Khi thấy mọi việc đã thuận lợi, thằng Lập ngoan ngoãn quay trở về căn biệt thự lớn báo cáo với ông Tài:
- Bẩm ông, con đã làm theo sự an bài của ông.
Ông có cần con gọi luôn cho cậu Hoan về không ạ?
- Không cần.
Mày gọi luôn cho cậu thì còn gì là tính chân thực của vở kịch.
Cứ để tự nhiên đi! Cậu thích về lúc nào thì về.
Anh Phúc trả lời Lập.
Lập biết anh Phúc từ hồi nhỏ xíu, anh cũng giống Lập, không mê gái nên Lập mê anh lắm.
Hồi xưa anh cực tốt với Lập, nhưng từ năm hai mươi tuổi tới nhà ông Tài làm việc, được ông coi trọng thì anh lạnh nhạt với Lập hẳn đi.
Lập tới nhà ông Tài ở đợ cũng vì muốn được gần anh, nhưng mỗi lần giáp mặt nhau thái độ của anh với Lập đều lạnh buốt như băng như đá.
- Năm giờ sáng gọi cậu về!
Ông Tài lên tiếng, Lập ngơ ngác hỏi:
- Làm sao gọi được cậu về hả ông?
- Bảo với cậu mày nhìn thấy một cái bóng trắng lượn qua lượn lại trên mái nhà của cậu, cậu mà không về e rằng lành ít dữ nhiều.
- Ý ông là...
muốn lừa cậu rằng mợ Hân bị ma hút hồn đi mất ạ? Nhỡ cậu không tin thì sao hả ông?
- Kiểu gì cậu chả tin! Cậu ngu như con bò ý mà!
Anh Phúc cảm thán.
Thấy ông Tài trừng mắt lườm, Lập lo cho anh quá chừng, nhưng rồi ông chỉ bảo:
- Cậu ngu thì ngu thật nhưng phận tôi tớ mày không nên so sánh cậu như thế, mất quan điểm.
Lần sau nếu có ví von thì chỉ nên ví cậu ngu như con bê thôi.
Ông Tài vừa dứt lời thì điện thoại Lập kêu réo rắt, cái cậu Hoan này tuy ngu cơ mà thiêng quá cơ, vừa nhắc đến cậu thì cậu đã gọi.
Nó cố gắng giữ bình tĩnh mở loa ngoài để ông cũng nghe thấy cậu sai bảo nó:
- Sáng sớm mai mày kêu con Cúc lên phòng cậu chăm sóc mợ Hân.
Chắc chiều mai cậu mới về được, đứa nhỏ của cậu nó quấy ghê lắm, Oanh kêu nó nhớ cậu.
Ông Tài lắc đầu chán nản, đứa nhỏ của con Oanh còn nhỏ xíu, nó biết cái qué gì mà quấy ghê lắm? Mấy năm trước ông từng dẫn cậu Hoan đi khám, các bác sĩ nói có thể do hồi nhỏ cậu chịu nhiều chấn thương về mặt tâm lý nên lớn lên cậu phát triển lệch lạc.
Ông thấy tào lao hết sức.
Hồi còn sống cả bà Hoa lẫn cậu Lộc đều yêu thương cậu Hoan vô cùng, ai làm gì cậu đâu mà cậu chấn thương tâm lý? Chẳng qua là do cậu ngu quá người ta chữa không nổi thôi.
Thằng Lập thấy ông nháy mắt ra hiệu thì không dám thở mạnh sợ lộ chuyện, nó chỉ bảo:
- Dạ, việc ở nhà đã có con lo, cậu cứ chơi vui ạ.
Cậu Hoan an tâm cúp máy.
Cậu đang định xông vào phòng chơi với con thì chị Oanh đã cản:
- Cậu cứ ngồi ở phòng bên kể chuyện cho mẹ con em nghe là được rồi.
Dù sao thì cậu mới khỏi dịch cúm thôi, em sợ không tốt cho con.
- Nếu kể chuyện thì cậu kể qua điện thoại cũng được mà? Sao phải kêu cậu tới tận đây? Mắc mệt!
- Nhưng con nó muốn nghe giọng nói cậu trực tiếp á.
Nghe qua điện thoại chán bỏ xừ.
Chị Oanh nhì nhèo, mấy bữa trước cậu chẳng qua hại chị buồn ghê lắm luôn.
Con Hân đáng ghét, sao người mắc dịch lại là cậu chứ không phải nó? Chỉ tại nó mà giờ cậu và chị phải ngồi cách nhau một bức tường đây này! Chán chết! Nó hại cậu và chị ra nông nỗi này thì nó cũng đừng mong đêm nay chị thả cậu về.
Chị nhất định sẽ giữ cậu tới chiều mai cho nó tức lộn ruột luôn.
Tiếc rằng, mới năm giờ sáng chị đã bị thức giấc bởi tiếng chuông điện thoại réo rắt của cậu ở phòng bên cạnh.
Chẳng rõ đầu dây bên kia thằng Lập nói gì mà cậu kêu cậu sẽ về ngay.
Con Hân mất nết chắc lại cố ý bày trò để cướp cậu đi.
Tức lộn ruột, chị Oanh lên tiếng xỉa xói:
- Con gái thành phố hay ghê á cậu.
Muốn gọi chồng về thì cứ thế mà gọi, việc gì phải sai người ở, kém sang!
Cậu Hoan chẳng để ý thái độ khó chịu của chị Oanh, cậu vội vã phóng xe về nhà.
Chứng kiến cảnh vợ mình nằm bất động trên giường, lay mãi cũng không tỉnh, cậu sợ hãi hỏi chuyện thằng Lập:
- Mày nhìn thấy một cái bóng trắng lượn qua lượn lại trên mái nhà của cậu thật à?
- Dạ! Thật một ngàn phần trăm luôn cậu ạ.
Nếu không thật thì sáng sớm tinh mơ con gọi cậu về làm gì ạ?
Lập xạo, cậu băn khoăn thắc mắc:
- Cậu tưởng ma nó chỉ thích hút hồn gái mới lớn?
Ở vùng này, để răn đe con gái mới lớn không được đi chơi khuya, thầy bu thường bịa ra câu chuyện về con ma mê gái hay đi lang thang buổi đêm, nếu tụi nó ham chơi về muộn sẽ bị ma hút hồn về làm vợ ma.
Hồi nhỏ Lập cũng tin sái cổ, bây giờ nó lớn rồi, khôn rồi, tất nhiên biết đấy chỉ là chuyện xàm xí.
Chỉ là, cậu Hoan lại không phải như vậy, nhỏ hay lớn thì cậu vẫn ngây ngô thế thôi.
Nhớ lại lời ông Tài đã mớm môi, Lập thở dài giải thích:
- Dạ, thưa cậu, người ta đồn thế thôi chứ đã là con ma mê gái thì gái nào nó chả mê.
Đặc biệt là gái xinh như mợ Hân, chắc nó lảng vảng qua phòng cậu một hồi, không thấy có nền ông ở nhà nên nó hút hồn mợ đi luôn rồi ạ.
- Con ma khốn khiếp! Dám tranh vợ với cậu!
Cậu cáu.
Nhìn thấy tấm vải trắng bị mắc vào cành đào đang bay lơ lửng, cậu lại càng bực mình.
Cậu lao ra vườn đấm liên tiếp vào tấm vải đó, cơ mà đấm hoài, đấm mãi con ma vẫn không xuất hiện.
Cậu tức mình quát:
- Con ma thối tha! Thích có vợ thì bảo thầy mày rước cho, sao phải chõ chẹ vợ người khác? Vợ cậu đang bị dịch cúm đấy, mày bắt hồn vợ cậu cẩn thận mày cũng bị lây dịch chết bà mày nha con!
- Con ma kia! Mày ở đâu mày chui ra đây nói chuyện với cậu cho tử tế xem nào? Nền ông nền ang mà hèn!
Cậu chửi đến thế rồi mà con ma vẫn trơ trẽn không chịu xuất hiện, không còn cách nào khác, cậu đành phải quay về phòng mình ẵm vợ vào lòng.
Vừa dùng tay xoa xoa gò má nhợt nhạt của vợ, cậu vừa thống khổ van nài:
- Cái hồn của con Hân ơi! Mày ở đâu mày bay về với con Hân đi mà! Cậu xin mày đấy!
Cậu thành tâm xin xỏ là thế mà con Hân dám đáp lại cậu bằng một sự im lặng đến đáng sợ.
Cũng phải, cái hồn của nó đi rồi thì nó nói thế qué nào được nữa? Xung quanh vẫn có tiếng gió vi vút, tiếng lá cây xào xạc, tiếng chó đêm sủa gâu gâu, thi thoảng có con bò nổi hứng kêu be be.
Khi cậu nhỏ xíu, mỗi lần thấy cô đơn, chỉ cần nghe những âm thanh sống động đó là cậu lại thấy vui tai.
Bây giờ lớn rồi, lẽ ra cậu phải kiên cường hơn, nhưng thế nào cái lòng lại bị mềm yếu đi.
Tất cả mọi thứ đều diễn ra bình thường, có mỗi con vợ không bình thường thôi mà sao cậu vui không nổi.
- Cái hồn của con Hân ơi! Đừng đi theo thằng ma nữa.
Mày cứ hư như vậy con Hân biết phải làm sao? Mày hư như vậy rồi cái lòng cậu nó nặng ghê lắm.
- Đi mà...
- Năn nỉ mày mà...
cái hồn đáng ghét kia...
- Không có mày con Hân không tỉnh được...
cậu không muốn như vậy...
nó là vợ cậu cơ mà...
nó phải mở mắt ra nói chuyện với cậu chứ...
Buồn quá, cậu siết vợ cậu chặt hơn.
Cậu nhung nhớ cúi xuống ngậm lấy môi vợ.
Thế nhưng đôi gò má vợ chẳng ửng hồng như mọi khi, vợ cũng chẳng tỏ thái độ ngượng ngùng bẽn lẽn, mi mắt vợ vẫn khép chặt, vô hồn, vô cảm.
Kiểu này cái hồn nó quyết đi theo ma thật rồi.
Vì không thể kiềm nén nổi, cậu Hoan u uất gào lên:
- Làm vợ ma thì có chỗ nào tốt chứ?
- Ít ra thì con ma nó cũng không bao giờ đi chơi thâu đêm.
Ông Tài đứng hóng gió bên ngoài vườn đào nói vọng vào.
Cậu Hoan sụt sịt nói vọng ra:
- Thầy học rộng hiểu nhiều, thầy có cách nào kêu con ma trả cái hồn cho vợ cậu không?
- Chịu thôi.
Tôi người trần mắt thịt làm sao đối phó được với ma quỷ.
- Ông Tài giả ngu nói.
- Không lẽ cứ để vậy à? Từ giờ tới nửa đêm mà cái hồn nó không về thì cái xác cũng chẳng giữ được...
Nói đến đây, tự dưng cậu Hoan sởn hết cả gai ốc.
Nếu cái xác cũng không giữ được nữa thì cậu sẽ mất vợ vĩnh viễn.
Cậu vội vã áp mặt vợ vào lồng ngực rộng lớn của mình rồi kéo chăn quấn quanh để giữ ấm cho vợ.
Ông Tài dường như chẳng thèm quan tâm con trai đang bị hoảng loạn, ông hắng giọng hỏi:
- Sao cậu biết hay vậy?
- Cậu đọc truyện ma thấy người ta bảo thế.
Cậu Hoan sụt sịt giải thích, ông Tài cố nén cười bảo:
- Ra vậy! Thôi! Âu cũng là cái liễn...
kệ đi cậu.
- Kệ sao được mà kệ? Kệ thì cậu mất vợ à?
- Mất vợ thì thầy lại rước vợ mới cho cậu, lo gì?
- Cậu cóc cần, cậu chỉ cần con vợ này thôi.
- Tôi lại tưởng cậu không ưng nó.
Cậu chê nó lùn, xấu, dáng dấp không eo thon như người mẫu cơ mà.
Ông Tài xỉa xói, cậu Hoan gân cổ cãi:
- Thì đúng là thế, nhưng phận là thằng chồng, dẫu vợ có lùn, xấu hay mập cỡ nào thì cậu cũng không bỏ nó lấy con khác.
Đời này cậu chỉ xâu sợi chỉ của mình vào duy nhất một cây kim thôi.
Ông Tài bĩu môi cười khẩy.
Gớm, cậu mê con dâu ông chết đi được rồi cậu còn sĩ diện.
Vì hương mê sẽ hết tác dụng sớm thôi nên ông giả bộ gọi điện thoại cho người này người kia hỏi han, sau đó thản nhiên nói lớn:
- Thấy có người bảo nếu cậu chịu khó đứng giữa đất trời quỳ lạy van xin cái hồn của con Hân quay về, hứa với nó từ giờ sẽ không bao giờ đi chơi thâu đêm nữa thì không chừng nó lại mềm lòng...
Cậu Hoan vui như mở cờ trong bụng, cậu đặt vợ nằm ngay ngắn trên giường, đắp chăn cẩn thận cho vợ rồi mở cửa đi ra giữa vườn đào.
Nom con trai to cao bệ vệ khúm núm lạy lục ông Tài nhịn cười muốn nội thương, cậu Hoan thì vẫn ngây ngô xin xỏ:
- Cậu lạy cái hồn của con Hân! Cậu lạy mày đừng đi theo thằng ma nữa! Cậu xin hứa từ giờ cậu sẽ không bao giờ đi chơi thâu đêm, mày ở đâu mày bay về với con Hân đi, được không mày? Cậu cắn rơm cắn cỏ cậu lạy mày!
Có lẽ vì nể nang sự chân thành của cậu, cái hồn của con Hân rốt cuộc cũng chịu bay về.
Khoảnh khắc chứng kiến con vợ lùn mơ màng hé mắt, cậu mừng khủng khiếp.
Hân thấy chồng lao tới ôm mình khóc tu tu thì vòng tay qua ôm cậu vỗ về, dịu dàng hỏi han:
- Cậu sao vậy? Ai bắt nạt cậu?
Cậu rúc mặt vào người vợ, sụt sịt nói:
- Cái hồn của mày bắt nạt cậu, nó vừa bỏ mày xong.
Cậu xin mãi nó mới chịu về.
Nhưng thôi, cậu là thằng nền ông, công to việc lớn gì cứ để mình cậu gánh vác.
Mày phận làm vợ chỉ cần ngoan ngoãn khoẻ mạnh ở bên cậu là phúc tổ cho cậu rồi.
Thái độ bất thường của cậu cộng thêm cả mùi hương lạ len lỏi trong căn phòng tối qua khiến Hân nghi ngờ có người cố ý đánh mê mình để doạ cậu.
Trong nhà này, người có ý đồ gắn kết vợ chồng cô và có khả năng làm chuyện lớn chỉ có thầy Tài thôi.
Thật may là thầy, chứ nếu là người khác chỉ sợ đêm qua Hân lành ít dữ nhiều.
Cô khẽ thở phào, tự dặn mình từ giờ phải cẩn thận hơn nữa.
Thấy cậu sợ hãi như đứa con nít vừa bị nạt nộ, Hân ôm cậu chặt hơn, nhẹ nhàng giải thích:
- Không có chuyện cái hồn của em đi đâu cả, em bất tỉnh vì em bị thầy Tài đánh hương mê thôi.
Nếu cậu không tin thì cậu có thể đi tìm quanh căn phòng này, khả năng cao sẽ có cọng hương cắm ở đâu đó.
Cậu Hoan bán tín bán nghi nhìn ngó xung quanh, sau khi phát hiện ra có một que hương đã cháy hết, chỉ còn chiếc cọng màu đỏ cắm ở trong chậu phong lan cậu điên hết cả người, cậu hầm hầm quát lớn:
- Thầy Tài đáng ghét! Dám lừa cậu!
- Chắc thầy muốn doạ cậu để cậu về nhà sớm, em đoán không nhầm thì đêm qua cậu lại đi đâu à?
Hân dò hỏi, cậu Hoan thừa nhận:
- Ừ.
Cậu đi công chuyện.
Không chỉ thầy Tài đâu, cả thằng Lập cũng hùa vào lừa cậu, mai cậu phải tẩn cho nó một trận lên bờ xuống ruộng mới được.
- Thôi, cậu tha cho Lập.
Lập là người làm thuê, có mười lá gan cũng không dám cãi thầy.
- Công nhận, đến cậu còn chả dám láo với thầy mà.
Ơ...
nhưng sao mày không hùa với mọi người lừa cậu luôn? Mày không muốn cậu về sớm hả?
- Em có.
Nhưng cậu là chồng em, còn em phận làm vợ thì nên tôn trọng chồng.
Cậu cứ an tâm đi giải quyết công chuyện của cậu, chỉ cần biết ở nhà có em đợi là được.
Vợ tốt quá khiến cậu hơi nhồn nhột, cậu bắt đầu thấy không vui lắm khi hình dung tới cái ngày vợ phát hiện ra chuyện cậu có gái bên ngoài.
Không phải vì cậu sợ thầy Tài cắt viện trợ, mà là vì cậu sợ không được vợ tin tưởng nữa.
Cậu nói dối:
- Cậu đi đòi nợ hộ bạn cậu.
Lần sau cậu sẽ về sớm.
- Dạ, cậu cẩn thận không bị thương.
Nếu muộn quá rồi thì cậu tìm cái khách sạn nào mà nghỉ, sáng hôm sau hãng về cho an toàn ạ.
Vợ nhỏ nhẹ khuyên nhủ, sống mũi cậu cay cay.
Từ thuở bé đến giờ nào có ai lo cho cậu như thế, ốm mà cứ dặn cậu cái nọ cái kia, cậu xuống bếp bưng mỗi bát cháo lên cho nó mà nó cũng kêu cậu cẩn thận không bị bỏng.
Đến đêm còn sờ trán cậu kiểm tra coi cậu còn sốt không mới buồn cười chứ.
Cậu cũng sờ trán vợ, trán nó nóng hơn trán cậu nhiều, nhưng do chưa buồn ngủ nên nó vẫn vui vẻ giải đáp những thắc mắc của cậu.
Cậu ngây ngô hỏi trên đời này không có chuyện ma bắt hồn cô gái đi à, vợ lắc đầu kêu không có, là ba mẹ muốn con gái về nhà sớm nên kể chuyện doạ vậy thôi.
Cậu lại hỏi sao cậu đọc truyện thấy người ta kêu có ma mà, vợ nói chắc cậu đang đọc truyện giả tưởng.
Vợ còn cười cười bảo giả sử có ma thật thì ma không bắt hồn của cô gái lùn như vợ đâu khiến cậu an tâm quá chừng.
Cậu rúc đầu vào cổ vợ, hồ hởi hỏi chuyện này chuyện kia.
Cậu nhớ hồi xưa cậu còn nhỏ xíu, cậu rất thích được nghe kể chuyện nên khi nào bu Hoa kể chuyện cho anh Lộc cậu cũng chui xuống gầm giường nằm nghe trộm.
Có lần cậu sơ suất cười hí hí, bị bu đánh cho te tua.
Giờ thì hơi bị khác rồi đấy nhá, cậu được nằm trên giường nghe vợ cậu kể chuyện đàng hoàng.
Dù cậu có cười ha hả thì vợ cũng chẳng mắng cậu, nó chỉ trìu mến nhìn cậu rồi xoa đầu cậu cười ngọt ngào thôi.
- Biết có vợ sướng thế này thì cậu đã xin thầy Tài cho cậu lấy vợ từ năm hai tuổi rồi, đỡ phải chui gầm giường nghe trộm người ta kể chuyện.
Cậu buột miệng nói linh tinh, nhưng rồi cậu lại chau mày ca thán:
- Nhưng năm cậu hai tuổi thì mày chưa ra đời ý.
- Thì cậu có thể lấy người khác mà.
Hân tủm tỉm trêu, cậu vênh váo nói:
- Thì chả thế? Cơ mà chỉ sợ lúc mày ra đời, thấy cậu lấy vợ rồi mày lại khóc tu tu lụt cả thành phố thì chết.
- Dạ, cũng có thể là như thế ạ.
Hân đồng tình, cậu càng kiêu:
- Thấy chưa? Trong mối quan hệ của hai vợ chồng ta, người luỵ hơn là mày mà.
- Vâng, em là người luỵ hơn.
- Chuẩn không cần chỉnh, mày luỵ cậu bỏ xừ đi được.
- Dạ, cậu nói chí phải.
- Mày luỵ cậu điên đảo vì cậu đẹp trai phải không?
- Dạ, đúng rồi ạ.
- Với cả cậu cũng cao nữa.
Người lùn như mày vớ phải thằng chồng cao như cậu phước quá còn gì? Sau này con cái không cần uống sữa ngoài cũng tự khắc cao.
- Vâng, may quá.
Nhà mình tiết kiệm được bao nhiêu tiền mua sữa ý nhờ cậu nhờ?
- Ừ.
Với cậu thì tiền nong chưa bao giờ là vấn đề cả, nhưng mà vấn đề mày nêu ra nghe hết sức lọt tai đấy.
Ngoài ra, còn một vấn đề nữa có thể mày không để ý, đó là cậu thấy cậu có thần thái xuất sắc của một tên tướng cướp.
Bởi thế nên dù trong hoàn cảnh như nào cậu cũng có thể đi ăn cướp để nuôi mày.
- Cậu Hoan! Với cương vị là vợ cậu, em không thể cho phép chồng mình đi ăn cướp.
- Vậy nếu lâm vào bước đường cùng thì phải làm sao?
- Đừng lo, em đi làm nuôi cậu.
- Cũng được, cơ mà đàn bà con gái như mày mà sẵn sàng đi làm nuôi nền ông con trai như cậu thì nghĩa là mày luỵ cậu lắm đấy.
- Vâng, thì em đã thừa nhận em luỵ cậu từ đầu rồi mà.
- Sao mày cứ tủm tỉm hoài vậy? Thái độ rất đểu...
- Đâu có, thái độ em lúc nào cũng ngoan ngoãn mà.
- Ừ.
Làm vợ là phải ngoan, phải nghe lời chồng hết mực và phải ở bên chồng suốt đời, hiểu chửa?
- Vâng ạ.
- Vâng thì ai mà chả vâng được? Chỉ là lời nói suông thôi mà...
chẳng tin tưởng được...
- Thế theo cậu thì em nên làm thế nào?
- Chả biết nữa.
- Hay là em viết cho cậu một tờ giấy cam kết, sau đó ký tên, chiện dấu đỏ lên đó làm chứng nha!
Hân đề nghị, cậu nghĩ ngợi một lúc rồi tủm tỉm nói:
- Thôi khỏi cần.
Cứ chiện môi mày lên môi cậu, coi như đóng dấu xác nhận là được rồi.