- Chuyện, con của mẹ thì tất nhiên phải thông minh hơn con của con mụ Hà kia rồi!
- Vâng, mẹ thông minh hơn cả người từng làm giáo viên.
Con ngưỡng mộ mẹ lắm á!
- Ôi dào! Giáo viên gì cái ngữ con Hà, giáo rởm thì có.
Chẳng qua thằng cha nó có thế lực nên nó mới được đi dạy thôi.
Chuyên môn thì dốt, lại cứ suốt ngày giả tạo thích nói đạo lý nghe mắc mệt, tội nghiệp cho những đứa nào phải gọi nó là cô giáo.
- Vâng, con cũng thấy tội nghiệp cho Hân vì có một bà mẹ như thế.
Nếu Hân được làm con gái mẹ Liên thì chắc Hân sẽ trở thành một cô gái lương thiện rồi.
Nhưng sao bà Hà dốt mà Hân thông minh thế mẹ?
- À, bà Hà chỉ dốt chuyên môn thôi con nhé, còn riêng cái khoản hại người thì bà ấy cũng biết toan tính ra phết đấy.
Hân thừa hưởng sự xảo quyệt của bà Hà và sự thông minh của ba Hậu con.
Với cả hồi Hân còn nhỏ, mẹ cho nó đi học thêm nên giờ nó mới giỏi như vậy.
- Uầy! Mẹ hận bà Hà mà còn cho Hân đi học thêm á?
- Ừ, thì con người mẹ rộng lượng chứ đâu có hèn mọn như ai kia.
Mà này, ban nãy mẹ nghe con kể bà Tuyết sắp đi du lịch.
Con giới thiệu với ông Tài mẹ là mẹ ruột của con rồi đón mẹ về biệt phủ ở được không?
- Ui giờ chưa phải lúc mẹ ạ.
Đợi con củng cố địa vị trong nhà cho chắc đã.
Bà Liên tiu nghỉu.
Diễm an ủi mẹ một lát rồi nó cũng phải về biệt phủ.
Khi nó vừa về đến phòng, còn chưa kịp rửa mặt thì thằng Lập đã đá cửa xông vào chỉ trích:
- Con khốn nạn! Ngày trước tao có thể ngu muội bị mày lừa, nhưng hôm nay thì rõ ràng rồi nhé! Rốt cuộc mày cũng chẳng tốt đẹp gì.
Đồ giả tạo.
- Anh nói gì vậy? Em không hiểu?
Diễm ngây ngơ hỏi.
Lập cáu:
- Khỏi giả nai đi! Nếu mày thương mợ thật lòng như những gì mày nói thì mày không bao giờ đồng ý với đề nghị của ông Tài!
- Anh nghĩ oan cho em quá.
Em chỉ là phận làm thuê, ông chủ đặt đâu thì em ngồi đấy thôi.
Với cả hằng ngày nom cậu Hoan buồn, nom đứa nhỏ không có mẹ em cũng buốt ruột nên mới đồng ý với ông Tài.
- Có mà mày muốn thay thế mợ thì có!
- Em thề có cái bóng đèn là em chưa bao giờ có ý định muốn thay thế mợ Hân cả.
Em chỉ cố gắng làm những gì tốt nhất cho tất cả mọi người.
Em biết khi em được ông Tài chọn làm người vợ thứ hai của cậu sẽ có vài người hiểu nhầm em rồi khinh rẻ em.
Nhưng em vẫn chấp nhận điều tiếng, bởi vì chỉ cần có thể giúp được cậu hạnh phúc thì em dẫu có bị nghĩ xấu như nào em cũng chịu.
- Mày bớt xàm đi.
Ngay sáng sớm ngày mai mày nghỉ làm việc ở xưởng gỗ, đồng thời thu dọn đồ đạc biến khỏi luôn khỏi cái biệt phủ này cho tao.
Lập ngông nghênh ra lệnh khiến Diễm rất điên.
Nó âm thầm nhắn tin cho Quyết.
Chỉ chưa đầy năm phút sau, Quyết dẫn theo hai thằng khác qua phòng Diễm.
Tụi nó đóng chặt cửa.
Một không đấu được ba nên Lập bị chúng khống chế, tụi nó trói Lập vào ghế, nhét giẻ vào miệng Lập rồi đánh cho một trận nhừ tử.
Diễm nhởn nhơ chứng kiến Lập bị ăn hành, ánh mắt nó lạnh băng không chút thương xót.
Đợi khi mặt mũi Lập đã sưng vù lên, nó mới vẫy tay ra hiệu cho bọn kia dừng lại.
Quyết vừa rút giẻ ra khỏi miệng Lập thì Lập đã chửi:
- Con chó! Mày mua chuộc thằng Quyết từ bao giờ?
Diễm cười khinh, nó chậm rãi bảo:
- Mợ nói cho Lập nghe, mợ không cần phải mua chuộc ai cả.
Quyết là phận tôi tớ, mợ là mợ chủ, nó nghe lời mợ là chuyện hiển nhiên.
- Mợ chủ cái củ rắm tao đây này! Con mắc dịch!
Lập vẫn ngoan cố chửi, Diễm tát cho nó một phát choáng váng đầu óc, móng tay sắc nhọn của Diễm cào qua khiến má Lập rỉ máu.
Lập lịm dần.
Diễm sai giúp việc vác nó quẳng xuống sông.
Quyết lo lắng hỏi han:
- Nó đã lịm rồi còn quẳng xuống sông chỉ e sẽ bị đuối nước mất mợ ạ!
Diễm nhếch môi nói:
- Nó đuối nước hay không chẳng phải chuyện của mợ.
Phận tôi tớ chủ nói không nghe thì bữa nay người bị đuối nước là Quyết đấy.
Có hiểu không?
- Dạ, con hiểu rồi thưa mợ.
Quyết ngoan ngoãn đáp.
Nó mở cửa phòng mợ Diễm, đợi hai thằng kia vác Lập ra ngoài xong nó kính cẩn cúi đầu chào mợ rồi rời khỏi, trước khi đi không quên khép cửa lại cho mợ.
Diễm cũng không ở lại trong căn phòng đó lâu, nó sai người dọn đồ đem qua biệt thự của cậu Hoan.
Đây là biệt thự thầy Tài xây cho cậu, nhưng cậu có nhà sàn rồi nên vẫn bỏ trống.
Biệt thự này sang chảnh, lộng lẫy gấp vạn lần biệt thự cậu mua cho chị Oanh.
Nom cái phòng tắm rộng gấp ba lần cái phòng khách nhà mẹ Liên, nó cười sướng.
Diễm xả nước ấm vào bồn rồi gọi điện kêu con Tiên đem cánh hoa hồng qua đây.
Tiên rất nhanh đã xách cả rổ đựng đầy cánh hoa thơm ngát tới.
Thấy Diễm cởi đồ bước vào bồn tắm thư giãn, Tiên vô tư đổ cánh hoa hồng vào bồn nước cho bạn rồi vui vẻ đề nghị:
- Biệt thự đẹp quá à! Mày cho tao qua đây ở với nhé! Tao sẽ rủ cả anh Hiếu qua luôn!
Diễm chau mày nhìn Tiên, đanh giọng hỏi:
- Em ăn nói với mợ kiểu gì vậy Tiên?
Hơi choáng nên Tiên ấp úng hỏi:
- Diễm! Mày...
mày...
làm sao thế? Uống lộn thuốc hả?
Diễm múc một gáo nước đầy hất thẳng vào mặt bạn thân rồi vênh mặt quát:
- Mày? Tao? Mợ sao có thể là may tao chí tớ với em? Em học ở đâu cái thói vô lễ ấy vậy?
- Vô lễ? Mày khùng hả con kia? Chính bà mày giúp mày tới hiệu thuốc làm việc, rồi cũng chính bà đây đổi việc cho mày tới xưởng gỗ làm.
Không có bà thì đến mùa quýt năm sau mày cũng không leo nổi lên vị trí này, chẳng biết ơn thì thôi, chưa gì đã lên mặt...
ngứa!
Tính Tiên bộp chộp nên nó chửi luôn.
Diễm múc thêm một gáo nước nữa hất vào người Tiên rồi ném cái gáo vào mặt nó.
Tiên chưa kịp xông tới chiến nhau với Diễm thì Diễm đã bước ra khỏi bồn tắm, bất ngờ đẩy Tiên ngã ngửa.
Lưng đập xuống sàn đau nhói, Tiên la lên oai oái.
Diễm không hề đi tới đỡ bạn, nó bình thản khoác lên người chiếc áo choàng tắm hàng hiệu rồi nói:
- Mợ đạt được vị trí ngày hôm nay là do mợ thông minh, giỏi mưu lược và do mợ đã luôn nỗ lực để hoàn thiện bản thân mình chứ không hề nhờ vả vào ai cả.
- Nói láo! Mày lợi dụng tao còn gì?
- Là tại em ngu thôi, chứ khôn một chút thì ai mà lợi dụng nổi.
Thôi, người ngu thì có vị trí của người ngu, cứ an phận làm tôi tớ cho mợ là được rồi.
- Tao không ngu.
Tao học gì cũng giỏi hơn mày.
Tao làm việc cũng nhanh nhẹn hơn mày, chẳng qua là tao tin tưởng mày nên mày mới có cơ hội sử dụng tao như một quân cờ đắc lực thôi.
Giờ thì tao nghĩ ra rồi, chính mày là người bỏ độc mợ Hân chứ không phải anh Phúc...
Tiên vừa suy đoán đến đó thì ánh mắt Diễm đã sắc lạnh như dao găm, giọng Diễm đầy đanh thép:
- Lập vừa bị quẳng xuống sông đó Tiên ạ.
Em cố gắng giữ mồm giữ miệng, chứ cứ nói năng linh tinh không chứng cứ thì kết cục có khi còn thảm hơn cả nó.
- Bà đây đếch sợ!
Thái độ láo lếu của Tiên khiến Diễm vô cùng ức chế.
Dẫu biết Tiên rất sợ cảm giác phải ở một mình trong bóng tối nhưng Diễm vẫn sai người nhốt Tiên vào căn phòng dười tầng hầm.
Ban đầu Tiên còn cứng, nó chửi Diễm kinh lắm.
Nhưng chửi nhiều thì rồi cũng đuối sức.
Đến khi tức ngực chịu không nổi, cả người mệt mỏi rã rượi, nó không còn cách nào khác ngoài ngoan ngoãn như một con cún.
Nghe nó thều thào van xin mợ Diễm thả nó ra ngoài, Diễm thấy sướng tai ghê gớm! Diễm tủm tỉm hỏi đểu:
- Mợ thả em ra để em mách lẻo chuyện vừa rồi với cậu Hoan và ông Tài à? Mợ đâu có dại!
- Không đâu.
Con không dám mách đâu ạ.
Tiên lí nhí nói, Diễm cao giọng dặn dò:
- Từ giờ phải biết thân biết phận nhé em!
- Dạ, con biết thân biết phận rồi ạ.
Mợ mau mở cửa cho con đi mợ, con cắn rơm cắn cỏ con lạy mợ!
Con gái mẹ Liên vốn là người rộng lượng nên Diễm tha cho Tiên.
Từ hôm đó, nó không bao giờ dám láo với Diễm nữa.
Cả một tuần liền thấy Tiên bị hoảng sợ đến nỗi mất ăn mất ngủ, đêm hay gặp ác mộng, Hiếu xót xa vô cùng.
Nó gọi điện hỏi Diễm:
- Bạn bè với nhau bao nhiêu năm mà mày nỡ lòng nào ác với Tiên như vậy hả Diễm?
- Phận tôi tớ dám láo lếu thì mợ phải dạy thôi Hiếu à.
Cả Hiếu nữa, chú ý cách xưng hô giùm mợ nhé!
Diễm nhắc nhở.
Hiếu cay cú nói:
- Dạ, thưa mợ lớn, mợ biết thừa tính con Tiên bộp chộp mà, chính nhờ tính cách ấy nó mới vô tư giúp mợ bao nhiêu việc.
Mợ không dạy nó nhẹ nhàng được à?
- Mợ đã cố gắng nhẹ nhàng rồi, nhưng con này nó cứng đầu, cứ phải cho nó một trận nhớ đời nó mới chừa.
Mà Hiếu đừng tỏ vẻ tốt bụng nữa, Hiếu thương nó thật lòng thì đã không léng phéng với Lài sau lưng nó.
- Vâng.
Chuyện với con Lài là con sai, con xin nhận.
Cuộc đời con chỉ vì lầm lỡ một bước mà ăn năn tới tận bây giờ.
Dựa trên trải nghiệm của bản thân, con xin phép được khuyên mợ là mợ đừng đối xử với người thân của mình như chó, kẻo đến lúc gặp nạn đến cả con chó nó cũng không thương cảm cho mình.
- Bề dưới thì đừng dậy khôn bề trên!
Diễm nói xong liền dập máy luôn.
Tuy nhiên, trong thâm tâm nó thấy hơi nhột nên nó nhắn tin kể sơ qua mọi chuyện cho mẹ Liên, hỏi mẹ coi mình đối xử với bạn như vậy có quá đáng không.
Mẹ Liên nhắn tin lại:
"Không quá đáng gì đâu con.
Con và Tiên đã ở hai tầng lớp khác nhau rồi, bạn bè sao được nữa?"
"Dạ, con hiểu rồi mẹ ạ.
Mây tầng cao thì đâu thể bay được cùng với mây tầng thấp, phải không mẹ?"
"Phải rồi.
Con gái yêu của mẹ thông minh lắm.
Giờ đã qua cái giai đoạn phải nịnh nọt lấy lòng bọn nó rồi, hiện tại con đã là mợ lớn, không dạy dỗ người làm tử tế để chúng nó trèo lên đầu mình ngồi à? Con chỉ cần nhớ phải luôn hành động cẩn thận, khéo léo và không để lại bằng chứng, để tụi nó không thể tố cáo với ông Tài.
"
"Dạ, con sẽ ghi nhớ ạ.
"
Nghe lời mẹ Liên, Diễm tiếp tục chấn chỉnh thái độ của bọn giúp việc trong phủ.
Đứa nào ngoan, biết nói lời ngọt ngào nịnh mợ Diễm thì mợ thương, mợ quý.
Còn đứa nào bướng, hay cà chớn thì xác định với mợ.
Dần dà, chỉ cần trông thấy bóng Diễm từ xa là tụi nó lại sởn gai ốc, kính cẩn nghiêng mình chào mợ.
Đối với thợ ở xưởng gỗ, Diễm tuy vẫn hỏi han quan tâm bọn họ, nhưng nó kỹ tính hơn, anh nào chưa xong việc mà dám viện lý do con ốm để về sớm thì Diễm mời anh biến khỏi xưởng luôn.
Diễm chẳng mấy khi quát nạt nặng lời như cậu Hoan, nó luôn nói năng nhẹ nhàng, ngọt ngào, nhưng tụi kia vẫn cứ sợ Diễm như sợ cọp.
Diễm tưởng nó đã rất có uy giống Hân hồi xưa rồi, chỉ là, không ai dám nói cho nó biết, người ta nể Hân, nghe lời Hân nhưng vẫn quý Hân.
Còn với Diễm, từ khi Diễm được ông Tài cho phép trở thành mợ lớn, bọn nó chỉ thấy ghê sợ Diễm thôi.
Diễm hành động rất cẩn thận nên không ai nắm được sơ hở của nó.
Ngay cả thằng Phúc luôn âm thầm theo dõi Diễm suốt thời gian qua cũng chưa nắm được bằng chứng gì chứng tỏ nó hại mợ Hân.
Chuyện nó sai người hại thằng Lập là rất quá đáng, nhưng nếu Phúc làm um lên mà nó cứ nhất quyết chối bay chối biến thì cũng không ăn thua.
Rất may là Phúc đã bí mật bám theo thằng Quyết và đồng bọn, nom bọn nó quẳng Lập xuống sông, Phúc buốt hết cả ruột.
Nhưng Phúc vẫn phải cố nhẫn nhịn tới lúc tụi kia về mới dám lao xuống sông vớt Lập lên.
Nó đưa Lập tới căn nhà riêng của mình, giúp Lập thay đồ sạch, chăm sóc các vết thương của Lập rồi kể cho Lập nghe toàn bộ mọi chuyện đã xảy ra giữa nó và cậu Lộc.
Biết Phúc thực lòng thương cậu Lộc, Lập ghen tím mặt.
Lập không hề thương cậu Lộc như Phúc, nó nói rất vô tình:
- Nếu năm đó cậu Lộc không gặp nạn, không sớm thì muộn cậu cũng sẽ hại cậu Hoan thôi.
Theo em thì anh nên thú nhận mọi việc với ông Tài!
- Anh thú nhận hết rồi.
Tuy ông rất giận anh vì giấu cậu Lộc đi, nhưng ông là người biết nghĩ, ông hiểu sĩ diện của cậu nên ông thông cảm cho hành động của anh.
Cả ông và cậu Hoan đều đem hoa cúc tới thăm cậu Lộc rồi!
- Cậu Hoan vừa biết được chút tin tức của anh trai thì vợ lại mất tích, tội nghiệp cậu.
Lập chẹp miệng nói.
Phúc ngập ngừng bảo:
- Thực ra...
mợ Hân không hề bị mất tích...
tất cả mọi chuyện...
là diễn cho vui nhà vui cửa thôi.
- Vui cái gì mà vui? Làm người ta lo chớt!
Lập cáu, Phúc thở dài bảo:
- Anh nói đùa đấy.
Thực ra tới bây giờ mợ Hân vẫn hôn mê.
Cậu Hoan buồn nhiều lắm Lập ạ, những lúc Nghé ngủ, anh thấy cậu khóc suốt.
- Em chả hiểu gì sất? Thế rốt cuộc anh và cậu giấu mợ ở đâu? Sao hai người không đưa mợ về biệt phủ?
- Từ từ...
rồi anh sẽ giải thích đâu ra đấy!
Phúc nhấp ngụm trà rồi kể cho Lập nghe mọi chuyện xảy ra vào ngày Nghé chào đời.
Hôm đó, Lập và Tiên chí choé khiến Phúc rất nhức đầu, nó ôm Nghé đi qua phòng khác cho bé ngủ.
Khi bé con thức giấc, bé nhăn mặt khó chịu, Phúc ôm bé quay trở lại bếp thì phát hiện ra Lập và Tiên đã lịm đi rồi.
Phúc hốt hoảng đi qua phòng cậu mợ, bắt gặp kẻ xấu đang ngồi ở gần cửa phòng, lúi húi làm việc mờ ám.
Đang ôm Nghé nên Phúc chỉ có thể đạp cho nó một phát rồi gọi cậu Hoan.
Cậu ngay lập tức đi ra tóm sống nó.
Sau khi bị cậu dần cho một trận nhừ tử, nó khai sạch.
Nó tên Sang, được bà Liên thuê nên nó mò lên đây, lợi dụng lúc mợ Hân đang vật vã sinh em bé, mọi người rối rắm không để ý nó liền lẻn vào nhà, trốn trong phòng kho chứa củi ở ngay cạnh bếp, kiên nhẫn chờ đợi.
Tới lúc Lập và Tiên cãi nhau, nó đeo khẩu trang, tranh thủ mở chiếc hộp lấy ra ba que hương gây mê cỡ lớn.
Có một sự cố nho nhỏ là bữa đó trời mưa lớn, mặc dù nó có đậy nắp hộp rồi nhưng cả ba que hương đều bị ngấm nước mưa.
Một que hương chỉ bị ướt ở phần đuôi nên đốt phần đầu vẫn cháy.
Chỉ một đoạn hương ngắn đó cũng đủ hại Tiên và Lập mê muội.
Châm xong cây hương đầu tiên, nó liền vội vã đi ra khỏi bếp.
Nó muốn làm cậu Hoan mê muội để ôm mợ Hân đi, ném mợ xuống vực sâu, nhưng hai que hương còn lại đều bị ướt từ đầu đến đuôi, nó cố gắng châm lửa mãi mà hương không cháy, sốt ruột quá nên nó không để ý xung quanh, thành ra bị Phúc bắt quả tang.
Cậu Hoan nghe chuyện cay rực cả người, cậu muốn tìm bà Liên trả thù ngay lập tức.
Nhưng Phúc đã ngăn cản cậu, nó nói như vậy không ăn thua, vì chỉ cần bà Liên mặt dày chối không quen biết Sang thì cậu sẽ bị mang tiếng hành hung người vô tội.
Cần phải có bằng chứng nên Phúc đã ép Sang gọi điện cho bà Liên, bắt nó phải nói dối bà là kế hoạch đã thành công rồi.
Nghe tin, bà vui đáo để.
Cậu Hoan sau khi ghi âm lại đoạn hội thoại giữa bà và Sang mới thả thằng Sang đi.
Cậu cho nó khá nhiều tiền, đồng thời yêu cầu nó phải làm việc cho cậu, bất cứ khi nào bà Liên sai nó làm việc xấu, nó lưu lại được lời bà sai khiến nó thì cậu sẽ thưởng lớn.
Nhờ Phúc, vợ cậu tránh được kiếp nạn lớn nên cậu xoá bỏ sự nghi ngờ dành cho nó và chuyển sang nghi con Tiên.
Đó là lý do vì sao cậu ôm mợ Hân giấu vào căn phòng bí mật đằng sau tủ quần áo.
Sau đó cậu kê tủ lại như bình thường rồi đi pha sữa cho Nghé.
Đợi Nghé ăn no, ngủ ngoan, cậu kêu Phúc đặt bé nằm lên giường.
Cậu và Phúc nằm ngoài phòng khách chơi, đợi trong bếp có tiếng động thì nhắm nghiền mắt.
Con Tiên tỉnh trước thằng Lập.
Thấy nó cứ sốt sắng gọi mợ Hân hoài, cậu và Phúc mới hết nghi ngờ nó, nhưng bọn họ vẫn cố ý nằm bất động, đợi hai đứa kia lay mãi mới chịu mở mắt.
Lập và Tiên cuống quá nên tụi nó không để ý chi tiết sau khi tỉnh, cậu chạy xuống dưới đồi quan sát đường xá luôn và không hề nghe bọn nó mồm năm miệng mười báo cáo những chuyện kỳ quái đã xảy ra.
Khi trở lại căn nhà, cậu cũng không hoảng loạn lắm.
Nói chung, trình diễn xuất của cậu hơi bị còi, nhưng hai đứa kia không đủ tinh ý để phát hiện ra cậu biết thừa mợ đang ở đâu.
Tụi nó ngoan ngoãn nghe lời cậu đưa Nghé về biệt phủ.
Hai đứa đi rồi, cậu và Phúc mới đưa mợ Hân tới bệnh viện tư cách đó hai chục cây số.
Đây là một trong năm bệnh viện có trang thiết bị hiện đại do bác Đăng và bác Vân bỏ vốn đầu tư và trực tiếp quản lý nên gia đình mợ rất nhanh đã nắm được thông tin.
Phúc giúp cậu thông báo tình hình cho ông Tài và thầy Thanh.
Sau khi tới thăm và khám bệnh cho mợ Hân, thầy Thanh bảo mợ bị trúng độc tam hoa.
Nghe cậu Hoan kể lại tình hình, thầy đoán có thể do mợ đã bị trúng độc một lần, hoặc có thể lượng độc ít nên mợ không bị ảo giác làm cho mê man như lần trước, bằng chứng là mợ vẫn đủ tỉnh táo để sinh con.
Tuy nhiên, sự đau đớn do độc gây ra vẫn là quá sức đối với một bà bầu.
Có lẽ vì thế nên mợ bị sinh non, quá trình sinh con quá vất vả nên sau đó bị kiệt sức.
Hiện tại, thầy và các bác sĩ đang rất nỗ lực để điều trị cho mợ.
Bà Hà và ông Hậu ngày nào cũng tới thăm con, ở với con tới tận khuya mới về khách sạn gần đó.
Bà Tuyết không được biết chuyện vì tính bà không giữ được bí mật.
Bà Vân và ông Tài cùng nhau làm công tác bảo mật thông tin nên rất ít người biết mợ Hân đang ở đâu.
Ông Tài hỏi giúp việc cách thông báo cho nhà thông gia chuyện mợ Hân bị mất tích là vì muốn tìm ra kẻ tiếp tay cho bà Liên.
Cao kiến của con Lài khiến mọi người đổ dồn vào nghi ngờ nó.
Nhưng theo dõi thêm một thời gian thì ông Tài nhận định nó không phải loại người nham hiểm.
Ngược lại, chứng kiến con Diễm càng ngày càng giống mợ Hân, ông Tài bắt đầu nghi nó.
Ông cho nó cái danh mợ lớn là để nó có cơ hội thể hiện bản chất thật của mình.
Cơ mà con này khôn khéo thực sự, tụi giúp việc bị nó trị cho sợ xanh mặt nên chẳng ai dám tố cáo nó.
Mấy lần thấy nó lẻn ra khỏi biệt phủ để đi đâu đó, Phúc đã lén bám theo nó, nhưng đi được một đoạn thì toàn mất dấu mới tức chứ.
Kể tới đây, Phúc thở dài hỏi Lập:
- Liệu Diễm có phải người giúp bà Liên hại mợ Hân không? Hay nó chỉ đơn giản là tham vọng, tranh thủ lúc mợ gặp nạn để trèo cao thôi?
Tuy mừng vì mợ Hân không bị mất tích, nhưng Lập vẫn bực vì Phúc dám lừa nó một thời gian quá lâu, hại nó ngày đêm thương nhớ mợ.
Nó cáu gắt phân tích:
- Giờ chưa có chứng cứ thì chưa nói được gì.
Nhưng con Diễm ngứa thực sự.
Kiểu nó cố tình bắt chước mợ Hân, nhưng chỉ bắt chước được vẻ bề ngoài, điệu bộ, chứ còn tâm địa vẫn thối nát lắm, trèo cao được một cái liền lật mặt nhanh như lật bánh tráng, con khốn! Anh đã lén vào phòng nó kiếm thông tin chưa?
- Anh từng vào phòng nó rồi nhưng chẳng phát hiện ra điều gì cả.
Nó kín kẽ lắm!
- Đã đến nước này thì phải dùng mỹ nam kế thôi!
Lập hiến kế.
Phúc giãy nảy ôm ngực như kiểu có người sắp tà lưa nó tới nơi rồi, nó ngúng nguẩy nói:
- "Hoi" đi!!! Hem thích đâu!!! Mất giá chớt!!!
Lập phì cười bảo:
- Gớm! Anh có thích thì cũng chẳng đủ trình cưa con Diễm đâu.
Ý em bảo là cậu nhà mình ý, có lẽ sắp tới cậu phải hi sinh đời trai rồi!