“Từ khi nào mà hai thanh niên cũng có thể trở thành khách quý của nhà họ Khương ta vậy? Một trong hai người lại còn là thần y nữa?” Thấy chủ nhánh hai và chủ nhánh ba nói như vậy, sắc mặt Khương Hùng chợt đanh lại. Một luồng khí lạnh lẽo tỏa ra từ trên người lão ta. “Các người như thế này là đang xem thường cậu Thanh sao?” Ánh mắt Khương Hùng lóe lên sát khí, lão ta nhìn chằm chằm hai người đó và hỏi. Dương Thanh cũng hơi bất ngờ, hôm nay anh đến nhà họ Khương là để đưa Phùng Tiểu Uyển đến trị bệnh cho Khương Hùng. Anh hoàn toàn không ngờ nội bộ nhà họ Khương lại lục đục đến vậy. Mặt Khương Hùng đầy phẫn nộ, ánh mắt ngập sát khí. Mặc dù chủ nhánh hai và chủ nhánh ba đều là người thuộc dòng chính nhà họ Khương, hơn nữa giữa họ còn có quan hệ huyết thống. Nhưng với Khương Hùng mà nói, không ai được phép sỉ nhục Tướng quân, chủ nhánh hai và nhánh ba thế này là không thèm xem Dương Thanh ra gì. “Chủ gia tộc, chúng tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, sao ông phải tức chúng tôi làm gì?” Ông chủ nhánh hai cười nói. Ông chủ nhánh ba càng thẳng tính hơn, lão ta cười mỉa hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ chúng tôi nói gì sai à? Hai người trẻ măng mà sao lại là khách quý nhà họ Khương được?” “Nếu việc trở thành khách quý nhà họ Khương dễ dàng như vậy thì tôi tuỳ tiện ra đường mang vài người đến đây, chẳng phải sẽ thành khách quý nhà họ Khương hết à?” “Xem ra ông già quá nên hồ đồ mất rồi, đã đến lúc nên xuống đài nhường chỗ”. Bây giờ Khương Hùng đang bị thương nặng, theo ông chủ nhánh hai và nhánh ba thấy, bệnh của lão đang nguy kịch, là phế vật sống chẳng được mấy ngày. Mặc dù Khương Hùng của quá khứ năng lực sâu không lường được, họ có bắt tay nhau thì cũng không phải đối thủ của lão ta nhưng đó đã là quá khứ rồi. Ông chủ nhánh hai và ông chủ nhánh ba không hề lo lắng, Khương Hùng có làm gì được họ đầu. “Hai ông muốn chết đúng không!” Khương Hùng hoàn toàn phẫn nộ, đôi mắt đỏ rực loé sát khí: “Cậu Thanh không phải là người hai ông có quyền sỉ nhục. Các ông xin lỗi cậu Thanh ngay cho tôi, nếu không đừng trách tại sao tôi lại mang quy định gia tộc ra phạt các ông”. Lão ta vừa dứt lời, một cao thủ lặng lẽ xuất hiện sau lưng Khương Hùng, lạnh lùng nhìn ông chủ nhánh hai và ông chủ nhánh ba. “Quy định gia tộc?” Ông chủ nhánh ba cười mỉa: “Xin hỏi chúng tôi đã phạm vào quy định nào của gia tộc? Ông định phạt chúng tôi thế nào?” Ông chủ nhánh hai cũng cười nói: “Bắt chúng tôi xin lỗi một thằng nhóc miệng còn hội sữa, đó là chuyện không thể nào. Đừng nói là ông phạt chúng tôi theo quy định gia tộc, dù ông có giết chúng tôi đi chăng nữa thì đó cũng là chuyện không thể nào!” Thái độ của hai người cực kỳ cứng rắn, đó chính là không bao giờ xin lỗi Dương Thanh. Thân là một trong số những người cầm quyền của nhà họ Khương, Khương Hùng cũng có cao thủ riêng thì sao họ có thể thiếu cao thủ đi theo được? Vài vệ sĩ mang hơi thở mạnh mẽ liên tục xuất hiện sau lưng ông chủ nhánh hai và ông chủ nhánh ba, nhìn chăm chằm Khương Hùng như hổ rình mồi. Giống như chỉ cần Khương Hùng dám ra lệnh động tới ông chủ nhánh hai và ông chủ nhánh ba thì họ cũng dám ra tay bắt Khương Hùng. Mùi thuốc súng nồng nặc bao trùm nhà họ Khương. Dương Thanh nheo mắt, sau khi anh biết Khương Hùng là chủ gia tộc họ Khương, anh còn nghĩ nhà họ Khương phòng thủ kiên cố, mọi chuyện đều do Khương Hùng quyết định. Bây giờ xem ra không phải vậy. Xem ra hai lão già này thấy Khương Hùng đang yếu nên muốn tranh giành vị trí chủ gia tộc. “Các ông định chia rẽ nhà họ Khương?” Khương Hùng cố nén lửa giận, nghiến răng hỏi. Ông chủ nhánh hai cười nói: “Chúng tôi chỉ đang tự bảo vệ mình thôi, tránh việc chủ gia tộc viện cớ, nhân cơ hội trừng phạt chúng tôi, làm chúng tôi biến mất”. Mặt ông chủ nhánh ba u ám, lạnh lùng nhìn Khương Hùng nói: “Chúng tôi thừa nhận ông là chủ gia tộc họ Khương nhưng nếu ông vì lợi ích riêng mà không quan tâm đến sự an nguy của nhà họ Khương thì chúng tôi chỉ có thể khiến ông xuống đài nhường lại vị trí này”.