Chỉ vài phút sau, Tiến thấy Lập cầm chổi đi qua vườn đào quét lá.
Chỉ quét vườn thôi mà đầu tóc thằng Lập bóng bẩy ghê quá, tay nó còn đeo chiếc đồng hồ hàng hiệu vốn từng là của cậu Hoan khiến Tiến vừa sốc vừa ghen tị.
Mấy bữa trước trong lúc chém gió với bọn người làm, thằng Lập từng ba hoa kể lể:
- Tụi bay biết không? Để chiều lòng mợ Hân nhà anh, cậu Hoan từng quẳng tất cả đống đồng hồ hàng hiệu của cậu vào sọt rác, và từ đó cậu chỉ xài duy nhất chiếc đồng hồ mợ Hân mua cho cậu.
Mợ Hân tất nhiên không phung phí như cậu Hoan, mợ nhặt lại đống đồng hồ cậu vứt đi.
Mấy hôm sau mợ sai anh bán chiếc đồng hồ cái Cúc từng giữ để lấy tiền làm từ thiện, những chiếc đồng hồ còn lại của cậu, mợ vẫn để trong ngăn kéo, thường xuyên lau chùi, nâng niu và giữ gìn cẩn thận ghê lắm.
Giữ gìn cẩn thận cái kiểu gì mà lại ở trên tay thằng Lập thế kia? Mợ giữ gìn để tặng cho nhân tình à? Thấy mợ dịu dàng bước xuống cầu thang, Tiến lôi điện thoại trong túi ra quay trộm.
Thằng Lập vứt cái chổi vào một xó, vội vã chạy tới bên mợ Hân hỏi han:
- Mợ Hân đi ra hiệu thuốc ạ?
- Ừ, mợ đi ra hiệu thuốc bây giờ.
Trưa nay mợ bận lên rừng hái thuốc, không ăn trưa ở nhà nhé!
- Dạ! Thật ạ? - Lập sướng rơn hỏi lại.
- Thật.
- Mợ Hân khẳng định.
Mặt mũi thằng Lập rạng ngời.
Mợ Hân hỏi nó:
- Lập này! Bữa nay mợ đẹp không?
- Trong mắt con thì lúc nào mợ Hân cũng đẹp cả.
Nếu bình thường thì chắc Tiến chỉ nghĩ Lập đang nịnh mợ chủ, nhưng vì mợ Phượng đã gieo giắc vào đầu nó sự nghi ngờ nên nó thấy đây rõ ràng là hành động thả thính.
Vào tình cảnh này, nếu nó là người thành phố, nó nhất định sẽ thốt lên "Goắc dờ heo?".
Cơ mà nó là người nhà quê, còn là đầy tớ của mợ Phượng nữa, nên nó chỉ có thể đem đoạn clip quay được tới phòng mợ Phượng cho mợ coi.
Mấy hôm vừa rồi nó đã quay được rất nhiều clip về mợ Hân, nhưng chưa clip nào mợ Phượng thấy đạt cả.
- Chỉ có thế này thì sao mà khẳng định được đứa nhỏ trong bụng mợ Hân là của thằng Lập?
Mợ Phượng hỏi đầy châm biếm.
Tiến gật gù công nhận, chẳng thể khẳng định được gì cả, đưa mấy clip này cho bất kỳ ai coi thì người ta cũng chỉ thấy bọn họ tình cảm chủ tớ trong sạch mà thôi.
Nó suy tư nói:
- Mợ có để ý thái độ sướng rơn của thằng Lập lúc biết tin trưa nay mợ Hân không ăn cơm ở nhà không? Lẽ ra nó phải buồn mới đúng...
con thấy hơi nghi...
Mợ Phượng chau mày gọi con Hạnh tới hỏi han:
- Trưa nay thằng Lập có ăn cơm ở nhà không?
- Anh Lập không ăn cơm trưa ở nhà mợ ạ.
Anh ấy bảo con là phải vào rừng kiếm phong lan đẹp để đem về trồng quanh căn biệt thự của ông Tài.
Con Hạnh báo cáo, mợ Phượng đay nghiến:
- Lý do lý trấu vớ vẩn! Rõ ràng là vào rừng hú hí với nhau mà! Hay cho cái đôi gian phu dâm phụ này! Tiến! Mau đi nghe ngóng cho mợ!
Tiến vâng lời đi tới đống rơm ở gần hiệu thuốc, lấp ở đó đợi mợ Hân.
Đúng mười một giờ trưa mợ Hân đem theo chiếc gùi bằng tre rời khỏi hiệu thuốc, nom qua thì có vẻ như là đi hái lá thuốc thật, cơ mà sao mợ cứ phải rón ra rón rén thế làm chi nhỉ? Không lẽ mợ đang làm việc gì xấu? Nó âm thầm bám theo mợ, vừa mới vào mé rừng đã thấy có bóng đàn ông đang đứng đợi mợ ở gần bụi hoa dâm bụt.
Ôi chao ôi! Cái qué gì đang xảy ra thế này? Mợ Hân ơi! Nào là con nhà danh gia vọng tộc! Nào là học thức cao! Nào là đoan chính hiền thục! Tất cả chỉ là lớp vỏ ngoài xảo trá thôi phải không? Trống ngực Tiến đã đập thình thịch thì chớ, con Trà lại còn đập mạnh vào vai nó khiến nó sợ suýt rớt tim ra ngoài.
- Anh Tiến! Làm gì ở đây vậy?
- Suỵt! Nho nhỏ cái mồm thôi! Sao mày cũng ở đây thế?
- Thì ban nãy người ta đi ngang qua hiệu thuốc của mợ Hân, thấy anh hớn ha hớn hở chạy vào rừng, tưởng anh hú hí với con nào nên người ta đi theo bắt quả tang.
- Điên! Một con Trà đã đủ mệt rồi, thêm con mắm nào nữa thì đời anh xuống dốc không phanh à? Anh đang bắt lợn rừng! Mày đi ra chỗ khác cho anh nhờ cái, lát bắt được lợn về anh thưởng cho mày!
Tiến nói dối, Trà mặt dày yêu cầu:
- Người ta muốn thưởng nóng cơ.
Cho ôm cái nhá!
Vì con Trà phiền phức quá nên Tiến đành phải gật đầu cho nó ôm.
Trà nhân cơ hội Tiến đang ngó ngó nghiêng nghiêng liền thó luôn điện thoại của Tiến bỏ vào túi mình.
Sau khi sờ soạng khắp người Tiến, biết chắc anh không mang theo thứ gì có thể ghi âm hoặc quay hình, Trà giả bộ tiếc nuối chào Tiến.
Đợi con Trà đi rồi, thằng Tiến mới dám rón rén mò ra khỏi bụi rậm, men theo dấu chân trên đất đi tới một chiếc hang đá.
Nó run run ngó vào bên trong...
chính xác là thằng Lập...
và mợ Hân.
Lập lau mồ hôi trên trán cho mợ.
Mợ làm ra vẻ đáng yêu chớp chớp mắt nhìn Lập, nhõng nhẹo hỏi:
- Nhớ em không?
- Anh nhớ cục cưng của anh chết đi được ý chứ!
Lập đáp, mợ ỏn ẻn làm nũng:
- Em còn nhớ anh hơn á! Khi nào bảo bối của tụi mình ra đời, nó nhất định sẽ giống anh.
Ôi chao! Ngày nào cũng gặp nhau mà sao em nhớ anh quá trời!
Bảo...
bảo bối của tụi mình? Là con của Lập...
và mợ Hân? Tiến vừa nghe cái của nợ gì vậy? Mợ Hân...
thực sự có tài năng uốn cong thành thẳng ư? Tiến run run tìm điện thoại, nó muốn quay lại làm bằng chứng.
Nhưng nó tìm mãi mà chả thấy điện thoại đâu, thật đáng tiếc!
- Ngày nào cũng gặp nhau nhưng tụi mình chỉ được khách sáo với nhau như chủ tớ chứ có được xà nẹo nhau đâu mà chả nhớ.
Anh cũng nhớ em cồn cào ruột gan đây này.
Hay em li dị quách cái thằng Hoan đần đi rồi trốn đi với anh, anh hứa sẽ lo cho hai bu con!
Lập dám gọi cậu chủ của nó là thằng Hoan đần ư? Thằng mất nết! Cậu mà biết thì nó xác định.
Mợ Hân tựa đầu vào vai nó, ỏn ẻn nói:
- Ứ thích đâu.
Em phải ở lì cái biệt phủ đó chứ.
Tội gì? Em muốn con tụi mình được ra đời trong nhung lụa, với cả ngoại tình cũng có cảm giác kích thích mà anh.
Tiến nghe quan điểm của mợ mà sởn hết cả tóc gáy.
Ngoại tình dơ dáy bỏ xừ đi được, kích thích cái nỗi chi? Mợ Hân đúng là cái đồ bệnh hoạn! Nom xa thì tưởng là bé thỏ non nớt, tiến lại gần mới biết...
ôi chao ôi...
mợ...
đích thị là con cáo già lẳng lơ!
- Anh sợ thằng Tiến nghi ngờ, dạo này gặp anh thái độ nó cứ khang khác làm anh hơi nhột.
Thằng Lập lo lắng nói, Tiến bĩu môi khinh bỉ.
Biết sợ mà dám đú đởn với vợ cậu, mày cũng giỏi ghê đó Lập ạ.
Mợ Hân nhơn nhơn bảo:
- Ôi dào! Anh khỏi lo bò trắng răng.
Thằng Tiến luôn nghĩ anh mê trai mà.
Nó không bao giờ phát giác ra đâu! Nom cái mặt nó đần thối ra là em biết nó vô tích sự rồi.
Tiến đã tức nghẹn rồi mà Lập còn vô tư nói:
- Công nhận.
Nhiều khi đứng cạnh nó anh thấy tội lỗi khủng khiếp.
Anh nào có muốn ánh hào quang của mình làm lu mờ đi đôi mắt ti hí như mắt lươn của nó đâu? Cơ mà có trách thì về quê mà trách bu anh sinh ra anh đã lồng lộn hơn người chứ trách gì anh, em Hến nhỉ?
Tiến ức suýt thổ huyết.
Lập châm biếm hơi ngoa, chứ thực ra mắt Tiến không đến nỗi ti hí như mắt lươn và nó cũng thuộc dạng cao to vạm vỡ, khiến em Trà say mê điêu đứng.
Nghe Lập gọi mợ Hân bằng cái tên Hến hồi nhỏ, Tiến lạnh hết cả sống lưng.
Hoá ra thằng Lập giả mê trai để hú hí với mợ Hân.
Trình nó cũng cao ghê ta, giả vờ giả vịt mà y như thật, còn khiến ai đó vì ghen với nó mà cho nó tiền đi du học.
Thằng này đúng là khôn hết phần thiên hạ.
Cũng phải thôi! Không khôn sao lọt được vào mắt xanh của mợ Hân? Mợ ngọt ngào nói với nó:
- Dạ.
Anh yêu của em nói rất phải, có trách thì về quê trách bu anh ý, ai kêu bu đẻ khéo quá cơ!
- Cục cưng của anh dễ thương quá trời quá đất luôn.
Anh thưởng cho nhá!
Lập véo má mợ Hân rồi hùng dũng cởi áo ngoài vứt xuống đất, lôi mợ đi vào sâu trong hang.
Khi hai người ở vị trí khuất tầm mắt của Tiến, Hân mở nắp chiếc gùi tre, lấy từ bên trong một chiếc váy màu vàng chanh giống hệt chiếc váy mình đang mặc, vo tròn rồi nhờ Lập ném ra chỗ gần cửa hang đá, nơi mà Tiến có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hành động đó khiến thằng Tiến cồn cào hết cả ruột gan.
Mặc dù bây giờ nó không trông thấy mợ và Lập, nhưng thử hỏi một nam, một nữ, ban ngày ban mặt ở sâu trong hang, nam cởi áo, nữ cởi váy thì còn gì để mà nói nữa đâu? Nó đang định chui vào trong bắt quả tang thì nghe giọng mợ Hân ỏn ẻn:
- Anh Lập! Hình như có tiếng bước chân! Có người theo dõi mình hay sao ý!
- Không sợ đâu em yêu ạ, anh cầm đá sẵn rồi, đứa nào mà xông vào đây anh đập chết bà nó luôn.
- Eo ui! Làm như thế phải tội chớt.
Thôi anh ạ, đừng đập nó làm gì, để em cho nó liều thuốc cho nó bị ngơ vĩnh viễn luôn cho nó nhân từ.
- Ừ.
Ý tưởng của em hay đấy! Anh sẽ trói nó như trói gà, còn em nhét thuốc vào miệng nó.
Hân và Lập chém gió ầm ầm làm Tiến sợ run người, nó không có gan để bước vào trong.
Đứng bên ngoài, nó nghe mợ Hân nhõng nhẹo:
- Em lại chẳng nghe thấy gì nữa.
Hình như chả có ai đâu anh ạ.
Chắc là em thần hồn nát thần tính thôi.
Anh muốn làm gì thì làm nhanh lên, cơ mà phải nhẹ nhàng thôi, kẻo ảnh hưởng tới bảo bối của tụi mình.
- Ừ.
Anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng.
Nốt lần này chắc đợi em đẻ xong vài tháng tụi mình hẵng hẹn hò tiếp.
Chứ từ ngày có chửa anh thấy da dẻ em càng ngày càng mỡ màng.
Nhìn em cứ phơi phới như nắng xuân thế này anh sợ anh chỉ cố gắng được một lần, sang lần sau nhỡ anh kiềm chế không nổi, hung hãn quá lại hại đến con.
- Em đồng ý.
Sự an toàn của con là trên hết anh ạ.
Vậy đợi em đẻ xong vài tháng thì tụi mình hẹn hò tiếp.
- Ừ, anh thương Hân của anh quá cơ! Lại đây anh thưởng nào! Moa! Moa! Moa! Chụt! Chụt! Chụt!
Cái giọng điệu của Lập khiến Tiến buồn nôn quá chừng.
Đợi mợ Hân và Lập mải mê vui đùa sung sướng nó mới dám rón rén lấy cành cây khô khều áo của Lập và váy của mợ Hân ra ngoài, sau đó sung sướng ôm vật chứng đem về báo cáo mợ Phượng.
Biết chắc thằng Tiến đã rời khỏi, Hân lấy trong chiếc gùi tre một chiếc áo khác giống hệt chiếc áo Tiến đã lấy đi đưa cho Lập mặc, đồng thời cô cũng bảo Lập quay người để cô thay một chiếc váy khác hình hoa oải hương.
Hân gấp chiếc váy màu vàng chanh vừa thay ra đặt vào gùi, sau đó bẻ hoa chuối đặt lên trên rồi đậy nắp gùi.
Xong xuôi, Hân hỏi Lập:
- Ban nãy hét nhiều quá có đau họng không?
- Không mợ ạ, có mấy khi đâu.
Cơ mà âm vực con khi ấy nam tính ghê không mợ?
Lập hồ hởi hỏi, Hân tủm tỉm nhận xét:
- Cũng nam tính hơi ghê.
- Con thấy mình cũng có tố chất diễn viên mợ ạ.
Nghe như mợ với con yêu nhau thật ý nhờ? Cậu Hoan mà nghe thấy chắc cậu bóp chết con mất.
Thôi, con đi kiếm phong lan cho ông Tài đây, mợ về cẩn thận ạ.
Lập chào Hân, Hân cũng cười cười chào Lập rồi đi thẳng về nhà.
Trà nhắn tin báo cáo với Hân nó đã lén vứt chiếc điện thoại của Tiến vào phòng mợ Phượng rồi.
Lúc về Tiến chỉ nghĩ nó làm rơi điện thoại trong phòng mợ thôi chứ không nghi ngờ gì cả.
Hân khẽ mỉm cười.
Đúng như Hân dự tính, cô vừa đi vào vườn đào, còn chưa kịp lên nhà thì đã bị mợ Phượng chặn đường xỉa xói:
- Bữa nay mợ Hân đi hái lá thuốc về sớm quá ha!
Hân làm bộ bối rối, cô sai em Lài cất chiếc gùi tre lên nhà cho mình rồi ấp úng trả lời:
- Dạ...
cũng...
cũng hơi...
hơi...
sớm ạ.
Mợ Phượng bĩu môi cười khẩy.
Thằng Tiến bảo mợ rằng mợ Hân và thằng Lập bàn nhau đợi mợ Hân đẻ xong vài tháng hai người mới hẹn hò tiếp nên nếu mợ muốn bắt quả tang mợ Hân ngoại tình một lần nữa e rằng phải đợi hơi lâu.
Bởi vậy ngày hôm nay đối với mợ chính là cơ hội vàng.
Tuy Tiến không quay được clip nhưng chính miệng mợ Hân đã thừa nhận bảo bối trong bụng mợ ấy là của thằng Lập.
Mợ Phượng chỉ cần biết chắc chắn thế là đủ rồi.
Bây giờ khoa học phát triển, mợ Hân dám nói dối rằng cái bầu là của cậu Hoan thì mợ sẽ lôi mợ Hân đi xét nghiệm ADN bằng được.
Chưa kể mợ còn nắm trong tay cái váy của mợ Hân và cái áo của thằng Lập.
Người trong biệt phủ này ai mà không nhận ra váy áo của hai người đó? Mợ nhìn mợ Hân một lượt từ đầu tới chân rồi tủm tỉm hỏi:
- Tôi thấy con Hạnh bảo lúc đi làm mợ mặc cái váy màu vàng chanh cơ mà, sao lúc về lại mặc váy hình hoa oải hương thế? Hay là vào rừng hú hí với thằng nào, bị lấy trộm váy nên mới phải thay váy khác?
Hân liếc thấy bu Tuyết cũng đang đi vào vườn đào, biết thừa mợ Phượng cố ý mời bu qua, cô tỏ vẻ run sợ.
Mợ Phượng nom em dâu như vậy thì đắc chí ghê lắm, mợ cố tình chọc ngoáy:
- Hên cho mợ là còn mang váy để thay đấy, chứ mà cởi truồng về nhà thì thích phải biết, mợ Hân nhỉ?
- Đâu...
đâu có đâu mợ...
váy em bị dính nhựa hoa chuối nên em mới phải thay đồ...
Nghe mợ Hân lúng túng giải thích, mợ Phượng cao hứng vô cùng.
Hân ơi là Hân! Đến giờ phút này nhẽ ra Hân phải biết đường mời Phượng tới phòng riêng, thú nhận tội lỗi và xin Phượng giữ kín cái chuyện ngoại tình bẩn tưởi kia cho Hân chứ ai lại già mồm bao biện như thế? Hân dại quá! Dại thật sự! Dại lắm luôn! Hân càng cố giãy giụa thì Hân càng nghẻo sớm thôi, Hân à!
- À! Thì ra là dính nhựa hoa chuối! Vậy mà tôi lại tưởng dính cái thứ dơ bẩn của thằng nào cơ!
Mợ Phượng cố ý bóng gió khơi gợi sự tò mò của bu Tuyết.
Mợ đã có bằng chứng mợ Hân ngoại tình nên thấy mợ Hân tái mét mặt mày, run rẩy lủi về căn nhà sàn, mợ đâu thể tha cho mợ Hân dễ dàng như thế.
Mợ muốn lắm coi cái cảnh bu Tuyết cắn xé mợ Hân nên mợ ghé tai bu Tuyết thì thầm:
- Bu à! Con dâu của bu có thai rồi đấy!
Bà Tuyết nghe tin mừng gương mặt rạng rỡ hẳn ra.
Bao nhiêu công mong ngóng chờ đợi, cuối cùng bà cũng có cháu! Tuyệt quá! Bà phấn khởi hỏi mợ Phượng:
- Thật á? Mợ Hân nói với mợ à? Hay mợ để ý thấy mợ Hân có biểu hiện mang bầu?
- Là thằng Tiến nghe được bu ạ.
Chính tai nó nghe thấy mợ Hân bảo với thằng Lập là mợ ấy có bảo bối.
- Sao mợ Hân không thông báo với thầy Tài hay bu hay cậu Hoan mà lại nói với thằng Lập trước nhỉ?
Bà Tuyết ngây ngô thắc mắc, mợ Phượng tủm tỉm nói:
- Vì đứa nhỏ trong bụng mợ Hân...
không phải con của cậu Hoan chứ sao? Con trai bu bị mọc sừng đó bu à!
- Cái...
cái gì? Mợ...
đùa bu hả?
- Ai thèm đùa bu?
- Vậy thế mợ Hân mang thai con thằng nào?
- Là con của thằng Lập đó bu! Chuẩn bị được nuôi cháu hộ người ta, nhất bu nhá!
Dứt lời, mợ Phượng cười sằng sặc như lợn nái được ăn cám ngon.
Ngược lại, bà Tuyết phừng phừng lửa giận.
Hai bàn tay bà siết chặt, máu nóng trong người bà bốc lên hầm hập.
Con quỷ Hân! Dám ngang nhiên cho con trai bà mọc sừng! Khốn khiếp! Bữa nay bà không bóp chết nó thì bà không thèm làm bà chủ của cái nhà này nữa! Sợ khi cậu Hoan về, cậu sẽ ngốc nghếch lao vào bênh vợ hoặc thằng Lập thương nhân tình xông vào hoà giải nên bà hắng giọng bảo con Huệ và thằng Quyết đứng canh bên dưới, không cho phép ai đi gần tới căn nhà sàn.
Sau đó, bà phẫn nộ lao lên nhà, chủ động đóng kín các cửa để hành hạ mợ Hân cho đã.
Bà định vung tay lên tát vỡ mặt mợ, cơ mà mợ đã nhanh tay bắt lấy tay bà.
- Mợ...
dám hỗn với bu thế hả?
Bà tức tối quát.
Bà muốn giằng tay ra khỏi tay mợ để đánh nhau với mợ một trận tơi bời khói lửa, nhưng mợ khoẻ hơn bà tưởng.
Mợ nghiêm túc nói:
- Hồi trước con thương chồng con phải xa bu từ nhỏ, thiếu thốn tình cảm của bu ruột nên con mới luôn cố gắng nhẫn nhịn bu.
Con căn bản không muốn lôi cậu vào cuộc chiến của bu chồng và nàng dâu.
Nhưng con càng nhường bu thì bu càng được nước lấn tới.
Sau khi đã bỏ độc con, bu nghĩ bu còn đủ tư cách để tiếp tục hành hạ con ư?
- Sao độc tam hoa không giết quách mợ đi cho rồi! Thứ dâm đãng chửa con của thằng khác như mợ không xứng đáng làm vợ của con trai bu!
Bà Tuyết uất ứa nước mắt, Hân ghé tai bà nói thầm:
- Bị bao nhiêu vụ mà bu vẫn vậy, vẫn cứ sồn sồn lên khi bị công kích.
Bu bình tĩnh đi.
Bu con mình không nên gây nhau thì một cái bầu không có thật.
- Cái...
cái...
cái gì?
- Đây là chuyện giữa con và mợ Phượng, tự con có thể giải quyết được, bu đừng xía vô.
Bà Tuyết lờ mờ hiểu ra vấn đề, bà ghé tai mợ Hân, nhỏ nhẹ thắc mắc:
- Sao lại không cho bu xía vô? Bu cũng nào có ưa con Phượng đâu, bu ghét những đứa từng thân với bà Hoa.
Chưa kể nó cậy cậu Hoan ngu, còn đang nhăm nhe xưởng gỗ của ông Tài kia kìa.
- Bu an tâm đi! Có con ở đây rồi, không ai có thể cướp những gì thuộc về cậu!
Tuy bà Tuyết hay ghen tị với mợ Hân vì tình cảm cậu dành cho mợ, nhưng thấy mợ thật lòng thương cậu, bảo vệ cậu, bà lại cảm động.
Bà áy náy nói:
- Vụ bỏ độc tam hoa bu không cố ý đẩy mợ tới chỗ chết đâu...
chỉ là tức quá nên bốc đồng thôi...
bu xin lỗi.
Mợ Hân vào nhà tắm xấp nước khăn ấm rồi đem ra ngoài lau mặt cho bà.
Mợ nhẹ nhàng nói:
- Bu ấy...
lớn tướng rồi mà như con nít.
Hở ra là sợ mất con trai...
con bu đẻ ra thì mãi là con bu, bu sợ gì?
- Mợ không hiểu.
Hồi ông Tài bỏ rơi bu để về với bà Hoa, bu khóc nhiều.
Đêm nào bu cũng tủi, nghèo khó, thiếu thốn, nhưng may mà có cậu nên bu có động lực sống.
Từ hồi xưa đó tới giờ bu chỉ thương duy nhất một mình cậu thôi, cậu cũng vậy, chỉ thương bu nhất.
Nhưng giờ có mợ, bu sợ một ngày cậu thương mợ nhiều quá rồi thì quên mất bu, chẳng còn ai thương bu nữa.
- Sao lại không còn ai thương bu? Chẳng phải vẫn còn có con hay sao? Con cũng là con bu mà!
- Mợ nói vậy thôi chứ mợ chả thương bu đâu, con dâu chứ có phải con gái đâu mà thương bu.
- Không thương bu mà con im ỉm cho bu biết bao nhiêu chuyện.
Bu nghĩ coi có hợp lý không?
Bà Tuyết nghĩ thấy cũng không hợp lý lắm.
Nếu mợ Hân không thương bà thì mợ đã tố giác bà từ lâu rồi.
Vậy nghĩa là mợ có thương bà hả? Nghĩa là ngoài cậu Hoan ra, trên đời này còn có một người nữa thương bà cơ á? Hay ghê nhỉ? Nom đôi má lúm đồng tiền của mợ dễ thương ra phết, bà ngưỡng mộ bà Hà ghê.
Bà cảm thán:
- Có cô con gái khôn, xinh và khéo léo như mợ, số bà Hà sướng thật đấy!
- Bu cũng có cô con dâu khôn, xinh và khéo léo.
Bu cũng nào có sướng kém mẹ Hà nhà con đâu ạ!