- Lập đừng áy náy...
ai cũng có nỗi khổ tâm riêng.
Hân nhẹ nhàng động viên, Lập cảm động kể lể:
- Con từng khuyên nó đừng làm việc xấu cho mợ Phượng nữa, nó chỉ ậm ậm ừ ừ, chả biết có nghe lời con không hay là ậm ừ để đấy.
Thông tin từ phía Lập khiến Hân hơi bất ngờ, cô khéo léo hỏi thêm:
- Ban nãy Lập kể rằng Gù khoe mợ Phượng cho rất nhiều tiền đi sửa răng.
Theo như mợ thấy thì mợ Phượng không phóng khoáng với người giúp việc như vậy, có khi nào...
Gù đã làm việc gì giúp mợ ấy?
- Mợ nhắc con mới nhớ.
Chắc Gù sợ bị con chửi nên nó không dám kể chi tiết, nó chỉ kêu đấy là cái giá mợ Phượng phải trả để nó xoá hình.
- Hình gì cơ? Không lẽ Gù lại hại con gái nhà ai, phải chụp ảnh về làm bằng chứng cho mợ Phượng?
Hân giả bộ đặt nghi vấn, Lập cười cười nói:
- Hình gì thì con không biết.
Nhưng sau khi nghe tin con Đào mất, nó ám ảnh tới nỗi không thể làm được chuyện của một thằng nền ông nữa rồi mợ ạ, nên nếu nó có đồng ý giúp mợ Phượng hại ai đi chăng nữa thì con đoán chắc nó cũng chỉ cắn người ta vài cái tạo vết bầm, lấy ít mực đỏ tạo hiện trường giả rồi chụp ảnh để nhận tiền thưởng của mợ Phượng thôi chứ nó không thể nào hoàn thiện được bước cuối cùng đâu.
Vậy nếu Gù thực sự là kẻ đã hại Hân thì Gù không thể nào làm tới bến luôn phải không? Mỗi lần nghĩ về cái chuyện bẩn thỉu đó, Hân đều rất u uất, rất căm phẫn nên cô không đủ sáng suốt để suy nghĩ về bước cuối cùng như Lập vừa nói.
Bản thân cô vốn cũng không có kinh nghiệm trong việc này, tất cả những gì cô biết đều qua sách vở hoặc do người khác kể lại.
Hiện tại, khi cố nhớ lại những gì đã xảy ra với mình, cô chỉ thấy một nỗi đau tột cùng, nỗi đau của sự nhục nhã, ê chề, thế nên việc kẻ đó đã làm tới bước thứ bao nhiêu, cô không thể phán đoán được chính xác một trăm phần trăm.
Nhưng dù sao thì cũng không quan trọng, bởi đối với Hân, chỉ cần bị kẻ xấu động chạm đã là vấy bẩn rồi.
Cô chỉ muốn dành riêng tất cả những gì đẹp đẽ nhất của mình cho cậu Hoan.
Sực nhớ tới chồng, Hân hỏi Lập:
- Cậu đâu rồi? Cậu lại bận công chuyện à Lập?
- Không mợ ạ.
Cậu ở nhà với mợ suốt hôm qua mà.
Ban nãy thấy mợ nằm sõng soài dưới sàn, cậu sốc quá nên bị ngơ.
Chắc thằng Quyết đưa cậu qua chỗ bà Tuyết nghỉ ngơi rồi.
Cậu nom hổ báo cáo chồn thế thôi chứ sống tình cảm phết đấy mợ ạ, hồi con cá vàng của cậu nghẻo, cậu buồn mất gần một tuần liền.
Nghe Lập nói vậy, Hân sốt sắng đi thăm chồng.
Lâu lắm mới có dịp cậu Hoan nương tựa vào bà Tuyết, cả người cậu cứ run cầm cập, cậu não nề nằm trên giường của bà, vật vã như một đứa nhỏ bị khủng hoảng cần được bu che chở khiến bà hạnh phúc lắm.
Lúc nghe con Huệ nói thầm là mợ Hân muốn gặp cậu, mợ đang đứng đợi bên ngoài hiên, bà thấy phiền khủng khiếp.
Sợ cậu nghe thấy nên bà cũng ghé tai Huệ nói thầm, ra lệnh cho nó đuổi khéo mợ về.
Nó đi một lúc thì bà nhận được tin nhắn của mợ:
"Con biết bu bị thiếu thốn tình cảm, nhưng bu cách ly cậu trong lúc cậu gặp khủng hoảng chỉ càng làm cho tình trạng của cậu trở nên tồi tệ hơn mà thôi.
"
Bà Tuyết cười khẩy, có gì mà tồi tệ chứ? Đợt thằng Lộc mất, cậu cũng bị sang chấn tâm lý như thế này.
Vì quá ngột ngạt nên cậu hay tới chỗ con Oanh và chỗ bà để giải khuây.
Bà Tuyết biết cậu có bệnh tâm lý, nếu gặp bác sĩ thì tình trạng sẽ nhanh được cải thiện.
Nhưng bà thấy bệnh đó không nguy hiểm lắm nên mặc kệ.
Chỉ run sợ xíu thôi mà, chỉ những lúc như thế cậu mới thực sự cần bà, bám víu lấy bà.
Bà đoán có lẽ con Oanh cũng nghĩ thế, bởi vậy nên sau khi vượt qua trầm uất, cậu luôn nhớ ơn nó và chỉ qua lại với một mình nó.
Bà từng tưởng cậu coi trọng nó hơn mợ Hân, chỉ là, hôm nay bà mới nhận ra mình đã nhầm.
Bà nhớ hồi xưa có lần cậu gọi cho bà nói:
- Bu Tuyết! Oanh bị bệnh bu ạ, nó phun ra máu, người co giật xong ngất lịm.
Dì Liên bảo với cậu giờ phải mua một loại thuốc cực đắt tiền mới cứu được.
Cậu chuyển hết tiền thầy Tài cho cậu tuần này qua cho Oanh rồi, sang tuần mới thầy bắn tiền cậu gửi bu tiền tiêu vặt sau nhé!
Nghe câu chuyện cậu kể sặc mùi xàm xí nhưng vì dì con Oanh là bà Liên, bạn cũ của bà Tuyết nên bà nể tình không thèm sân si với nó.
Tiền thì cậu gửi sau cũng được, vì bà biết tính cậu xông xênh không bớt của bu đồng nào đâu.
Vấn đề ở đây là con Oanh nguy kịch như vậy mà giọng cậu cũng chỉ hơi buồn, ngược lại, mợ Hân mà hơi bị làm sao xíu thôi cậu liền sồn sồn lên.
Nghe thằng Quyết kể bà mới biết cậu rơi vào tình trạng như hiện tại là do cậu thấy mợ Hân nằm sõng soài dưới sàn.
Chắc cậu tưởng mợ rời xa cậu rồi nên trở nên trầm uất.
Thực ra bà có thể nói cho cậu biết mợ đã không sao cả, nhưng vì luyến tiếc những phút giây tình cảm bên con trai, bà giấu nhẹm.
Bà trìu mến vỗ về cậu, ngọt giọng an ủi:
- Không sao cả, có bu ở đây rồi mà.
Bu thương cậu Hoan nhất.
Cậu Hoan cũng thương bu nhất nha!
Cậu chẳng nói gì cả, chỉ ứa nước mắt.
Bà Tuyết cũng ứa nước mắt theo.
Vốn bị ông Tài chơi cho vố đau từ khi còn trẻ nên bà không tin tưởng vào tình yêu nam nữ, bà chỉ thương duy nhất một mình cậu.
Bà không hài lòng với kiểu phân định tình cảm phu thê và tình cảm mẫu tử như cậu nói, bà chỉ thích phân định vị trí, ở trong lòng cậu, bà thích bà phải là số một.
Việc cậu xót mợ và từng nổi cáu đuổi bà ra khỏi nhà đã khiến bà bị bất an.
Không biết chia sẻ muộn phiền với ai, bà đã ca cẩm với bà Liên.
Đời bà Liên cũng khổ ghê lắm.
Bà Liên kể với bà Tuyết hồi xưa chính bu ruột của mợ Hân đã cướp đi người đàn ông của bà Liên, sau đó bà Hà xúi bà Liên bán hàng giả, lừa đảo tiền của người ta khiến bà Liên phải vào tù.
Do cải tạo tốt nên bà Liên được ra tù sớm hơn so với dự kiến.
Nhưng bà Liên không kể với bà Tuyết ngày được trở về với tự do, bà tới công ty tìm ông Hậu, mong muốn nối lại tình xưa.
Bà tới năm bảy lần nhưng ông Hậu không tiếp, nhưng lại được anh bảo vệ ở công ty ông Hậu hết sức săn đón.
Hai trái tim cô đơn va vào nhau tìm hơi ấm, và thật bất ngờ, hai tháng sau bà mang thai đứa con của ông bảo vệ.
Khi đứa nhỏ ra đời, vì sợ vợ nên ông bảo vệ chối bỏ hai mẹ con bà.
Do kinh tế khó khăn nên bà đem con về quê, lén đặt trước cửa nhà một gia đình hiếm muộn lâu năm kèm mẩu giấy có dòng chữ đánh máy với nội dung nhờ vả họ nuôi con hộ rồi đứng lấp ở bụi tre, thấy họ ra đón đứa trẻ bà mới yên tâm rời đi.
Vì bà Liên không để lại danh tính nên gia đình kia không hề biết ba mẹ ruột của con gái họ là ai.
Suốt bao nhiêu năm, mỗi lần về quê bà chỉ đi ngang qua nhà đó, nhìn con từ xa chứ không tới gần làm thân.
Cơ mà nửa tháng trước, bắt gặp con nhỏ đứng cười đùa với ông Tài ngoài cổng biệt phủ, vì biết tương lai nó sẽ rộng mở nên hôm sau bà đã tìm gặp nó ngay để nhận con.
Vì muốn "drama hoá" cuộc đời của mình, bà Liên đã kể với con gái rằng con là con ruột của ông Hậu, con đã bị bà Hà bắt đi ngay từ lúc lọt lòng.
Bấy nhiêu năm, bà vẫn luôn ráo riết tìm con.
Giờ tìm được con rồi, bà thấy lòng mình nhẹ nhõm xiết bao.
Con bé đã tin lời bà luôn mà chẳng đòi hỏi bằng chứng cụ thể.
Nó còn tỏ ra rất vui mừng nữa.
Nó nói nó đã nghi ngờ thân phận của mình từ lâu rồi, bởi vì nó thấy những người ở tầng lớp dưới như thầy bu nuôi của nó thì không thể nào đẻ ra được đứa con gái thượng đẳng như nó.
Cái mặt nó giống ông bảo vệ như đúc, nhưng cái tính nó thì không bần hàn như tính ông.
Hai mẹ con hợp chuyện nhau ghê lắm, nghe bà kể về những năm tháng thanh xuân bị bà Hà chèn ép, nó rơm rớm nước mắt ôm bà, hứa sẽ giúp bà trả thù.
Hiện tại, hai mẹ con bà hứa với nhau sẽ tạm thời giữ bí mật về mối quan hệ của bọn họ.
Con gái là người đã cho bà lọ độc tam hoa mà nhiều năm trước nó thó trộm được ở nhà bà Tương.
Chính bà Liên là người bày kế cho bà Tuyết dùng độc để trừng trị con gái lớn của bà Hà.
Ban đầu nhận được chiếc lọ nhỏ chứa nước độc do bà Liên gửi tới, bà Tuyết cũng không biết đó là độc tam hoa, vì bà Liên chỉ bảo sau khi uống vào thần trí mợ Hân sẽ không còn minh mẫn, mợ sẽ không dám láo với bà nữa.
Bà Tuyết nghe xuôi tai nên trong bữa tối hôm đó bà đã rình lúc mọi người không để ý để đổ nước độc vào chén canh bà múc cho mợ Hân.
Biểu hiện sau đó của mợ rất giống bị trúng độc tam hoa khiến bà thất kinh.
Bà gọi điện cho bà Liên hỏi cho ra nhẽ thì bà ấy cười cười bảo nếu Hân thực sự độc ác như bà Hoa, nó chết cũng đáng, giữ lại nó, cuộc đời bà Tuyết sẽ khốn khổ như khi bà Hoa còn sống thôi.
Nhưng bà Tuyết vẫn rất áy náy.
Bà ghét mợ Hân, nhưng cứ nghĩ tới chuyện bà Hoa từng bị chất độc đó bức chết bà lại rét run.
Lúc thầy Thanh khám cho mợ, bà sốt ruột đi tới đi lui quanh căn nhà sàn của cậu mợ, tự trách mình nóng nảy bồng bột.
Nghe thầy Thanh nói mợ sẽ không sao, bà vô thức thở phào.
Bà còn cầu nguyện cho mợ sớm khoẻ lại.
Tuy nhiên, bữa nay mợ qua chỗ bà đòi thăm cậu, bà lại thấy ghét.
Bà hậm hực nhắn tin cho mợ:
"Con trai bu, bu tự lo được, mợ khỏi quản.
"
Mợ Hân rất nhanh đã nhắn tin hỏi bà:
"Bu chưa nói cho cậu biết con tỉnh rồi phải không?"
"Nói hay không là việc của bu.
"
"Tại sao bu lại làm vậy? Bu hiểu rất rõ cậu có bệnh tâm lý mà! Xin bu đừng đối xử với cậu như vậy!"
"Mợ khỏi dạy khôn bu!"
Vì bà Tuyết liên tục trả lời cộc cằn cùn nên Hân đành dùng biện pháp mạnh:
"Con chỉ có thể nhẫn nại được thêm mười phút nữa.
Sau mười phút ấy, nếu bu vẫn cương quyết không để con gặp cậu, thầy Tài sẽ biết ai dùng độc tam hoa với con.
"
Nhận được tin nhắn, bà Tuyết run cầm cập.
Con quỷ cái! Sao nó biết?
"Mợ đừng nói tào lao.
"
"Con không bao giờ nói gì mà không chắc chắn cả.
"
Mợ Hân nhấn mạnh.
Có tật giật mình, bà Tuyết sợ hãi xoá toàn bộ tin nhắn của mợ Hân đi, sau đó vội vã vỗ má cậu Hoan thông báo mợ Hân đã tỉnh.
Cậu mới đầu cứ nói bà lừa cậu, nhưng bà kêu mợ đang đợi cậu bên ngoài, cậu nửa tin nửa ngờ mò mẫm ra ngoài đó.
Thấy mợ Hân đứng ở hiên nhà, cậu hơi bị đơ.
Mợ Hân nom bộ dạng của cậu thì mắt mũi đỏ hoe, mợ phải lên tiếng trước:
- Em chào chồng!
Cậu Hoan kiểu như bị vỡ oà, cậu lao ra ôm chầm lấy mợ, mếu máo trách móc:
- Chào cái gì mà chào? Chào cái đầu nhà mày ý! Con nấm lùn mất nết! Hư hỗn! Khốn nạn! Cậu nhớ mày sắp chết bà nó luôn rồi đây này!
Một giọt nước mắt chảy dài trên gò má Hân, cô xúc động vòng tay qua ôm chồng.
Cậu mợ đang sướt mướt tình củm là thế mà thằng Lập dám đi qua cà khịa:
- Ơ kìa! Sao lại là "nhớ" hả cậu? Chỉ là "nghĩ tới" thôi chứ ạ! Nhớ với chả nhung, mất hết cả cái sĩ diện của thằng nền ông!
Cậu Hoan tức điếng người, cậu lừ mắt quát Lập:
- Gớm thôi! Thời đại nào rồi mà còn sĩ với chả diện? Vợ cậu, cậu cứ thích nhớ đấy, mắc mớ gì tới mày? CÚT!
Lập đấu mồm thì thắng cậu nhưng đấu vật thì chắc chắn thua nên nó biết liều chuồn lẹ.
Nếu cậu Hoan không bận ôm vợ chắc cậu đuổi nó tới bến luôn rồi.
Cậu giữ Hân khư khư, cương quyết không cho Hân đi làm.
Hân cười hiền, dù cậu không cấm thì Hân cũng ở nhà với cậu vì cô khá sốt ruột với tình trạng hiện tại của chồng.
Tuy cậu đã phấn chấn hơn rất nhiều nhưng không có nghĩa là tâm lý cậu đã ổn định trở lại.
Hân có thể nhìn thấy nỗi lo trong ánh mắt cậu, cả hành động của cậu cũng biểu hiện rõ sự bất bình thường.
Mặc dù hai vợ chồng dùng bữa với cả nhà, cậu vẫn xúc cơm đưa lên miệng Hân rồi nói:
- A! Há mồm! Cậu đút cho vợ!
Thấy bu Tuyết tỏ thái độ khó chịu, Hân dịu dàng cầm lấy thìa cơm rồi nhỏ nhẹ bảo cậu:
- Em tự ăn được mà.
Cậu chiều theo ý Hân, nhưng cả bữa cô để ý thấy cậu rất hay liếc qua chỗ vợ.
Cô tuy no nhưng vẫn phải cố ăn ba bát cơm cho chồng an tâm.
Dùng bữa xong, cậu muốn cõng Hân đi dạo nhưng cô tiếp tục từ chối.
Cậu buồn buồn đi đằng sau Hân.
Về tới căn nhà sàn, thấy cậu ngồi tủi thân ở một góc phòng, Hân ôm cậu hỏi han:
- Chồng em làm sao mà mặt mày rầu rĩ thế?
- Con vợ thơm nó chẳng thèm thương mình nữa thì có thằng chồng nào không rầu rĩ?
Cậu tự ái hỏi lại, Hân thơm má cậu nịnh nọt:
- Chồng đừng nghĩ linh tinh.
Em không thương chồng thì thương ai? Chẳng qua em chỉ muốn chồng biết là em đã rất tỉnh táo và khoẻ mạnh rồi.
Cậu nhìn đôi môi nhợt nhạt và cả gương mặt hơi hốc hác của vợ thì không đồng tình.
Cậu trả treo vợ:
- Nói xạo.
Đôi bàn tay cậu vẫn cứ run run, Hân phải xoa xoa một lúc nó mới ấm lên.
Cô ngồi bên cậu, nhẹ nhàng trò chuyện với cậu.
Cuộc đối thoại giữa hai người không chỉ đơn giản là vợ chồng chém gió thông thường mà còn là cuộc trò chuyện trị liệu giữa bác sĩ với bệnh nhân đang gặp khủng hoảng tâm lý.
Dưới sự dẫn dắt của Hân, cậu Hoan dần dần mở lòng hơn, cậu chia sẻ với vợ nỗi nhớ vợ cồn cào và cả nỗi sợ hãi kinh hoàng khi cậu gọi vợ mà vợ không có phản ứng gì.
Cậu cứ thế nói ra hết mà chả để tâm tới chuyện giữ sĩ diện.
Trong số những người thả thính Hân, có lẽ cậu là người duy nhất chưa nói anh yêu em.
Cậu chẳng thể thốt ra lời hoa mỹ, đôi khi cách diễn đạt của cậu khá lủng củng, nhưng chính sự lủng củng, ngô nghê đó lại khiến trái tim Hân rung động.
Cô thủ thỉ kể cho chồng nghe về những hoàn cảnh khó khăn trong cuộc sống nhưng hàng ngày vẫn không ngừng nỗ lực để vượt khó.
Đó là một cô gái sống trong căn nhà tồi tàn ở góc chợ, ngày ngày phải đi bán đậu phụ để kiếm tiền đỡ đần ba mẹ, nhưng chưa bao giờ từ bỏ giấc mơ du học.
Đó là một cậu nhóc bị mẹ nuôi phân biệt đối xử từ thuở lọt lòng, nhưng lại luôn lạc quan nghĩ rằng mẹ thương mình nhất nên mới đối với mình đặc biệt như vậy, và chưa bao giờ từ bỏ giấc mơ làm giàu.
Đó là một anh chồng đi sớm về khuya để kiếm tiền lo cho vợ và hai cô con gái nhỏ.
Cậu nghe xong liền chau mày thắc mắc:
- Sao mày biết nhiều chuyện hay vậy?
Hân vui vẻ nói:
- Em đọc trên trang cá nhân của mẹ Hà.
Cậu Hoan cười tủm, dì Liên từng nói mẹ Hà nhà Hân có sở thích nhận vơ, quả không sai.
Những câu chuyện vừa rồi rõ ràng đã được đăng trên trang cá nhân của dì Liên từ lâu rồi mà.
Đó toàn là những chuyện có thật được dì viết lại.
Dì hi vọng nếu ai đó đang gặp áp lực, khi đọc được những câu chuyện hay, họ sẽ có thêm động lực trong cuộc sống.
Khi anh Lộc mất, Oanh đã từng kể lại cho cậu nghe.
Giọng Oanh hơi thô nên cậu nghe không thấy xúc động như bây giờ.
Nhưng dù sao thì cậu cũng rất biết ơn Oanh vì đã kể cho cậu nghe những câu chuyện đó, giúp đỡ cậu trong quãng thời gian cậu gặp khủng hoảng.
Biết thừa vợ nói xạo nhưng cậu Hoan không thèm bóc phốt.
Tại cậu sợ nếu mất hứng thì vợ sẽ không kể chuyện cho cậu nghe nữa.
Cậu giả bộ tin tưởng lời vợ nói, vừa dựa vào vai vợ nghe chuyện vừa lim dim ngủ.
Cậu thấy vui vẻ khi nghe giọng nói của vợ, phấn chấn khi ngửi mùi thơm của vợ và thư giãn khi vợ xoa bóp, bấm huyệt cho mình.
Hồi nhỏ cậu bệnh, bọn giúp việc ném thuốc trên bàn, cậu uống thì uống, không uống thì nghỉ.
Giờ thì khác rồi nhá, cậu oai lắm.
Vợ mà không dỗ cậu tử tế còn lâu cậu mới uống thuốc.
Vợ chau mày nhìn cậu thì cậu lý sự:
- Thuốc đắng lắm.
Phải có một nụ hôn nó mới ngọt.
- Thì cậu cứ uống thuốc đi rồi đâu khắc có đó.
Thấy vợ khẳng định, cậu vui vẻ uống thuốc.
Có lần con vợ giữ lời chủ động hôn cậu một cái, có lần nó láu cá tính bài chuồn, hại cậu phải đuổi theo nó đòi quyền lợi.
Cậu vác nó về phòng, hôn nó cuồng nhiệt, hôn môi, hôn má, hôn cả cái chỗ đầy đặn thơm thơm mà cậu rất mê.
Khát vọng sục sôi trong người khiến cậu còn muốn gần gũi với vợ hơn thế, cậu lách tay qua chiếc váy kẻ sọc, hồi hộp chạm tới mảnh vải ren phía trong rồi len lén nhìn vợ.
Không thấy nó mắng mỏ gì cả, cậu đánh bạo lách tay qua cả mảnh vải ren đó, nhẹ nhàng chạm tới nơi mềm mại kia.
Cánh môi cậu vẫn ôm lấy viên ngọc trai tròn trịa, quấn quít bên nó một lúc lâu mới trượt xuống khe rãnh ở giữa, lướt một đường thẳng tắp qua chiếc rốn xinh rồi lần mò xuống dưới.
Cảm nhận được môi chồng sắp chạm vào nơi đó, hai má Hân nóng bừng.
Một loạt những cảm xúc rối ren khiến Hân bị mất bình tĩnh, cô ấp úng nói:
- Đừng cậu...
em...
em...
bị...
xấu hổ...
Cậu Hoan thở dài gục mặt xuống bụng vợ, cố đè nén những khó chịu trong lòng.
Sự thất vọng của cậu khiến Hân hơi áy náy, cô tự nhủ với lòng mình rằng nếu lần sau vợ chồng có gần gũi, cô sẽ cố gắng giữ bình tĩnh và không nói những lời khiến chồng mất hứng nữa.
Cô luồn tay qua tóc chồng, nhẹ nhàng xoa đầu cậu cho cậu dễ ngủ.
Được đích thân vợ chăm sóc nên tình trạng của cậu Hoan tiến triển rõ rệt, chỉ hai ngày sau cậu đã trở lại trạng thái bình thường, lại bá đạo và ngông cuồng như xưa.
Cậu sai người làm điều tra danh tính của kẻ đã hạ độc tam hoa vợ cậu, nhưng mãi chẳng thu thập được manh mối gì cả.
Bởi thế nên cậu không ở lì chỗ chị Oanh như đợt trước mà chỉ tới thăm con lúc vợ đi làm.
Hân tranh thủ lúc cậu không có nhà để ghé qua biệt thự của chị dâu.
Thực ra mợ Phượng đã nhắn tin hẹn gặp riêng Hân từ lúc cô vừa tỉnh táo trở lại, nhưng giờ cô mới sắp xếp được để gặp mợ ấy.
- Mợ có việc gì muốn nói với em ạ?
Hân nhỏ nhẹ hỏi.
Mợ Phượng ngọt xớt trình bày:
- Tôi nghe thầy Tài bảo bắt đầu từ tháng sau thầy muốn nhờ mợ bố trí thời gian để quản lý sổ sách của xưởng gỗ lớn.
Mợ trả lời thầy là mợ có thể sắp xếp được, nhưng mợ khuyên thầy không nên tự quyết một mình mà cứ hỏi ý kiến của tôi nữa.
Có thật vậy không?
- Dạ, đúng ạ.
- Vậy giờ mợ có muốn nghe ý kiến của tôi không?
- Dạ, có gì mợ cứ nói, em nghe ạ.
- Xưởng gỗ lớn nhà mình được chia thành hai chục xưởng nhỏ.
Từ tháng sau chắc thầy Tài sẽ lấy sổ sách của năm xưởng nhỏ từ chỗ tôi giao cho mợ và giao thêm cả cho mợ sổ sách của mười lăm xưởng nữa.
Quản lý sổ sách của xưởng gỗ rất cực, tôi làm rồi nên tôi biết.
Tôi thương mợ vất vả nên tôi đã tính rồi, trước mặt thầy mợ cứ nhận sổ sách, sau lưng thì mợ chuyển hết sổ sách cho tôi, để tôi làm giúp cho.
Xong xuôi tôi lại đưa sổ sách cho mợ để mợ đưa cho thầy.
- Như thế thì mợ vất vả quá ạ! Em chẳng làm gì mà lại được thầy khen, em ngại ghê lắm!
Hân cảm thán, mợ Phượng cười xuề xoà:
- Chỗ chị em dâu với nhau, đỡ đần được nhau chút nào hay chút ấy, mợ không phải ngại.
Hân bảo thầy Tài hỏi mợ Phượng trước là để đánh tiếng cho mợ chuẩn bị tinh thần.
Hân không có ý cướp toàn bộ công việc của mợ, nhưng Hân vẫn muốn thương lượng với mợ Phượng chia đôi sổ sách, mợ quản lý sổ sách của mười xưởng nhỏ, sổ sách của mười xưởng nhỏ còn lại cô sẽ giao cho chồng.
Nhưng với thầy Tài, tạm thời cô vẫn nói là tự mình quản lý, vì thầy không tin tưởng cậu Hoan.
Tuy nhiên, đó chỉ là kế hoạch trước đây.
Còn bây giờ, Hân có một kế hoạch khác hay hơn.
Cô mỉm cười nói:
- Vậy cũng được, trăm sự em nhờ cả vào mợ ạ.
Dứt lời, Hân làm như vô thức đưa tay sờ lên bụng.
Những ngày sau chỉ cần thấy bóng mợ Phượng, cô đều cố ý giả bộ nôn oẹ, nhưng khi mợ tới gần, Hân lại vội vã lau miệng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Hành động lén lút của Hân khiến mợ Phượng sinh nghi.
Mợ nghi mợ Hân có bầu.
Một cái bầu mà nó cứ phải giấu giấu giếm giếm thì khả năng cao không phải của cậu Hoan.
Có thể là của ai được cơ chứ? Bầu bé trai hay bé gái mà chỉ trong một buổi chiều đã chén sạch cả rổ nhót chua và mấy chùm hồng bì thế kia? Mợ Phượng sốt sắng gọi thằng Tiến tới phòng tâm sự:
- Mợ Hân chửa là cái chắc rồi, nhưng mợ ấy giấu như vậy thì chắc không phải con của cậu Hoan.
Tiến ngẫm nghĩ một hồi thấy suy luận của mợ Phượng khá có lý, vì mợ từng kể cho nó chuyện mợ sai thằng Gù hại mợ Hân nên nó phán đoán:
- Nhưng có lẽ không phải con của thằng Gù mợ ạ.
- Cũng đúng, nếu là con của thằng Gù thì bụng nó phải to hơn hiện tại nhiều, tại mợ sai Gù xơi tái nó từ trước hôm cưới mà.
Nhưng tới bây giờ mợ thật sự không rõ Gù đã làm gì nó chưa hay Gù chỉ xạo để nhận tiền của mợ? Chẳng hiểu vì sao sau đêm tân hôn cậu Hoan lại có chiếc khăn mùi soa dính máu nữa? Tại sao con khốn nạn có thể lừa được cậu Hoan?
- Ôi dào, mợ nghĩ nhiều làm gì cho nhức đầu.
Cậu Hoan ngu như bê, lừa cậu đâu khó.
Gù có làm gì mợ Hân hay không giờ không còn quan trọng nữa, giờ cái cốt yếu là phải tìm ra thằng nào đang hú hí với mợ ấy.
- Mợ nghi thằng Lập.
Nó với mợ Hân suốt ngày tíu tít bên nhau.
Ngoài nó ra chẳng còn ai đáng nghi cả.
Mợ Phượng nhận xét, thằng Tiến gào ầm lên:
- Thằng Lập không mê con gái!
- Sao mày biết? Nó cơ bắp ra phết mà.
- Mợ không để ý chứ nó mê thằng Phúc dữ tợn.
- Ôi dào, biết đâu ban đầu nó mê trai, nhưng ở gần mợ Hân nhiều quá, bị mợ bỏ bùa thì sao? Mợ Hân da trắng má hồng, tóc bồng bềnh mượt mà, đẹp điêu đứng như vậy thằng Lập nhất thời si mê thì có gì mà lạ?
- Nhưng nom dáng vẻ mợ Hân đoan trang ghê lắm, không giống loại gái thích đi bỏ bùa trai mợ ạ.
- Mày ngu nó vừa chứ! Đó chỉ là vẻ bề ngoài lừa tình thôi! Không giống loại gái thích đi bỏ bùa trai mà khiến cho cậu Hoan chết mê chết mệt được à? Mợ nghe bọn người làm đồn thời gian mợ Hân bị trúng độc, cậu Hoan vật vã đến mức ăn không nổi, ngủ không yên.
Cậu mà biết nó chửa con của thằng khác, cậu không phát rồ lên mới là lạ đấy.
Mà chả cần cậu rồ dại, chỉ cần bu Tuyết biết chuyện thì nó cũng đủ toi đời rồi.
Việc chúng ta cần làm bây giờ là tìm chứng cứ để xác thực những suy đoán của mình, sau đó kích động bu Tuyết để bu thay mợ xử nó.
- Mợ cao tay quá.
Cơ mà mợ vẫn phải hết sức cẩn thận đấy ạ.
Mợ Hân rõ ràng biết thừa mợ giở trò vào hạt sen rồi, hôm đó mợ ấy chưa mách ông Tài thì có thể lý giải là bị trúng độc chưa kịp hành động, nhưng sau khi tỉnh lại vẫn cứ im ỉm thì hơi nghi mợ ạ.
Chẳng biết mợ ấy sẽ đánh lén chúng ta lúc nào nữa.
Thằng Tiến nhắc nhở, mợ Phượng gạt đi, mợ bảo:
- Nó chưa nói với thầy Tài vì nó chưa tìm được chứng cứ thôi.
Đợi tới lúc nó tìm được chứng cứ thì mợ đã khui ra vụ mèo mả gà đồng của nó rồi.
Đến lúc đó, thầy Tài còn lâu mới tin cái loại gái dâm đãng!
- Mợ của con có khác, mợ anh minh quá ạ!
- Gớm, mày khỏi khen thừa!
- Vậy theo mợ có cần lắp máy quay quanh căn nhà sàn không ạ? Chúng ta có thể giấu máy quay trên cây đào.
- Bỏ ngay cái suy nghĩ tào lao đấy đi! Cậu Hoan tuy ngu nhưng cậu bị thầy Tài lén lắp máy quay theo dõi nhiều lần rồi nên bây giờ cậu cảnh giác ghê lắm.
Đến thầy Tài còn không lắp được máy quay theo dõi cậu nữa vì bị cậu đập hết thì mày cũng không làm nổi đâu.
Mày chỉ cần âm thầm theo sát nhất cử nhất động của mợ Hân, nhớ là luôn để điện thoại trong túi, có gì khả nghi thì quay hoặc ghi âm lại rồi đem về giao cho mợ.
- Dạ, vâng ạ.
Thằng Tiến cúi đầu chào mợ Phượng rồi vui vẻ rời khỏi biệt thự.
Thấy con Trà đang quét lá ngoài vườn, nó sà tới thơm Trà.
Trà nũng nịu ôm hôn Tiến rồi lén lấy lại chiếc bút ghi âm nó bỏ vào chiếc túi nhỏ Tiến đeo bên hông trước khi Tiến gặp mợ Phượng.
Đợi lúc Tiến đi khuất, nó lén sang gặp mợ Hân, đưa cho mợ chiếc bút đó.
Hân dúi cho Trà một chiếc phong bì nhỏ, dịu dàng nói:
- Mợ cảm ơn em! Đây là tiền thưởng của em!
Mợ Phượng có thói quen rà soát nơi ở của mình thường xuyên nên việc giấu một chiếc máy ghi âm cố định ở khu vực gần phòng mợ ấy là khá khó và mất công, làm không khéo sẽ dẫn tới đánh rắn động cỏ.
Biết Tiến trung thành nên Hân chuyển hướng sang mua chuộc Trà, một người theo như cô quan sát được là đang hẹn hò với Tiến và dựa vào ánh mắt em nhìn mợ Phượng thì có vẻ như em không thích mợ lắm.
Trà tâm sự với Hân em ghét mợ Phượng không chỉ vì mợ tức lên là quát mắng đánh đập em mà còn vì mợ rất hay sai Tiến đi làm việc xấu.
Trà nhận lấy phòng bì Hân đưa nhét vào túi áo rồi xin xỏ:
- Con biết nếu mợ Phượng bị lật đổ thì anh Tiến sẽ khó tránh khỏi liên luỵ, nhưng thôi, coi như bài học lớn cho anh, vì con nói mãi anh cũng chẳng nghe.
Chỉ là, tới lúc đấy, xin mợ cho tụi con vay vốn làm ăn.
Hân đồng ý với Trà rồi đi bộ về căn nhà sàn.
Cậu Hoan vẫn chưa về, chỉ có mình cô ở trong phòng.
Nhờ có chiếc bút ghi âm, Hân đã nghe được trọn vẹn đoạn hội thoại vừa rồi của Tiến và mợ Phượng.
Thực ra Hân chỉ muốn biết kế hoạch tiếp theo của mợ Phượng thôi, không ngờ lại nghe được chính mợ thừa nhận đã hại mình.
Chỉ tiếc, cô không thể dùng chiếc bút này để tố cáo chị dâu.
Bởi vì điều đó đồng nghĩa với việc thừa nhận mình bị vấy bẩn, đâu có hay ho gì? Hân quyết định xoá đoạn hội thoại.
Vì mợ Phượng nghi ngờ Lập nên cô gọi Lập tới bàn bạc kế hoạch tiếp theo.
Hân chỉ nói với Lập muốn trả đũa mợ Phượng vì mợ có ý định hại cô vô sinh thôi chứ không tiết lộ chuyện bẩn thỉu kia.
Cái chuyện kinh tởm đó, cô không bao giờ muốn nhắc lại nữa và muốn cho nó vào dĩ vãng mãi mãi!
Từ khi được mợ Phượng dặn dò, Tiến rất chú tâm tới mợ Hân.
Có mấy lần nó thấy Lập đưa mợ đi đâu đó, nó bám theo nhưng toàn bị cắt đuôi.
Có lần nó bắt gặp cả Lập và mợ chui vào nhà kho chứa đồ gỗ của cậu, nhưng tới gần thì không nghe lỏm được gì, vì họ đóng chặt cửa.
Hân biết rõ có người theo dõi mình, nhưng cái gì tìm được dễ dàng quá thì người ta thường không tin tưởng nên cô vẫn cố tình lấp lửng.
Tiến chơi trò đuổi bắt gần một tuần liền thì rất mệt mỏi, nhưng vì mợ Hân và thằng Lập thực sự có biểu hiện đáng nghi nên nó vẫn kiên trì không bỏ cuộc.
Sáng thứ ba của tuần tiếp theo đó, đứng trong căn nhà sàn của mình nhìn ra cửa sổ, thấy Tiến đang lén lút lấp sau bụi chuối, Hân khẽ mỉm cười.
Xem chừng chú cá vàng kia đã đói bụng lắm rồi, giờ Hân mà thả mồi thì nó sẽ cắn câu ngay tức khắc thôi!