Nếu như anh vẫn còn không muốn tiếp đãi thì thực sự hơi quá đáng rồi. “Quan Vương có thể đến phúng viếng thần y Phùng, thiết nghĩ thần y Phùng trên trời có biết được, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng. Quan Vương, xin mời!” Giọng của Dương Thanh đột nhiên vang lên. Được sự cho phép của Dương Thanh, Quan Vương bước vào trong sân. Lão ta đích thân rút ba nén hương, đứng trước linh cữu của thần y Phùng và thở dài: “Không ngờ trong Vương thành Quan của tôi lại có một thần y cấp bảo vật quốc gia như thần y Phùng!” “Sự ra đi của thần y Phùng là sự mất mát của Vương thành Quan và cũng là sự mất mát của Chiêu Châu!” “Cậu Thanh, xin hãy nén đau thương!” Cuối cùng, Quan Vương nhìn Dương Thanh và nói. Dương Thanh khẽ gật đầu, đột nhiên anh nói: “Cánh tay bị phế của Đại vương tử nếu như có thể kịp thời chữa trị, có lẽ còn có hi vọng bình phục”. Quan Hồng Nghị vừa bị Quan Vương đá nghe Dương Thanh nói vậy liền vui mừng khôn xiết. Quan Vương bảo ông ta đích thân đến xin lỗi chẳng phải vì muốn có cơ hội chữa lành cánh tay hay sao? Mặc dù Dương Thanh không nói rõ, nhưng anh cũng thể hiện rằng mình không để tâm đến việc Quan Hồng Nghị chữa trị đôi tay của ông ta. Quan Vương cũng ngẩn ra, sau đó trừng mắt nhìn Quan Hồng Nghị, tức giận hét lên: “Đồ khốn kiếp, cậu Thanh đã khoan hồng đại lượng như vậy mà mày còn không biết cảm ơn à?” “Cảm ơn cậu Thanh! Cảm ơn cậu Thanh!” Lúc này Quan Hồng Nghị mới định thần lại và gật đầu lia lịa cảm ơn. Đúng lúc này, một chiếc xe sang trọng khác cũng đỗ lại ở cửa, lại là một ông già mặc bộ đồ vải cũng được dìu xuống xe. Ông già trông vô cùng xanh xao, dựa vào một cây gậy gỗ bình thường. “Bỏ tôi ra!” Khi hai tùy tùng định đỡ lão ta thì bị lão ta quát. Tuy nhiên, ngay sau khi người tùy tùng buông tay, lão ta liền loạng choạng và suýt ngã xuống đất. “Tránh sang một bên!” Người tùy tùng muốn bước tới thì lại bị lão ta quát tiếp. Lão ta chống gậy, bước đi hơi loạng choạng nhưng vẫn nhất quyết tự mình bước đi. “Bố!” “Ông nội!” Sau khi Khương Long Phi và Khương Lực nhìn thấy ông già thì liền đồng thanh kêu lên. “Chủ nhà họ Khương, Khương Hùng!” Có người kêu lên, rõ ràng là đã nhận ra thân phận của ông già. Đó là Khương Hùng, người đứng đầu gia tộc họ Khương. Ở Vương thành Quan, thực lực của họ chỉ đứng sau Vương tộc họ Quan. Lúc này thấy Khương Hùng xuất hiện, đám đông không khỏi thể hiện sự kinh ngạc. Không phải vì lý do nào khác, mà nghe đồn nhiều năm trước Khương Hùng đã bị bệnh nặng nằm liệt giường, thế mà giờ lại xuất hiện trước mặt mọi người, tuy rằng bước đi run rẩy, nhưng vẫn đứng để bước tới.