Bên trong thạch thất, sau khi qua nhiều lối quanh ngõ quẹo, Hư Trúc cuối cùng cũng thấy một điểm sáng nhỏ nhoi, càng về hướng đó, lối đi càng rộng mở. "Ngươi đã đến rồi sao?" Âm thanh trầm lãnh xa lạ từ góc tối gian phòng đột ngột vang lên và truyền tới tai Hư Trúc, nhưng nhìn mãi vẫn không thể xem ra người trước mắt là ai. "Ngươi là ai, vì sao lại ở chốn này?" Hư Trúc có chút nhát gan, nhưng vẫn dựa vào vách, lấy hết phần can đảm, chậm rãi tiến về trước. "Ngươi tới nơi này không phải để tìm hoạt tử nhân sao? Ta chính là hoạt tử nhân Vô Nhai Tử!" Vô Nhai Tử xoay người lại, muốn xem qua một chút về dung mạo của người đã phá Trân Lung kỳ trận, kẻ mà trong tương lai sẽ kế thừa võ công bản phái. Thiên Sơn phái, từ trước đến nay, thu nạp đệ tử rất nghiêm khắc, luôn theo đuổi vẻ đẹp hoàn mỹ. Cho nên, sau này, dù Vô Nhai Tử tự mình khai sơn lập phái, thành lập phái Tiêu Dao thì hắn vẫn đặt điều kiện này lên làm yêu sách tối thượng khi tuyển sư đồ, nhưng lại không ngờ hắn nạp phải một tên phản đồ lang tâm cẩu phế, làm hại chính mình sống dở chết dở suốt bảy mươi năm qua. Vô Nhai Tử bắt đầu chìm vào kí ức xưa. Hắn nhớ đến năm nọ, khi bị nhiễm thất trùng thất hoa độc đến mức không thể áp chế được, phu nhân Lý Thương Hải vì muốn bảo toàn tính mạng cho hắn nên đã dứt khoát đi tìm Thiên Sơn chí bảo- Ngọc Linh Lung. Thế nhưng, cho tới bây giờ, trừ bỏ sư phụ Tiêu Dao Tử thì e rằng cả thiên hạ cũng không ai biết vật báu đang ở phương nào. Từ đó đến nay, Lý Thương Hải ra đi liền bặt âm vô tín. Vô Nhai Tử luôn luôn ở chốn cũ chờ Lý Thương Hải trở về, vậy mà thủy chung không có nhìn thấy thân ảnh người thương. Sau nhiều năm mòn mỏi ngóng trông, hắn cùng đại đồ đệ Tô Tinh Hà đi tới ngọn núi này, bãi hạ Trân Lung kỳ trận, trông đợi người hữu duyên đến phá giải, rồi đem cả đời công lực truyền lại cho người đó, thế là hoàn thành tâm nguyện, thư thái từ bỏ chốn hồng trần. Bảy mươi năm, Vô Nhai Tử rốt cục đã đợi được người hữu duyên đến đây, lại không nghĩ rằng cuộc hội ngộ quan trọng như thế lại xuất hiện một tên tiểu hòa thượng vô danh tiểu tốt. Trong bóng đêm, Vô Nhai Tử xem không ra bộ dạng của Hư Trúc. Hoạt tử nhân kì quái hỏi "Ngươi tên là gì?" Hư Trúc vội vàng trả lời "Tiểu tăng Hư Trúc, xin hỏi tiền bối, lối nào dẫn ra ngoài? Sư thúc tổ của ta nhất định ở bên ngoài rất sốt ruột, ta phải lập tức trở ra!" "Đừng vội, chờ ta làm xong việc thì ngươi có thể ra ngoài ngay!" Vô Nhai Tử không để Hư Trúc kịp mở miệng, liền dùng nội lực nâng cả người Hư Trúc lên không trung. Hư Trúc vốn chưa bao giờ học qua võ công, mà hiện tại bất tri bất giác bị nâng lên, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, thập phần sợ hãi. "A, a... Thí chủ, ngươi muốn làm gì?" Ngay sau đó, Hư Trúc cảm thấy trong thân thể truyền đến luồng nhiệt nóng lớn dần lên khiến thân thể hắn như sắp nứt vỡ, cảm giác áp bức càng ngày càng mạnh. "Dừng tay!" Một âm thanh xa lạ khác vang lên, tiếp theo, một luồng kình lực đánh tới ngăn cản việc truyền công của Vô Nhai Tử. Lý Thu Thủy cùng Vu Hành Vân nhanh chóng lướt vào, vừa lúc thấy Vô Nhai Tử đang trong tình trạng hấp hối. Vu Hành Vân vội vàng bắt mạch đạo của Vô Nhai Tử, sau đó nói liền một hơi "May mắn bọn ta tới đúng lúc, sư đệ, ngươi sao phải khổ vậy chứ?" Đôi mắt Vô Nhai Tử mỏi mệt cố gắng mở ra, nhìn thấy người trước mắt vô cũng quen thuộc, nước mắt bất tri bất giác rơi ra "Sư... Sư tỷ... Ta... Ai... " Lý Thu Thủy xem sắc mặt Vô Nhai Tử tái nhợt yếu ớt. Nàng thật không ngờ, Vô Nhai Tử mất đi vài chục năm nội công liền trở nên một ông già đầu tóc bạc phơ khiến cho lòng dạ có chút khó chịu không vui, vì thế liền mắng "Vô Nhai Tử, ngươi có phải điên rồi hay không. Đem công lực truyền cho người khác, nếu ngươi chết rồi... Muội muội Thương Hải của ta làm sao bây giờ? Còn có nữ nhi Thanh La của các ngươi nữa, ngươi không nghĩ tới các nàng sao?" Quả đúng với câu "một lời thức tỉnh người trong mộng". Vô Nhai Tử nghe xong lời của Lý Thu Thủy liền thông suốt nhiều điều, chính mình một lòng thầm nghĩ chuyện của mình, lại chưa từng nghĩ tới đứa con gái đáng thương của mình. "Sư muội, thực xin lỗi, đều là lỗi của ta! Chính là... Ta hiện tại... với bộ dáng này... không thể đi tìm A La... " "Nguyên nhân chỉ có thế thôi sao? Ngươi cũng không cần phải vội, xem thử ta đem ai đến cho ngươi trước đã!" Lý Thu Thủy hướng về phía bóng tối gọi lớn "Ngữ Yên, lại đây, đây là ngoại công Vô Nhai Tử của ngươi. " Vương Ngữ Yên từng bước tiến về lão nhân đầu tóc bạc phơ trước mắt, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào kêu lên hai tiếng mà trước giờ, cả trong mơ nàng cũng mong ước được hô to "Ngoại... Ngoại công... " "Ngươi là... " Vô Nhai Tử kích động nhìn nữ hài tử độ mười bảy mười tám tuổi này, tựa hồ trong lòng có người nói cho hắn biết đây chính là thân nhân của hắn "Ngươi là... Nữ nhi của A La sao? Ngươi thật giống với ngoại mẫu ngươi khi còn trẻ... " Vương Ngữ Yên bổ nhào vào lòng ngực Vô Nhai Tử, ủy khuất khóc lên "Ngoại... Ngoại công... " Nhìn cảnh ông cháu gặp nhau, Lý Thu cùng Vu Hành Vân cũng thập phần vui vẻ, chỉ đáng thương Hư Trúc bị bỏ quên, lặng lẽ đứng một bên. Hư Trúc, hiện tại, vẫn còn vì sự xuất hiện bất ngờ của ba vị thần tiên mỹ nữ mà đứng ngây ngẩn cả người nên cũng chẳng có tâm trạng để buồn phiền vì bị xem nhẹ.