Cây Kim Sợi Chỉ

Chap 26. Đổ Vỏ:

24-08-2024


Trước sau

Hân nói đùa, bà Tuyết phì cười mắng:

- Cha bố nhà mợ...
chỉ được cái khéo mồm.
Thảo nào cậu Hoan thương mợ ghê!

- Bu đừng lo, cậu thương con bao nhiêu con sẽ thương bu ngần ấy, thế là bu không bị thiệt xíu nào cả.

- Mợ chỉ giỏi xạo.

Bà Tuyết mắng mợ Hân nhưng trong lòng bà lại thấy vui vui.
Mợ Hân đẹp nè, thơm nè, khôn nữa nè, được mợ thương nhiều nhiều kể cũng sướng ra phết nhể? Bà phấn khởi mở cửa đi ra khỏi căn nhà sàn.
Để ý thấy mợ Phượng vẫn lảng vảng trong vườn đào, bà đi tới chỗ mợ, giả bộ uất ức kêu gào thảm thiết:

- Phượng ơi! Phượng! Bu khổ quá mợ à! Mợ đã nghe thấy con nặc nô ấy nó nói cái gì chưa?

- Ơ hay! Bu bị đãng trí à? Chính bu sai con Huệ và thằng Quyết đứng canh bên dưới, không cho phép ai đi gần tới căn nhà sàn.
Con đứng tận ngoài này, tai người chứ có phải tai cú đâu mà nghe được gì?

Thực ra mợ Phượng rất muốn hóng hớt cảnh mợ Hân bị bà Tuyết dần cho ra bã, nhưng bà lại thích đóng cửa, muốn xử mợ Hân trong riêng tư nên mợ đành tôn trọng bà.
Bà Tuyết khổ sở nói với mợ:

- Tiếc quá! Tiếc cho mợ không được nghe cái giọng xấc lược của mợ Hân.
Ăn nằm với giúp việc có bầu, lẽ ra nó phải biết xấu hổ, đằng này nó lại dám vênh váo thách thức bu.
Nó thách bu mách với thầy Tài!

- Con mất dạy! Sao bu không vả cho nó chết bà đi?

- Không vả được, ở trước mặt người làm mợ Hân giả bộ hiền thục thế thôi chứ lúc chỉ có hai bu con, mợ lộ mặt cáo ra liền, mợ trẻ khoẻ không đánh bu thì thôi chứ bu đánh mợ sao nổi? Rầu lắm!

Mợ Phượng bực bội thở dài, bu Tuyết đúng là vô tích sự mà.
Bà Tuyết cũng lén cười thầm trong bụng, con Phượng mất nết dám lợi dụng bà để xử mợ Hân thay nó, giỏi lắm.
Nó không biết nó đang đi sâu vào trong cái bẫy mợ Hân giăng rồi à? Thấy mợ Hân đang đi tới chỗ mình, bà lớn tiếng kích đểu:

- Mợ Hân không những khinh bu mà còn khinh cả mợ đấy, mợ Phượng ạ.
Mợ Hân kêu sớm muộn gì xưởng gỗ lớn cũng về tay mợ Hân thôi, đến lúc đó mợ Hân sẽ tống cổ mợ ra khỏi nhà.
Bu nghĩ mà xót mợ quá chừng.

Mợ Phượng tức điên, mợ hất hàm hỏi mợ Hân:

- Bu Tuyết nói có đúng không?

- Ơ hay? Bu nói đúng hay không thì mợ phải tự suy luận chứ! Mợ không động não được à mà phải hỏi em?

Hân cực kỳ khó chịu khi phải thốt ra những lời lẽ kiểu xấc lược như vừa rồi.
Thật không giống Hân, con gái cưng của mẹ Hà một chút xíu nào! Mẹ Hà mà nghe được chắc mẹ sốc xỉu mất thôi! Nhưng cứ nghĩ tới sự tả tơi rách rưới của mình vào một đêm nào đó, cô lại bừng bừng lửa giận, mặt lại vênh lên thách thức mợ Phượng.
Đối diện với con em dâu láo chó, mợ Phượng thực sự bị đả kích.
Mợ lao tới giật tóc mợ Hân rồi hậm hực mắng:

- Mợ là em dâu! Là phận dưới! Không được phép thốt ra những lời vô lễ với chị dâu như vậy!

Mợ Hân cười khẩy ghé tai mợ Phượng kích bác:

- Đợi sang tháng sau em nắm quyền quản lý của toàn bộ xưởng gỗ lớn thì ai trên ai dưới còn chưa rõ đâu ạ!

Thực ra Hân chỉ thích làm việc ở hiệu thuốc, thứ bảy rảnh rỗi thì đi dạy Toán cho lớp học tình thương, việc ai trên ai dưới trong cái biệt phủ này đối với Hân chẳng quan trọng lắm.
Nhưng việc đó lại rất quan trọng với mợ Phượng, có thể khiến mợ nổi đoá và mất kiểm soát nên cô cố ý nói như vậy.
Mợ Phượng tức tối quát Hân:

- Con khốn nạn! Chính mợ đã hứa sẽ giao cho tôi toàn bộ sổ sách của xưởng gỗ lớn!

- Ơ! Em hứa hão thế mà mợ cũng tin ạ?

- Con mắc dịch này nữa, mày lật mặt nhanh như lật bánh tráng thế mà coi được hả?

Mợ Phượng điên người hỏi, mợ Hân nói thầm:

- Em chỉ là bắt chước cái cách mợ lật mặt em Cúc thôi mà...
so về độ tráo trở thì em nghĩ mình vẫn cần phải học hỏi mợ dài dài, mợ nhỉ?

- Mày đừng vội vênh mặt Hân ạ! Số mày sắp tận rồi.
Cứ ở đấy mà láo nháo là không xong với mợ đâu!

- Em lại cứ thích láo đấy, vui mà mợ!

Bị chọc cho sôi cả máu, mợ Phượng phẫn uất vả mợ Hân ba phát liền.
Mấy đứa người làm đứng hóng chuyện ở gốc đào nghe ba tiếng "BỐP.
BỐP.
BỐP.
" sợ run cả người, tụi nó nghe loáng thoáng bà Tuyết nói gì mà ăn nằm với người giúp việc, rồi nghe mợ Phượng quát tháo, hình như là vụ sổ sách ở xưởng gỗ, nhưng giọng mợ Hân nhỏ quá, chủ yếu mợ toàn nói thầm nên tụi nó cũng chẳng rõ chuyện gì đang xảy ra.
Bà Tuyết thấy tình hình tiến triển rất tốt thì lén lút nhắn tin cho ông Tài:

"Ới ông ơi! Ông mau qua vườn đào đi ông! Ông mà không qua kịp thì mợ Phượng đánh chết bà mợ Hân mất!"

Biệt phủ rộng quá âu cũng có cái bất tiện, ông Tài tuy rất sốt ruột nhưng vẫn phải kêu thằng Phúc lấy xe chở ông qua vườn đào, chứ mà đi bộ qua thì chắc lúc ông tới hai mợ đánh nhau xong rồi.
Thấy má mợ Hân hằn lên những vết đỏ, ông điên người quát mợ Phượng:

- Có chuyện gì thì nhẹ nhàng chỉ bảo nhau, sao mợ lại hành hung em dâu như côn đồ vậy?

Mợ Phượng bị thầy trách thì ấm ức xổ một tràng:

- Cái con này có đánh thế đánh nữa cũng không oan.
Nó ăn nằm với thằng Lập có chửa, xong còn dám xấc lược với con thầy ạ.
Chỉ vì tháng sau thầy giao sổ sách của xưởng gỗ lớn cho nó mà giờ nó coi con không ra gì cả!

Mợ Phượng vốn định để bu Tuyết xử mợ Hân, nhưng bu vô tích sự quá nên mợ đành phải ra mặt.
Mợ Hân đến nước này rồi mà vẫn dám mặt dày nói:

- Mợ Phượng! Rõ ràng mợ kêu ca với thầy Tài rằng quản lý sổ sách mệt mỏi nên thầy mới để em làm giúp mợ chứ em là phận dưới, nào có dám coi mợ không ra gì? Dẫu sao cũng là người một nhà...
sao mợ có thể vu oan cho em ăn nằm với Lập? Bịa ra một chuyện kinh khủng như thế...
mợ không thấy quá quắt à?

- Tôi chẳng thấy quá quắt chỗ nào cả, vì chuyện tôi nói là sự thật, không phải chuyện bịa.
Thầy Tài! Thầy đừng tin thứ dâm đãng già mồm này! Tháng sau thầy nhất định không được giao sổ sách cho nó...

Mợ Phượng mồm năm miệng mười khiến ông Tài rất khó chịu.
Ông mắng con dâu cả:

- Phượng! Mợ hơi quá rồi đấy! Có thứ chị dâu ở đâu mở mồm ra là nói xấu em dâu như mợ không? Nói chuyện gì không nói...
lại lôi danh dự của mợ Hân ra nói...
mợ bị điên à? Cả chuyện ở xưởng gỗ nữa, sao bữa trước mợ tươi cười đồng ý để tôi giao sổ sách cho mợ Hân rồi mà bữa nay lại nhắc tới như thể luyến tiếc thế?

- Con không luyến tiếc.
Con chỉ sợ giao trứng cho ác thôi thầy.
Con thì lúc nào cũng trung thành với thầy, với xưởng gỗ, nhưng mợ Hân thì chưa biết chừng đâu ạ.

- Vớ vẩn, im đi!

Ông Tài quát.
Thấy thầy không chịu tin mình, mợ Phượng lớn giọng gọi thằng Tiến:

- Tiến! Mau đem hai cái thứ của nợ bẩn thỉu mày nhặt được qua đây! Đem qua cho thầy Tài coi!

Tiến đang cầm cái áo của thằng Lập và cái váy của mợ Hân đứng cách đó không xa, nghe lệnh của mợ Phượng nó liền đem vật chứng trình lên cho ông Tài.
Trong lúc ông đăm chiêu quan sát váy áo, mợ Phượng hào hứng trình bày:

- Bữa nay thằng Tiến bắt gặp mợ Hân và thằng Lập hú hí với nhau ở hang đá trên rừng đó thầy.
Mợ Hân viện cớ đi hái thuốc, còn thằng Lập viện cớ đi kiếm phong lan cho thầy, hai đứa lý do lý trấu vớ vẩn để lén lút rủ nhau lên đấy làm điều nhơ nhục.
Chính mợ Hân thừa nhận cái bầu trong bụng mợ là của thằng Lập.
Thằng Tiến đứng ngoài hang nghe mà sởn hết cả da gà, nó còn chôm được áo và váy của tụi này về làm vật chứng.
Thầy coi có đúng váy của con dâu thầy và áo của thằng Lập không?

Cậu Hoan đi chơi về nghe mợ Phượng nói vậy thì sững người.
Đúng là váy của vợ cậu và áo của Lập.
Con vợ mất nết! Vụng trộm cũng không chịu chọn thằng nào ở xa xa, lại chơi ngay thằng giúp việc của cậu mới máu chứ! Nó không tính chừa cho cậu chút mặt mũi nào à? Mấy đứa người làm đứng hóng hớt gần đó xì xào bán tán khiến cậu thấy nhục nhã quá chừng.
Cậu nổi khùng lôi vợ về phòng, đóng kín cửa để tiện bề dạy dỗ.
Cậu muốn tẩn cho con nấm lùn khốn khiếp này một trận cho bõ ức.
Cậu đã giơ tay lên rồi, nhưng đối diện với ánh mắt long lanh và hàng lông mi cong vút mỹ miều của nó, cậu lại không thể buông tay xuống vả cho nó một phát.
Cậu định véo má nó, nhưng thấy gò má nó đỏ ửng, cậu lại thôi.
Cậu khó chịu hỏi:

- Má làm sao mà đỏ thế?

- À...
thì em ăn vụng, bị mợ Phượng bắt quả tang nên bị mợ vả cho ba cái.

Trong lòng cậu xót xa ghê lắm, nhưng cậu vẫn làm bộ lạnh lùng với vợ rồi lừ mắt quát:

- Mày hư hỏng như thế bị ăn vả là đúng rồi! Còn oan ức gì nữa đâu? Cho chừa!

Thế nhưng cậu lại lẩm bẩm:

- Con mụ Phượng đáng ghét, vợ cậu, cậu chưa đánh mà nó dám động.
Đồ ác ôn!

Hân nghe cậu chửi thấy cậu dễ thương quá chừng, cô cố tình bày ra bộ mặt tội lỗi, lí nhí nói:

- Em xin lỗi...
là em...
nhất thời bồng bột.

- Nhất nhất cái con khỉ! Cậu đã bảo rồi cơ mà! Bây giờ mày đã là vợ cậu, cho dù mày có cảm thấy bức bối khó chịu cỡ nào đi chăng nữa thì mày cũng không được đi tìm trai, nhất định phải gọi cậu về để cậu chăm sóc mày.
Bởi vì nghĩa vụ của một thằng chồng như cậu là không được để thằng hàng xóm giải quyết những nhu cầu tối thiểu giúp vợ mình.
Mày cố tình phớt lờ lời nói của cậu phải không?

Chồng càng nổi điên thì vợ lại càng thích chọc:

- Em...
em không có cố tình gì hết...
chỉ là...
chồng cứ bận bịu suốt ngày ý...
có lần em gọi chồng về nhà mà chồng cũng đâu có về...

- Ơ hay cái con này! Mày bị ngơ hả? Mày gọi cậu về ăn cơm chứ mày đâu có nói mày khó chịu?

- Thì người ta là con gái, ai lại nói thẳng thừng như thế! Ngại chớt đi được á!

- Ngại với chả ngùng.
Làm gì thì cũng phải tính tới hậu quả chứ! Mấy bữa nữa bụng to ễnh ra thì đẹp mặt cả hai vợ chồng! Ôi chao ôi cái con vợ mong manh của cậu! Khó chịu một xíu thôi cũng nhịn không nổi! Có khổ cái thân cậu không cơ chứ?

- Em biết chuyện này em sai lắm luôn ý.
Nhưng mà em hỏi khí không phải chứ ngộ nhỡ cậu đang đói, vợ không nấu cơm thì cậu có đi ăn phở không?

Vợ hỏi chí lí quá hại cậu đếch biết trả lời ra sao.
Theo như lời nó thì mọi chuyện xảy ra lại là lỗi của cậu mới đau chứ.
Cậu khổ sở ngồi phịch xuống giường vò đầu bứt tóc.
Cảm giác ngột ngạt khó thở, cậu oán trách:

- Vợ ơi là vợ! Lùn ơi là lùn! Nấm ơi là nấm! Cậu tệ thì mày phải nói cho cậu biết là cậu tệ để cậu sửa sai chứ? Mày cứ im ỉm đi rồi làm liều thế à? Mày làm con tim cậu đau buốt hết rồi đây này!

- Thôi, chồng đừng đau buốt con tim nữa.
Em biết sai rồi mà! Em hối hận ghê lắm ý!

- Biết sai thì mau quỳ xuống cho cậu! Cậu phạt mày quỳ một ngày luôn! Cho mày nhớ!

Hân vừa mới quỳ xuống cậu đã thay đổi ý định:

- Thôi, đứng lên đi! Bụng mang dạ chửa quỳ thế hại đứa nhỏ! Mau lại đây với cậu!

Hân lủi thủi đi tới chỗ cậu, cô vòng tay qua ôm eo cậu, tựa đầu vào người cậu rồi giả bộ đau khổ hỏi:

- Bây giờ phải làm sao hả cậu?

- Sao trăng gì nữa? Lỡ rồi thì phải đẻ thôi chứ sao?

- Em cứ tưởng cậu bắt em bỏ nó cơ!

- Điên à? Ai lại làm ăn thất đức thế?

- Em đẻ ra con không giống cậu, cậu không ghét nó à?

- Nó có tội gì đâu mà cậu ghét nó?

- Thế cậu có ghét em không?

- Có ghét.

- Ghét nhiều không?

- Nhiều.

- Ghét nhiều thế thì cậu có nuôi con em không?

- Có nuôi.
- Cậu khẳng định.

- Sao cậu tốt vậy?

Nghe Hân hỏi câu đó, cậu buồn nẫu gan nẫu ruột.
Sống mũi cậu đỏ hoe, cậu gạt đi giọt nước mắt vương trên má rồi thở dài bảo vợ:

- Tốt đẹp cái chó gì? Phận làm thằng chồng, con vợ nó ăn ốc mình không đi đổ vỏ chả nhẽ để thằng khác đổ hộ? Ai lại chơi ngu thế? Mất cả cái nết cao thượng của một thằng nền ông!

Cậu chả nói được lời bay bướm nào mà vẫn khiến Hân cảm động phát khóc.
Cậu thở dài lau nước mắt cho vợ, vừa vỗ về vợ, cậu vừa động viên:

- Không sao cả, có cậu đây rồi.
Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Cậu sẽ lo cho đứa nhỏ của mày và thằng Lập.

Nói xong, nghĩ nghĩ một lúc, cậu lại đặt điều kiện:

- Cơ mà mày phải hứa không được tái phạm nữa.

Hân phì cười, cô lấy chiếc gùi, mở nắp, lôi ra chiếc váy giống hệt với chiếc váy mợ Phượng vừa đưa cho thầy Tài.
Cô ghé tai chồng thủ thỉ:

- Đây mới là váy của em mà.
Chiếc váy đấy đâu có phải.
Giữa em và Lập không có gì cả.
Chồng em vừa đẹp trai nhất quả đất vừa dễ thương nhất hệ mặt trời như thế này, em có bị điên đâu mà đi hú hí với người khác?

- Thế từ nãy tới giờ...
mày...
mày xạo hả?

Cậu ấp úng hỏi, Hân tỉnh bơ đáp:

- Vâng, em xạo tí cho vui cửa vui nhà cậu ạ.

- Chả thấy vui chỗ nào sất! Chỉ thấy buốt, thấy đau thôi! Tránh ra đi! Con thần kinh! Ghét mày!

- Ghét em thế chắc không thích được em hôn đâu nhỉ?

Hân tủm tỉm hỏi, cậu bực bội nói:

- Điên! Chẳng liên quan! Cậu ghét mày chứ có ghét cái môi mềm mềm thơm thơm của mày đâu?

- Dạ.
Thế cơ ạ?

- Ừ.
Thế đấy!

Hân cười cười hôn môi cậu.
Được vợ yêu chiều, cậu Hoan sướng rơn.
Nhưng cậu vẫn phải nhá má nó một phát cho bõ tức rồi mới cùng nó cầm chiếc váy đi ra vườn đào đối chất với mợ Phượng.
Cùng lúc đó thằng Lập cũng chở một xe thồ phong lan ghé qua, nó ngoan ngoãn báo cáo với ông Tài nó đã hoàn thành nhiệm vụ.
Trên người nó mặc chiếc áo giống y hệt chiếc áo thằng Tiến nhặt được, nó còn giả bộ ngây ngô hỏi:

- Ơ, sao ông có cái áo giống hệt của con vậy ạ?

- Mợ Phượng kêu mày với mợ Hân hú hí trên hang đá, thằng Tiến nhặt được áo của mày và váy của mợ Hân đem về làm chứng.

Ông Tài nhàn nhạt bảo, Lập hoảng hốt nói:

- Ấy chết! Mợ Phượng bịa cái gì không bịa, ai lại bịa cái điều thất đức ấy bao giờ? Áo con vẫn mặc trên người đây mà, không lẽ mợ sai thằng Tiến mua cái áo giống hệt của con để vu vạ?

- Váy của vợ cậu cũng ở đây.

Cậu Hoan giơ ra chiếc váy của vợ mình, mợ Phượng không phục chen vào:

- Chắc chắn mợ Hân và thằng Lập thấy mất đồ nên đã mua đồ mới giống hệt.
Mợ Hân cũng cáo già lắm chứ không phải dạng vừa đâu, thầy đừng tin mợ ấy! Bây giờ chỉ cần ra bệnh viện kiểm tra coi mợ Hân có bầu không là biết liền à!

- Dạ thưa mợ Phượng! Em khẳng định là hiện tại em không có bầu, khỏi cần tới bệnh viện.

Mợ Hân thản nhiên nói.
Mợ Phượng xỉa xói:

- Mợ không có bầu sao mợ lại sợ tới bệnh viện? Mợ đừng nói với tôi là mợ có tật nên mợ giật mình nhé!

- Em chẳng có tật, em cũng chẳng giật mình.
Việc mợ chỉ dựa vào một chiếc áo và một chiếc váy ở đẩu ở đâu để bôi nhọ danh dự của em đã là quá đáng lắm rồi.
Biết thừa em là bác sĩ, mợ vẫn nghi ngờ năng lực của em, bắt em ra bệnh viện khám.
Nếu bữa nay em nghe theo lời mợ thì thể diện của em bị vứt đi đâu?

- Mợ làm đếch có thể diện.
Thể diện của mợ đã bị quẳng cho chó gặm từ khi mợ tí tởn với thằng Lập rồi.
Mợ không dám tới bệnh viện vì sợ người ta phát hiện ra bản thân mình bẩn tưởi nhơ nhuốc phải không?

Từ ngữ mợ Phượng dùng khiến Hân rùng mình.
Phải, cô bẩn tưởi, cô nhơ nhuốc.
Chẳng phải chính mợ Phượng đã khiến cho cô ra nông nỗi như thế hay sao? Chính mợ ấy đã sai kẻ xấu để lại dấu răng kinh tởm trên người cô.
Uất ức dâng trào, nước mắt Hân chảy ra rần rần.
Cậu Hoan nom vợ như vậy thì xót hết cả ruột, cậu cáu:

- Vợ cậu đã nói nó không có bầu thì là không có bầu.
Liên quan qué gì tới mợ mà mợ phải sồn sồn lên thế?

- Ơ? Sao lại không liên quan? Rõ ràng là danh dự của cả gia đình mà.
Chỉ là ra bệnh viện thị xã kiểm tra xíu thôi, sao tới cả cậu cũng sợ thế? Phận làm thằng nền ông cậu phải dũng cảm lên chứ! Bị đổ vỏ kể cũng nhục, nhưng biết sớm ngày nào hay ngày ấy cậu Hoan ạ!

- Cậu đếch sợ, nhá! Vợ cậu, có đổ một hay mười cái vỏ cho nó thì cậu cũng đổ, làm qué gì mà căng?

- Mợ Hân đúng là con quỷ cái! Cậu bị mợ ấy cho ăn bùa mê thuốc lú đến ngu người rồi!

Lời lẽ mợ Phượng buông ra khiến cậu Hoan ngứa tai vô cùng.
Cậu đã không được nho nhã như cậu Lộc lại còn cộng thêm tính nóng như lửa nên cậu thẳng tay vả mợ Phượng một phát khiến đầu óc mợ quay cuồng.
Không giữ nổi bình tĩnh, mợ Phượng gào lên:

- Cậu...
thứ em chồng ở đâu dám vả chị dâu? Cái loại học ít đầu óc đần độn nên chỉ hành xử được như một thằng ất ơ ngoài đầu đường xó chợ thế thôi à?

- Ừ, đấy! Thằng này chỉ có thế thôi! Học ít nên đếch cần nghĩ nhiều, mệt người! Đứa nào vả vợ cậu, chửi vợ cậu thì cậu đập đứa đấy!

Cậu Hoan cãi cùn, mợ Phượng tức điên bao biện:

- Tôi đánh con vợ cậu vì nó hư, tôi dạy nó thay cậu!

- Vợ cậu, cậu dạy là được rồi, đếch cần ai dạy hộ.
Cậu đây cũng là thằng nền ông rộng lượng vô cùng nên cậu mới vả mợ có một phát thôi đấy, chứ không thì cậu phải trả đủ ba phát mợ vả vợ cậu cho nó huề cơ!

Bà Tuyết sợ cậu Hoan đôi co nhiều làm hỏng chuyện nên nhảy vào chửi con dâu:

- Cái thứ lăng loàn, làm sai mà không dám nhận lỗi.
Bữa nay mợ nhất định phải ra bệnh viện khám cho bu.

- Sao bu quá quắt với con vậy ạ? Con đã nói con không có bầu rồi mà bu còn không tin là sao?

Hân giả bộ hỏi bu Tuyết, mợ Phượng chen ngang:

- Tin ai thì tin chứ nhất định không thể tin cái loại gái dâm đãng lăng loàn làm ô nhục gia đình!

- Mợ Phượng nói rất đúng! Đúng là lăng loàn! Khốn khiếp! Nếu mợ Hân thực sự có bầu, mợ phải quỳ gối xin lỗi tất cả mọi người sống trong biệt phủ, kể cả giúp việc vì đã bôi nhọ gia đình bu.

- Thế nếu con không có bầu thì ai sẽ là người xin lỗi con? Ai sẽ là người xin lỗi cả cái gia đình này vì đã cố ý gây sự khiến nhà tan cửa nát?

Hân ấm ức hỏi, vì nóng lòng muốn đưa Hân ra bệnh viện nên mợ Phượng chốt điểm:

- Tôi! Tôi sẽ xin lỗi!

- Đấy! Cứ quyết thế đi! Nếu mợ Hân có bầu, mợ Hân sẽ quỳ gối xin lỗi tất cả mọi người sống trong biệt phủ.
Còn nếu mợ Hân không có bầu, mợ Phượng sẽ xin lỗi toàn thể mọi người sống trong biệt phủ.

Bà Tuyết cao giọng nói, cậu Hoan thắc mắc:

- Sao vợ cậu phải quỳ gối mà mợ Phượng không phải quỳ gối? Bu phân xử cái kiểu chó gì thế?

Hân nũng nịu nói với cậu Hoan:

- Em không muốn ra bệnh viện đâu!

Mợ Phượng thấy Hân kéo dài thời gian thì càng thêm phần tin tưởng Hân có bầu với thằng Lập nên nhột, đang cố kiết tìm cách hoãn binh.
Mợ sồn sồn bảo:

- Tôi quỳ gối là được chứ gì! Nếu mợ Hân không có bầu, tôi thề rằng tôi sẽ quỳ gối xin lỗi toàn thể mọi người sống trong biệt phủ.

Nom cái dáng vẻ thở dài đầy nặng nề của mợ Hân, mợ Phượng nhếch môi cười đểu.
Công nhận bu Tuyết chơi thâm thật đấy! Nghĩ tới viễn cảnh mợ Hân phải quỳ gối xin lỗi mấy cái đứa mà thường ngày mợ ấy gọi tụi nó khép nép dạ, mợ ấy bảo tụi nó kính cẩn vâng, mợ Phượng thấy thương hại mợ Hân thực sự.
Hân ơi là Hân! Sau ngày hôm nay, Hân còn mặt mũi nào để ra ngoài đối diện với mọi người trong biệt phủ nữa không? Lẽ ra ngay từ khi Phượng cho thằng Gù cơ hội làm nhục Hân, Hân phải biết điều huỷ đám cưới chứ, đằng này Hân lại vẫn cứ ngu dại đâm đầu về đây làm dâu.
Hân nghĩ trình còi như Hân đấu được với Phượng ư? Lúc Phượng cho Hân ăn cơm Hân không chịu ăn thì vĩnh viễn sau này đời Hân chỉ có bốc cám thôi Hân à! 

Trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!