ông chủ nhánh hai và ông chủ nhánh ba ngang ngược đến nhường nào. Dưới tình huống thế này, nếu bảo Khương Hùng đảm bảo không động võ trong vòng một tháng, đúng là rất khó. “Tôi không thể bảo đảm!” Khương Hùng trầm giọng nói. Có thể chữa khỏi vết thương này, lão ta rất vui nhưng lại không thể bảo đảm không động vào võ. “Nếu ông không thể bảo đảm thì xin lỗi tôi không thể chữa trị được”. Phùng Tiểu Uyển nghiêm túc nói. “Tiểu Uyển!” Dương Thanh khó hiểu nhìn Phùng Tiểu Uyển, dù Khương Hùng không thể bảo đảm không động vào võ trong vòng một tháng thì Phùng Tiểu Uyển cũng không nên từ chối như vậy. “Anh Thanh, từ nhỏ ông nội đã dạy em rằng, nếu em đã nằm chắc việc chữa trị thì người bệnh phải làm theo yêu cầu của em, em mới chữa trị Phùng Tiểu Uyển nhìn Dương Thanh với vẻ xin lỗi: “Bây giờ ông Khương không thể kiên trì một tháng theo như yêu cầu của em. Nếu em chữa cho ông ấy, ông ấy động vào võ, đến lúc đó ông ấy chỉ có thể sống được một tuần”. “Với em mà nói, đây mới là hại ông Khương. Em chỉ muốn cứu người chết, giúp đỡ người bị thương chứ không muốn làm đạo phủ, cho nên nếu ông Khương không thể bảo đảm thì em sẽ không chữa bệnh cho ông ấy”. Nghe Phùng Tiểu Uyển nói xong, bỗng dưng Dương Thanh không biết nên nói gì Mỗi người đều có nguyên tắc của riêng mình, những gì Phùng Tiểu Uyển nghe thì có vẻ vô lý nhưng dù sao đó cũng là đạo lý chữa bệnh mà cô ta đã học từ thần y Phùng khi cô ta còn nhỏ. Dương Thanh không có lý do ép Phùng Tiểu Uyển phải thay đổi. Ông Khương thở dài: “Xem ra ông trời muốn tôi chết!” Khương Long Phi và Khương Lực đều đau buồn, Khương Long Phi vội vàng nói: “Cô Phùng, không còn cách chữa nào ổn thoả hơn à?” Phùng Tiểu Uyển lắc đầu: “Vết thương của ông Khương quá nặng, tôi phải châm cứu cho ông ấy liên tục một tháng. Mỗi lần châm cứu đều nguy hiểm cực kỳ, chỉ cần hơi chếnh mảng một chút là bị hoả công tâm ngay, tình hình sẽ nghiêm trọng hơn”. “Tôi phải châm cứu cho ông ấy mỗi ngày, tìm cách thải hết chất độc tính hàn trong cơ thể ông ấy ra. Trong quá trình này, ông Khương còn phải cố gắng bình tĩnh hoà nhã mới đảm bảo quá trình điều trị diễn ra suôn sẻ. Khương Long Phi không cam tâm, khó khăn mới tìm được thần y chữa được bệnh của bố nhưng vì bố không thể bảo đảm không động vào võ, dẫn đến bỏ lỡ cơ hội này. Với tình hình của Khương Hùng, nếu không chữa trị, e là khó sống nổi ba tháng. “Cô Phùng, tôi xin cô, cô hãy cứu bố tôi đi được không?” Khương Long Phi nói rất chân thành, thật lòng muốn chữa khỏi bệnh của Khương Hùng. Người khác không hiểu sự đau đớn của Khương Hùng khi bệnh tái phát nhưng ông ta là con trai của Khương Hùng, cực kỳ rõ ràng.