Cây Kim Sợi Chỉ

Chap 18. Diễn Sâu:

24-08-2024


Trước sau

Mợ mà bị sẩy chân Cúc nhất địch sẽ lu loa cho tụi người làm dậy coi cái dáng vẻ tức cười của mợ.
Rất tiếc, mợ không ngã.
Mợ run nhưng mợ vẫn đứng vững.
Mợ nhẹ nhàng lên tiếng:

- Cậu mau nhận lấy chiếc áo mặc vào đi ạ, đừng để em Cúc đứng như vậy tội nghiệp em ấy hết sức.

Cậu Hoan đâu có ngu mà làm theo lời vợ, lần trước chỉ vì cho con Cúc ngồi lên giường mà cậu phải đổi cả cái giường vì có mùi lạ.
Lần này mà cậu dám nhận lấy chiếc áo rồi mặc lên người không khéo cậu phải đổi "chồng" cho con vợ cậu luôn mất.
Cậu hắng giọng bảo Cúc:

- Áo bẩn rồi.
Ném đi!

Cúc nghe mà tan nát cõi lòng.
Cậu Hoan thì chẳng để tâm lắm, thấy vợ đi xuống bếp cậu cũng đuổi theo.
Cậu đang tính nếu vợ hỏi han thì cậu sẽ nói sự thật cho vợ nghe.
Ngặt nỗi con vợ cậu nó có thèm hỏi gì đâu? Nó chưa đánh thì cậu việc qué gì phải khai? Khai ra nó cười cho thối mặt ấy chứ! Chắc gì nó đã quan tâm? Có khi nó đang lo lắng cho vết thương của anh Khải nhà nó cũng nên.
Để thằng khác trong bụng rồi nên lạnh lùng với chồng ghê lắm, nấu cho chồng bát canh giải rượu xong chỉ đặt nhẹ lên bàn, cậu tự biết ý, tự uống chứ nó nào có thèm mời mọc gì.
Buổi đêm, hai vợ chồng nằm chung một cái giường rõ rộng mà nó cứ nằm thu lu một góc, mặt quay vào tường, lì như con quỷ.
Cậu tức mình giật lấy chiếc chăn vợ đang đắp rồi nằm im, hồi hộp đợi nó phàn nàn.
Ngặt nỗi, cậu đợi hoài, đợi mãi, nó cũng chẳng thèm hé răng nói nửa lời.
Bực bội quá chừng, cậu ôm chăn nằm sát vào bên cạnh nó, cố ý hỏi đểu:

- Không lạnh à?

Không thấy vợ có động tĩnh gì, cậu dùng ngón trỏ gõ gõ vào vai nó, tò mò thắc mắc:

- Ê! Con nấm siêu thị lùn kia! Mày không thấy lạnh hay là mày sĩ diện không dám lên tiếng?

Có bà vợ vẫn giữ im lặng, có ông chồng chơi nhây, vừa thổi phù phù vào tai vợ vừa gọi liên thanh:

- Ê! Ê! Ê! Ê! Ê! Ê! Ê! Ê! Ê! Ê!

Cái con hâm này nữa, sao nó lì dữ vậy ta? Cậu hơi buồn ngủ nên cậu chẳng thèm thi gan với nó nữa! Cậu đắp chăn cho cả hai vợ chồng rồi ôm vợ từ phía sau, thơm nhẹ lên vai vợ vài cái rồi vùi mặt vào mái tóc dài thơm ngát lim dim ngủ.
Khi cậu thức giấc, vợ đã không còn nằm bên cạnh.
Chắc nó đi làm rồi.
Không khéo lại hẹn thằng Khải tới khám rồi cười ngọt ngào với nhau ý chứ.
Hẹn thì kệ hẹn, việc qué gì mà căng? Cậu cũng có người hẹn chứ đùa à? Cậu phóng xe tới nhà Oanh, ở lì đó đến tám giờ tối mới về nhà.
Cậu muốn trêu tức con vợ lùn, cho nó mỏi mòn đợi cậu chết bà nó đi.
Thật tiếc, bữa nay nó đếch đợi chồng.
Cậu chải răng, rửa mặt, tắm gội, sấy tóc thơm tho xong định đi ngủ trước mặc xác nó.
Cơ mà cậu ngủ không nổi.
Trằn trọc qua lại mãi chẳng thấy con vợ hâm về, cậu tức khủng khiếp.
Một giờ sáng, cậu bật dậy gọi điện cho thằng Lập, gầm gừ kể khổ:

- Cậu bị cắm sừng rồi Lập ạ.
Cậu đã biết là sẽ có ngày này, nhưng không ngờ lại nhanh thế.
Thằng đó tên Khải, cậu đoán không nhầm thì giờ này chúng nó đang thuê một cái nhà nghỉ nào đó gần đây hú hí với nhau...

- Gì cơ ạ?

Thằng Lập ngái ngủ hỏi lại, cậu tiếp tục suy diễn:

- À không! Có thể là một cái khách sạn năm sao dưới thành phố.
Thằng đó có vẻ giàu.

- Thế cơ ạ? Vậy cậu mau xuống đó đập cho nó một trận đi ạ.
Cái thằng láo thế chứ nị, dám cướp vợ cậu.

- Ừ.
Nhưng Lập này...
nhỡ cậu dùng nắm đấm xong mợ mày lại khinh cậu học thấp thì sao? Cậu nghĩ tốt hơn hết là mình nên bàn bạc cách đánh ghen sao cho sang chảnh và đậm chất quý tộc.

- Vâng, cậu nghĩ vậy cũng phải.

- Mày có cao kiến gì không?

- Con á? Con thì nhiều cao kiến lắm.
Con coi phim thấy người thành phố họ đánh ghen nhẹ nhàng văn minh khủng khiếp, cậu có muốn con bày cho không ạ?

- Có, mau bày đi!

- Dạ, thường thì khi bị cướp chồng, các chị đàn bà dưới đó sẽ hẹn gặp "Tiu Dờ Đây" ạ.

- "Tiu Dờ Đây" là cái qué gì?

- "Tiu Dờ Đây" là kẻ thứ ba đi chuyên phá hoại hạnh phúc của gia đình người khác cậu ạ.

Trong đầu Lập còn hiện lên một suy nghĩ nữa, đó là từ này hiện đang là "hốt trơn đinh" dưới thành phố, thứ nhà quê thi trung cấp còn rớt như cậu không biết là phải.
Nhưng nó không dám nói.
Cậu hỏi nó:

- Vậy khi gặp "Tiu Dờ Đây" rồi, các chị làm gì?

- Dạ, cậu đợi con hắng giọng cái, diễn cho nó chuẩn.

Lập e hèm vài cái mới lấy được cái giọng cao chót vót, xong xuôi nó nhập tâm diễn siêu sâu:

- Sau khi gặp "Tiu Dờ Đây" rồi, các chị thường bảo: "Chị đếch bao giờ thèm lấy lại chiếc quần sịp bẩn mà em đã mặc, cho nên là...
chồng chị...
chị tặng cho em...
"phờ ri síp" luôn em nhá!".

- Ê, "phờ ri síp" là cái qué gì?

- Là miễn phí gửi hàng đó cậu.
Theo con, giờ cậu cũng nên hẹn gặp cái thằng phá vỡ hạnh phúc gia đình cậu rồi nói với nó rằng: "Anh đếch bao giờ thèm lấy lại chiếc áo chíp bẩn mà chú đã mặc, cho nên là...
vợ anh...
anh tặng cho chú...
"phờ ri síp" luôn chú nhá!".

- Nhá nhá cái của nợ! Vợ cậu, tội qué gì cậu phải tặng cho thằng khác? Vậy mà kêu cao kiến! Cao kiến cái khỉ mốc! Thằng thần kinh! Dở người!

Cậu Hoan bực bội cúp máy, Lập thấy cậu cáu thì thôi không đùa dai nữa, nó đợi qua năm phút rồi gọi lại cho cậu.
Nó thông báo với cậu chuyện mợ dặn nó từ hồi chiều mà vẫn cố giả bộ như vừa nhận được tin hot:

- Cậu ơi! Con biết mợ ở đâu rồi.
Mợ vừa gọi điện cho con bảo sáng mai em gái mợ sẽ ra nước ngoài thực tập ba tháng nên mợ về nhà ngủ với em một đêm cho vui, hình như mợ xin phép ông Tài rồi cậu ạ.

Xin thầy mà không xin chồng à? Con nấm lùn khốn nạn! Đáng ghét! Cậu phải dạy cho nó một bài học mới được! Cậu bực bội bật dậy lấy xe phóng đi.
Cậu xuống tới thành phố khi mặt trời vẫn còn một màu ửng đỏ, người ở đây dậy muộn hơn người ở quê cậu, cho nên xung quanh nhà con vợ cậu vắng vẻ im lìm không một bóng người.
Cậu đỗ xe vào bãi rồi bấm chuông inh ỏi.
Ở trong nhà, bà Hà ngó qua camera thấy con rể, đang định trở dậy mở cửa thì ông Hậu đã ôm chầm lấy vợ rồi chẹp miệng nói:

- Kệ nó đi!

- Tội nghiệp thằng nhỏ, đi từ nhà xuống đây mấy tiếng lận cũng vất vả mình ạ.

- Nó ngồi lái xe chứ có phải đi bộ đâu mà vất với chả vả? Chắc lại làm chuyện gì có lỗi nên mới nhột, phải mò xuống thành phố tìm vợ sớm thế này chứ gì? Anh chả biết thừa.
Không mở cổng! Cứ để nó đứng ngoài đấy chán chê mê mỏi cho nó chừa cái thói mất dạy đi!

- Giờ gạo đã nấu thành cơm rồi, mình cứ căng với con rể thì chỉ thiệt con gái mình thôi, mình à.

- Sương và Nghĩa có thể ngủ tít mít chứ Hân thì kiểu gì cũng thức rồi, chuông kêu to như vậy cơ mà? Mở cổng hay không mình cứ kệ con, nó lớn rồi.

Thấy chồng phân tích có lý, bà Hà thôi không đôi co nữa.
Trước khi Hân lấy chồng bác dâu của Hân là bà Vân có mời thầy về xem ngày đẹp.
Thấy đường chỉ tay của Hân giống hệt mẹ, thầy phán số Hân hồi trẻ cũng sẽ gian truân và phải đương đầu với nhiều giông bão như mẹ.
Bà Vân kêu bà đừng lo, Hân khôn hơn mẹ nhiều.
Dẫu biết vậy nhưng bà Hà vẫn xót ruột vì đôi khi chuyện không hay ập đến thì có khôn cũng trở tay không kịp.
Con muốn gả đi xa, trên cương vị của một người mẹ bà luôn ủng hộ con hết mực, ngoài miệng vẫn tươi cười để con an tâm, nhưng sâu thẳm trong thâm tâm bà cũng muộn phiền chẳng kém ông Hậu.
Sau khi Hân về nhà chồng, hai ông bà bị mất ngủ gần nửa tháng, đêm nào vợ chồng già cũng lôi album ảnh cũ ra ngắm con, nói chuyện linh tinh về con bé, cùng nhau đoán già đoán non coi giờ nó đang làm gì.
Có lần nhớ Hân cồn cào ruột gan, mới năm giờ sáng ông Hậu đã lái xe chở bà lên vùng trên đó.
Vì đường khá xa nên mất mấy tiếng mới đến hiệu thuốc của con.
Hân gặp ba mẹ khóc nức nở, lớn tướng rồi mà vẫn nũng na nũng nịu như một đứa trẻ:

- Ba Hậu mẹ Hà lên đây thăm Hến á? Ba Hậu mẹ Hà nhớ Hến quá à? Giá kể Hến bớt dễ thương và xinh đẹp thì ba mẹ đỡ yêu Hến, nhờ ba Hậu nhờ? Nhờ mẹ Hà nhờ? Tội nghiệp ba mẹ quá! Ba mẹ đi đường xa có mệt không?

Biết thừa con gái trêu rồi nhưng ông Hậu vẫn thấy cay cay nơi sống mũi.
Bà Hà sợ con lo nên nói dối:

- Ba mẹ đâu có lên đây thăm Hến đâu, ba mẹ có việc ở gần đây nên tiện thể ghé qua chút xíu thôi.

Hân bĩu môi như kiểu biết tỏng mẹ Hà nói xạo rồi.
Hân dẫn ba mẹ đi ăn đặc sản vùng cao, quấn ba mẹ chán chê mới chịu thả ông bà về thành phố.
Hân không phải kiểu con gái có chồng rồi là quên ngay ba mẹ đẻ, con vẫn gọi điện về nhà thường xuyên, biết Sương sắp bay sang Pháp con liền về nhà ngủ với em một đêm.
Ông Hậu mấy bữa nay đang buồn vì sắp phải xa gái bé, nghe tin gái lớn sắp về nhà thì phấn khởi hẳn lên.
Ông chở bà đi chợ mua đồ tươi, lúc bà nấu nướng, ông có phụ giúp, nhưng thi thoảng lại chạy ra ngoài cổng mong ngóng.
Bà Hà thấy chồng xốn xang như trai mới lớn thì nhẹ nhàng khuyên nhủ:

- Mình cứ bình tĩnh, khi nào về Hến sẽ bấm chuông.

- Anh sợ chuông hỏng.
- Ông Hậu lý sự.

- Chuông hỏng thì con tự biết kêu ba mẹ.

- Nó đi đường xa vất vả bỏ xừ đi được, lớn giọng gọi ba mẹ nhỡ lại bị khản tiếng thì sao?

Ông lập luận thế thì bà thua rồi.
Bà chỉ khẽ dạ.
Ông lại tiếp tục mong ngóng.
Ngóng mãi cuối cùng chuông cửa cũng kêu, thấy Hân được lái xe của ông Tài đưa về tận nhà, ông Hậu có vẻ hài lòng.
Nhưng ông vẫn dùng cặp mắt như diều hâu săm soi con bé từ đầu tới chân, thấy Hân không sút lạng nào ông mới hắng giọng móc mỉa:

- Về nhà kiểu gì mà về hẳn một đêm cơ à Hến? Về thế thì "nhiều" ghê quá con ạ!

Hân không cãi ba mà chỉ cười xuề xoà cho qua chuyện.
Bà Hà cũng phì cười theo.
Về có một đêm thôi mà chồng Hân đã đi tìm, về hai đêm không khéo con rể dọn đồ xuống đây ở với vợ luôn ý chứ! Hi vọng là thằng bé thương Hân thật lòng chứ không phải làm chuyện gì có lỗi nên nhột giống như lời ông Hậu suy đoán.
Nằm một lát không thấy chuông cửa kêu, bà Hà chắc mẩm con gái đã mở cửa cho chồng rồi, bà thở phào chợp mắt thêm một lát nữa.
Ở bên ngoài phòng khách, Hân không thấy chuông kêu thì hơi áy náy.
Ban nãy còn bực cậu nên cho dù đã thức giấc cô vẫn cố ý không mở cổng.
Giờ ngó qua camera không thấy chồng, có bà vợ lại bắt đầu sốt ruột.
Cậu đâu rồi? Không lẽ cậu về nhà rồi? Vừa lái xe lên thành phố rồi lại về nhà luôn thế thì bã người luôn à? Đồ ngốc! Bấm chuông không được thì phải gọi điện chứ! Hân vừa trách chồng xong thì chuông điện thoại kêu réo rắt, cô vội vã nhấc máy, nghe chồng mình gọi nấm lùn ầm ĩ Hân mắc cười quá chừng, nhưng cô vẫn làm bộ nghiêm túc hỏi:

- Có chuyện gì mà mới sáng sớm cậu đã gọi em vậy ạ?

- Con khốn nạn! Về nhà mà không thèm xin phép chồng à? Mày sống chẳng đúng lễ độ gì cả!

- Em thấy em sống rất đúng lễ độ mà.
Em tưởng cậu đi nhậu về say khướt rồi buổi đêm lại qua phòng em Cúc ngủ nên em tôn trọng hai người, đâu có dám nhắn tin hay gọi điện làm phiền cậu đâu.

- Xàm xí! Không đúng phận sự của một con vợ!

- Phận sự của một con vợ là gì vậy cậu?

- Phận sự của một con vợ là nếu bắt gặp giúp việc cầm áo của chồng mình thì phải tra khảo đến nơi đến chốn.

- Ra vậy.
Hoá ra người làm không đúng phận sự lại là em cơ đấy.
Vậy bây giờ em xin phép được tra khảo cậu, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Sợ vợ bỏ mình theo thằng Khải nên cậu cố ý giấu đi chi tiết cụ thể, chỉ nói đại khái:

- Cậu say nên cậu vào nhầm phòng thôi.
Chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Hân có thể suy luận được giữa cậu và Cúc không có gì cả, vì có gì thật thì mặt em sẽ vênh như cái bánh đa nướng rồi chứ không phải là cố ý kích đểu sau đó lấm lét dò la thái độ của Hân.
Nhưng nghe chính cậu khẳng định cô vẫn an tâm hơn, cô nhẹ nhàng hỏi:

- Cậu đang ở đâu?

- Đang bị mắc kẹt ở lỗ chó.

Cậu cau có nói, Hân chau mày thắc mắc:

- Sao cậu lại bị mắc kẹt ở lỗ chó?

- Bấm chuông mãi mà con vợ không thèm ra mở cổng thì phận làm thằng chồng đành phải chui qua lỗ chó chứ sao? Cơ mà khổ, người cậu to quá, kẹt luôn rồi! Giờ mày không ra giải cứu cậu thì chó nhà mày đếch có lối đi đâu.

- Vẫn còn cổng lớn, cổng bé mà, chó nhà em có thể đi qua đấy, cậu đừng lo ạ.

Hân trêu chồng, cậu bực bội nói:

- Cơ mà nếu như cậu đặt địa vị mình là một con chó, cậu sẽ thích đi qua lỗ chó hơn.
Lỗ thiết kế cho chó mà chó nó không được đi thì còn ra cái thể thống cống rãnh gì nữa? Thôi đừng nói nhiều, nhức đầu! Mày khôn hồn thì mau vác cái mặt mày ra đây, đừng để đến lúc cậu điên lên cậu phá luôn cả cái bờ rào rồi cậu chui vào nhà cậu cắn cho sưng cái mỏ thì lại trách cậu ác!

Cậu Hoan doạ dẫm.
Khoé môi Hân khẽ cong lên.
Cậu trèo cây rất giỏi nên không có chuyện cậu chui đầu qua lỗ chó đâu.
Hân tủm tỉm đi ra vườn, thấy chồng đang ngồi vắt vẻo trên cây xoài mọc bên ngoài rào chắn y như dự đoán của mình, cô giả bộ sửng sốt hỏi:

- Ơ? Không phải là cậu bị kẹt ở lỗ chó à?

Cậu Hoan vặt xoài nom ném xuống đầu vợ trêu chọc, miệng không quên gọi:

- Vợ ngốc ơi!

- Dạ, vợ ngốc đây.

Hân nhẹ nhàng đáp.
Cậu hí hửng phán xét:

- Vợ ngốc thật đấy, chồng nói xạo vậy mà cũng tin.

- Dạ, vợ ngốc vợ biết rồi.
Chồng mau trèo xuống rồi đi bộ ra phía cổng lớn, em mở cổng cho chồng.

- Thôi, khỏi cần.

Dứt lời, cậu đu cành xoài, nhảy rầm một cái xuống vườn nhà Hân, lăn qua lăn lại mấy vòng rồi giả bộ nhăn nhó như kiểu ta đây vừa bị thương rất khủng khiếp.
Hân biết thừa chồng làm màu rồi, nhưng cô vẫn đi tới vỗ nhẹ lên má ông xã, cố ý hùa theo cậu:

- Chồng em bị đau ạ?

Cậu Hoan gật đầu lia lịa.
Hân tình cảm quan tâm:

- Em thương chồng ghê á.
Chồng bị đau ở đâu vậy ạ?

Cậu chỉ vào môi.
Hân dùng ngón trỏ xoa xoa môi cậu.
Cậu há miệng mút nhẹ lên ngón trỏ của Hân, sau đó cậu nắm tay Hân, tham lam gửi lên mu bàn tay những chiếc thơm ngọt ngào rồi xị mặt tuyên bố:

- Cậu vẫn chưa hết đau.

Cái vẻ mặt xạo xạo, đôi mắt sáng lấp lánh và cả đôi môi đểu cáng đang tủm tỉm của cậu khiến trái tim Hân tan chảy.
Cô bất chợt nảy sinh ý muốn hôn chồng, nhưng vì hơi thẹn nên Hân không chủ động mà chỉ hùa theo:

- Vậy bây giờ phải làm như nào để chồng hết đau ạ?

Cậu Hoan chớp thời cơ xin xỏ:

- Cậu...
cậu muốn hôn mày xíu...
được không?

Hân hiền hiền gật đầu.
Cậu vui vẻ kéo vợ ngã bổ nhào lên người mình, môi cậu cuốn lấy môi vợ, cậu hôn vợ cuồng nhiệt.
Sau khi đạt được mục đích, cậu trìu mến xoa xoa gò má ửng hồng của vợ, thật thà thú nhận:

- Ngay từ đầu cậu đã chẳng bị đau ở đâu cả!

- Ơ? Hoá ra em lại bị lừa ạ?

Thấy vợ ngây ngô hỏi mình, cậu tủm tỉm cộc trán vào trán vợ, vênh mặt nói:

- Vợ cậu còn hơn cả ngốc.
Đời vợ lấy được ông chồng khôn như cậu mát mặt nhờ vợ nhờ?

- Dạ.
Quả thật rất là mát mặt cậu ạ.

Hân nói đế theo chồng, cậu xị mặt làm nũng:

- Có mát mặt hơn lấy chồng thạc sĩ không vợ?

Biết thừa chồng ghen nhưng có bà vợ vẫn tỉnh bơ nói:

- Cái này thì em không rõ ạ, em có lấy anh chồng thạc sĩ nào đâu mà biết.

- Không biết thì đoán thử coi!

- Dạ, em chịu không đoán được ạ.

Nấm lùn đáng ghét, nịnh cậu một câu thì chết à? Cậu điên tiết nhá môi nó một hồi mà nó vẫn ngang bướng.
Bực bội, cậu luồn tay vào trong áo nó trêu ghẹo tứ tung.
Con vợ cậu sợ tái mặt, nó cầm lấy tay cậu van nài:

- Đừng cậu...
em xin...
đang ở ngoài vườn mà...
nhỡ có ai trông thấy thì không phải phép đâu ạ.

- Ơ? Cậu tưởng mày bảo vợ chồng với nhau rồi thì thế nào mà chả là phải phép!

- Cậu hiểu nhầm ý em rồi.
Ý em là phải phép với nhau thôi, chứ có một vài chuyện...
nếu như hai vợ chồng mình không giữ kẽ thì không hề phải phép với người khác.

Hân rối rít lập luận, cậu hất hàm nói:

- Kệ xừ cái không phải phép đi, cậu đếch quan tâm.

- Em sai rồi.

Vợ cậu nhanh chóng nhận lỗi, cậu vênh váo hỏi:

- Sai ở chỗ nào?

- Lấy được người chồng tuyệt vời như cậu là mát mặt nhất quả đất này rồi...
cho nên là...
chồng thấy em sai ở chỗ nào thì em sai ở chỗ đó.

Vợ đáp hay quá hại cậu sướng rơn người, con vợ lợi dụng lúc cậu đang phởn chuồn mất luôn.
Cậu phì cười bật dậy đuổi theo vợ.
Cậu tóm được nó lúc hai đứa vào đến bếp.
Bếp nhà nấm lùn trang trí theo phong cách Bắc Âu sang chảnh chứ không kiểu dân dã thôn quê như nhà cậu.
Nấm bị cậu ôm siết thì ngượng ngùng nói:

- Buông em ra đi, rồi em nấu miến gà cho mà ăn.

Miến gà á? Mới nghe mà cậu đã thèm nhỏ cả nước dãi ra rồi.
Ở nhà cậu có người giúp việc nên ít khi vợ phải nấu ăn, nhưng vợ nấu đỉnh hơn tụi nó là cái chắc.
Trong các món tủ của vợ, cậu thích nhất món miến gà.
Trong bát miến có thịt gà xé sợi ngọt lịm, da gà cũng cắt sợi vàng óng, giò gà giòn sừn sựt, mấy quả trứng non thì bùi bùi, nấm hương thơm thơm, khi ăn cho thêm hành lá, rau mùi, ớt, tiêu, chanh thì ngon hết sảy.
Cậu thòm thèm chẹp miệng, nhưng thấy tay vợ đau cậu lại cản:

- Thôi đi, vết bỏng còn chưa lành, để lát thầy bu và các em mày dậy, cậu đưa cả nhà đi ăn sáng cũng được.

- Không sao, vết bỏng chưa lành nhưng đỡ rát rồi ạ.

Cậu thấy vợ cương quyết thì đành phải chiều nó, nhưng cậu tự phong cho mình chức phụ bếp, cứ mỗi khi vợ định làm một việc gì đó cậu lại tranh làm giúp vợ.
Rốt cuộc, ti tỉ thứ việc lặt vặt ví dụ như ninh nước dùng, ngâm nấm hương rồi rửa sạch, xé thịt gà, nhặt rau thơm tới luộc miến,...
cậu đều làm tất.
Vợ cậu chỉ đứng bên cạnh chỉ bảo thôi, thế nên nói bữa này là do cậu nấu cũng không sai.
Vì rất tự hào về thành quả của mình nên thấy ba mẹ vợ ghé qua bếp, cậu hào sảng nói:

- Thầy Hậu! Bu Hà! Thầy bu mau ngồi vào mâm làm bát miến cho nó ấm bụng!

Ông Hậu khẽ chau mày, rõ ràng là nhà của ông mà cái thằng ranh này làm như nhà nó không bằng? Đến chơi chưa thèm chào hỏi gì đã mời ông làm bát miến như đúng rồi thế? Chưa kể nó còn vô duyên nhận xét:

- Da bu Hà vẫn hồng hào đẹp ghê, nom như gái đôi mươi.
Chẳng bù cho thầy Hậu, mặt nhăn mày nhúm nom ghê quá.
Phận làm thằng con rể cậu khuyên thầy thật lòng, thầy nên chú ý dưỡng nhan đi chứ mình già cỗi quá con vợ nó bỏ mình lúc nào không biết đâu.

- Chuyện của tôi, anh khỏi lo.

Ông Hậu cáu kỉnh nói, cậu Hoan vẫn nhơn nhơn:

- Không lo làm sao được? Thầy bu bỏ nhau thì con vợ cậu nó buồn, rồi nó suy nghĩ nhiều xong lại ốm ra đấy cậu cũng mệt mỏi lắm chứ bộ.

Sương và Nghĩa cũng đã dậy và ghé qua bếp, hai đứa vui vẻ chào anh rể.
Sương còn ghé tai Nghĩa nói thầm:

- Cái này người ta gọi là bám vợ.

- Chị cũng nào có khá hơn? Có chuyến bay thẳng không thích, lại cứ thích bay quá cảnh để được ngồi gần anh yêu.

Nghĩa vạch mặt chị, Sương cười cười chữa ngượng:

- Đâu có, chị tiết kiệm tiền vé mà.

- Chị khỏi xạo.
Bảo chị Hến tiết kiệm em còn tin, chứ cái loại đam mê hàng hiệu, vung tiền như nước như chị không có tư cách nói câu đấy nhá!

Sương và Nghĩa cứ thì thà thì thụt hại ông Hậu hiểu nhầm tụi nó nói xấu mình già, ông tức giận bấm điện thoại gọi cho anh Khải rủ rê:

- Khải à! Qua ăn sáng với chú con nhé! 

Trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!