Suốt hôm nay, khoa chị không có bệnh mới, tương đối thoải mái. Trưa chị hẹn cô nhóc đi ăn, hết bữa trưa, chị chở nó về cửa hàng rồi mới tranh thủ quay về bệnh viện làm việc. Rõ là khi nãy chị dặn nó tối nay đi chơi với chị nên phải về sớm. Vậy mà tới giờ cũng hơn 7h tối rồi mà chả thấy mặt mũi con bé đâu. Chị lo lắng, bật định vị lên xem nhưng chẳng có tín hiệu. Bỗng điện thoại reo lên:- Alo, dạ được rồi con ra liền. Chị vừa nhận cuộc điện thoại từ ai đó thì liền lao lên phòng thay đồ rồi chạy như bay ra ngoài. Cô giúp việc cũng đã quen thấy chị vội vã như thế, 1 là vì nó, 2 là bệnh nhân, chỉ có thế. Chị lái xe băng băng trên đường, lao nhanh qua từng con phố. Cuối cùng, chiếc xe dừng lại ở một toà nhà sang trọng giữa thành phố. Bước vào trong, không khỏi choáng ngộp với vẻ nguy nga ấy. Một người phụ nữ đang ngồi đó với nét mặt hiền từ nhìn về phía chị. - Mẹ, sao mẹ về Việt Nam mà không báo con vậy? Thì ra là mama của chị nên mới vội vội vàng vàng thế kia dù trong lòng đang lo sốt gió cho con nhóc của mình. - Mẹ tạo bất ngờ cho con thôi mà. Chuyện tình yêu hai đứa sao rồi? - Sao... sao mẹ biết? Mà mẹ ở đây mấy ngày rồi à hay mẹ mới về vậy? - chị bàng hoàng hẳn, không ngờ mẹ chị còn hơn là thám tử thế này. - Con cái mình làm gì còn không biết thì sao mà làm mẹ chứ hả? Mẹ ở đây cũng mấy hôm rồi, đừng hòng mà giấu diếm mẹ nghe chưa. - mama búng trán chị một cái mạnh. Thì ra thói quen hay búng trán của chị là do mẹ tạo nên, thảo nào. - Ây da con biết rồi, mà mẹ con đang gấp lắm. Mẹ ở đây đợi con được không?- Lại việc gì mà quan trọng hơn mẹ vậy? Lúc nào con cũng vội vội, xoay mọi người muốn chóng mặt. Quả thật, ai ở cạnh chị cũng phát mệt vì nhịp sống ấy vội quá, chẳng ai theo kịp, trừ nó. - Con bé Khanh nó đi đâu, con không định vị được, gọi cũng không được luôn. Con lo từ chiều tới giờ, không biết có chuyện gì không nữa. - Sao không nói mẹ sớm, con đó, cái gì cũng giữ, không biết mở miệng nói à. Để mẹ gọi bên thám tử tư tìm xem sao. Mẹ chị tự dưng quay sang quát chị. Nhìn mặt mama còn hốt hoảng hơn cả chị. Tại sao nhỉ? Biết chị quen con gái, không la mà còn lo lắng cho Nhã Khanh như vậy, làm chị có chút khó hiểu. Nhưng thời điểm này, chuyện tìm nó về còn quan trọng gấp trăm ngàn lần. 1 tiếng đồng hồ trôi qua rồi, mẹ chị vẫn ở khách sạn đợi tin của đám thám tử. Chị chạy đến mấy chỗ nó hay lui tới nhưng chẳng ít gì. Đồng hồ cứ thế trôi, 2 tiếng rồi, bây giờ đã 9 giờ đêm, một đám người áo đen bước xuống xe, đem theo một đứa nhỏ đang ngất đi... - Dạ thưa bà, chúng tôi tìm được nó rồi. Đây là tư trang của cô gái mà bà cần tìm. - Được rồi, tiền công đã được chuyển khoản, mấy người cứ kiểm tra, có gì cứ báo lại tôi. Cảm ơn!Người phụ nữ ấy chẳng ai khác là mẹ chị. Cuối cùng bà cũng tìm được nó trước chị. Nhìn nét mặt Nhã Khanh lúc này thật xinh xắn. Cho dù là lúc em ngủ cũng làm cho mọi người say đắm từ những chi tiết nhỏ trên khuôn mặt này. Một nhân viên khách sạn vội giúp mẹ chị bế nó lên phòng. Con bé từ từ tỉnh giấc, mắt lờ mờ nhìn mọi thứ xung quanh. - Ở đây là đâu vậy? Không nghe tiếng hồi đáp, một căn phòng lộng lẫy và rất rộng. Phía cửa sổ là một người phụ nữ. Chẳng lẽ nó nằm mơ? Người ấy đang nói chuyện điện thoại nên không nghe con bé ấy đang thì thầm tự hỏi bản thân. - Alo, Quỳnh, mẹ tìm thấy đứa nhỏ rồi. Về ngay đi. - Dạ mẹ, con về ngay. Bà quay lại, thấy con bé đang nhìn mình chầm chầm, liền mỉm cười hiền từ nhưng bà càng tiến đến thì nó càng lùi vào trong. - Đừng sợ, lúc nãy con đi lạc rồi ngất bên đường. Ta là mẹ Khánh Quỳnh, ở đây có ta rồi, con cứ yên tâm. Lát nữa Quỳnh đến ngay. Lúc này nó mới tạm yên tâm cho người phụ nữ ấy xoa nhẹ đầu. Nhìn cũng có nét giống chị thật nhưng nó nghe chị kể, mẹ chị ở nước ngoài lâu rồi và cũng định cư như ba mẹ nó nên không nghĩ bà lại xuất hiện ở đây. Nhưng nhận định của nó trong lúc đã tỉnh táo lại chút thì quả không sai. Chị rất giống mẹ, có thể nói như một khuôn đút ra. - Nhã Khanh, Nhã Khanh, em đây rồi. Em có làm sao không vậy?Chị vừa đến khách sạn liền quăng xe mà chạy lên phòng với mẹ. Vừa mở cửa, chưa kịp để ý đến mẹ, chị liền nhào vào ôm lấy nó. Đúng là người yêu chị đây rồi, chị ôm chầm lấy như sợ sẽ làm lạc mất nó lần nữa. - Con nhỏ này, em nó bị ngất mới tỉnh đấy. Từ từ thôi. - mẹ chị còn phải kéo chị ra, chứ không nó lại ngộp mất thôi. - Em... em không sao rồi. Con cảm ơn cô đã cứu con. Em xin lỗi chị... hic... Nó sụt sùi khóc, thấy chị lo đến rơi lệ, con nhỏ còn khóc nhiều hơn. Nhìn một lượt, thấy nó không sao rồi, chị cùng mẹ xuống trả phòng rồi cả ba cùng về nhà. Mẹ chị cũng chu đáo, để lại không gian riêng cho hai đứa nhỏ mà ở một phòng khác ở tầng dưới. - Chắc chiều giờ chưa ăn gì đúng không? Chị đút cho nhé, aaa ngoan há miệng ăn, chị thương. Hảo chị ghê, kiểu này nếu không làm bác sĩ, chuyển qua làm cô giáo giữ trẻ cũng hợp phết đấy chứ. Còn không thì làm đầu bếp, đã thế còn nấu ăn ngon mới xỉu. Con bé ăn một hơi hết tô cháo, Khánh Quỳnh dẫn nó vào rửa mặt, đánh răng rồi dỗ em ngủ. Giữa đêm, con bé tỉnh dậy, khóc một mình. Nó nằm xoay lưng với chị, linh cảm gì đấy làm chị thức giấc, nhướng người lên thấy nó thế liền đưa tay lau nước mắt. Con bé giật mình, nín dứt ngay. - Chị, em xin lỗi. Tại em hậu đậu nên em đi lạc, làm chị lo cho em. Em xin lỗi. Nó cố nín khóc để nói cho rõ nhưng rồi lại bật khóc lên nức nở. Con bé thấy mình vô dụng quá, cứ làm người khác phải lo. Điện thoại còn quên sạc pin, đi lạc không có gì để tra google hay gọi chị. Thấy nó khóc, Khánh Quỳnh xót. - Em không sao là chị vui rồi. Ngủ nha. Chị vẫn bên em, vẫn ôm em này. Chị không cho thì không được nghĩ lung tung biết chưa. Con nhỏ gật gật đầu rồi chui vào lòng chị ngủ. So với lúc nãy ngoài đường lạnh lẽo, em khóc một mình, giờ thì ấm lắm, hơi ấm diệu kì từ người yêu em. Mọi thứ cứ diễn ra như thường lệ nhưng tuần này nó bắt đầu chuyển qua bán onl nên ở nhà là chủ yếu. Chị vẫn đi làm thường xuyên, mẹ chị thì ở nhà nên tiếp xúc với nó rất nhiều. Nhưng lạ cái, càng tiếp xúc, mẹ chị càng yêu quý nó hơn. Nó là đứa trẻ ngoan, biết điều, sống cố gắng, việc nhà biết làm, việc ngoài xã hội cũng giỏi, chẳng có gì đáng chê trách nếu nó không có tẹo hậu đậu hay những lúc dở chứng không nghe lời chị. 1 ngày rồi, nó cứ thấy có lỗi, hôm nay, biết chị đi làm về sớm, tầm buổi trưa, cũng đúng lúc mẹ chị đi chơi với mấy bà bạn cũ 2 ngày, con bé quyết định đi xin lỗi chị. Chị về nhà, ở trên phòng làm việc từ trưa đến giờ. Con nhỏ ngồi trên giường nhìn chị, định nói gì rồi lại thôi. Cho đến khi lên, tắt máy tính, bé con mới lên tiếng:- Chị ơi... - nó rưng rưng, giọng run run như mèo con í. Suốt một ngày qua, chị giận, nó biết chứ nhưng thấy nó bị vậy, Khánh Quỳnh đâu nhẫn tâm lại đi la con bé nhưng nhìn ánh mắt đủ biết chị giận dỗi nó lắm rồi. Cảm giác ấy, không như mọi khi, rất khó chịu, chị càng dịu dàng, nó càng thấy có lỗi hơn. - Ơiii, sao đấy? - đúng là Khánh Quỳnh vẫn ôn tồn như thế nhưng cảm giác này không như mọi khi, cứ lạnh lạnh lạ lắm. - Chị, chị phạt em đi. Em biết em hay hậu đậu mà cứ cãi chị, em biết chị buồn. Chị cứ dịu dàng vậy làm em thấy có lỗi hơn đó chị... hic... Em không giúp ích gì cho chị còn làm chị lo lắng cho em nữa... hic... - Em nói gì lung tung vậy? Để chị khám coi van bị hư chỗ nào mà cứ khóc rồi nghĩ xàm vậy nè hả?- Chị! Chị đừng đùa nữa được không? Em biết chị giận em mà không nói thôi. Tự dưng nó nói lớn tiếng làm chị sửng lại. Đúng, chị đang cố làm nó vui nhưng con bé lại muốn hiện thực diễn ra như trình tự. - Em thích bị đòn lắm đúng không? Chị đã không muốn nhắc lại rồi, chị biết em bị vậy cũng chẳng vui vẻ gì, chị không muốn làm em đau thêm. Có lẽ thời gian sẽ làm em hiểu thêm, không phải cứ dùng đòn roi lúc nào cũng phù hợp đâu. Biết chưa? - chị xoa lưng nó, cứ mỗi lần khóc lại thở loạn xạ. ——————————Nhớ like và follow tui nhen!! ❤️ĐỌC TRUYỆN GỐC Ở WATTPAD - HANURI0123