Bayar ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát sư phụ Vinh như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật. Tay sư phụ Vinh bỗng nhúc nhích. Ánh sáng trắng lóe lên, mười ngón tay trên hai bàn tay mà Bayar duỗi ra rụng xuống. Bayar hoảng sợ nhìn hai tay mình, chỗ mười ngón tay rụng xuống, máu tươi tí tách chảy ra. Sư phụ Vinh cười. Đây là đòn cuối cùng của ông ta. Toàn bộ sức mạnh đã được dồn hết vào tay trái của ông ta, ngón tay giữa giấu một lưỡi dao mỏng như cánh ve. Tiếc là Bayar vẫn còn cách hơi xa một chút nên chỉ có thể chém đứt ngón tay của ông ta mà thôi. Có điều vậy là đủ rồi. Hôm nay, ông ta đã giết Lưu Vân Phong của Tần môn, giết Lương Kim của Yếu môn, đánh vu sư Tán Mãn Bayar bị thương, chiến công của ông ta đã huy hoàng lắm rồi. Những chuyện sau này nằm ngoài tầm tay của ông ta. “Á!” Bayar giận dữ gào lên. Một lúc lâu sau, ông ta mới ngừng la hét. “Đao của ông đúng là rất nhanh, bất ngờ nhất là đao ý của ông lại có kiếm ý của Tiên gia, mau nói cho tôi biết, ai đã dạy ông?” Sư phụ Vinh đã kiệt sức, ông ta thở dốc vài tiếng, nói: “Ông không xứng biết người dạy tôi là ai”. Bayar cười gằn: “Kẻ phàm trần nhỏ nhoi, ông cho rằng làm vậy là có thể làm tôi bị thương hay sao?” Nói rồi, Bayar duỗi bàn tay bị chém đứt ra, lẩm nhẩm niệm chú ngữ khó hiểu. Những ngón tay đứt lìa rơi dưới đất bỗng bay lên, nối lại vào bàn tay của Bayar, vết thương nhanh chóng liền lại bằng tốc độ có thể quan sát được bằng mắt thường, chẳng mấy chốc bàn tay đã hoàn toàn lành lặn. Bayar co duỗi mười ngón tay, cười to: “Tôi được thiên thần bảo vệ, đám phàm trần các ông sao có thể chống lại tôi? Mau nói khẩu quyết kiếm ý của ông cho tôi biết thì tôi sẽ cho ông được chết êm đẹp. Nếu không, tôi sẽ để linh hồn ông bị muôn vạn linh hồn khác cắn xé”. Sư phụ Vinh nhổ một ngụm nước bọt: “Hừ! Tên tà vu nhà ông mà cũng dám tự xưng là thần!” Bayar giận dữ: “Giỏi lắm, vậy thì tôi sẽ chiều theo ý ông, tôi rút được linh hồn của ông ra thì sẽ có cách làm ông nói kiếm quyết đao pháp cho tôi thôi!” Nói rồi, Bayar lộ vẻ hung dữ ra mặt, định bụng ra tay với sư phụ Vinh. Sư phụ Vinh kêu to: “Này tên kia, còn không ra đây là tôi chết thật đó!” Bayar sững sờ, đánh mắt nhìn bốn phía xung quanh, cười khẩy: “Haha, muốn dọa tôi à? Vô ích thôi! Có Huyết Linh trận ngăn cản, không ai có thể tới cứu ông được đâu!” Sư phụ Vinh mắng to: “Hoàng Đại Tiên chết tiệt, chẳng qua hai mươi năm trước tôi chỉ tóm ông một lần thôi mà, ông định quá đáng như thế, mượn việc công trả thù riêng hay sao? Nếu ông còn không ra đây là tôi chết thật đó! Tôi mà chết thì sau này lấy ai nấu cơm cho mọi người nữa!” Ông ta vừa dứt lời, mặt đất bỗng bốc lên một luồng khói vàng. Sương mù bốc lên trời, mái vòm màu máu bỗng chốc bị bao trùm ánh sáng màu vàng. Ánh sáng trong sân cũng chuyển sang màu vàng ấm, áp lực vô tận như biển sâu cũng biến mất, bỗng chốc từ địa ngục biến thành nhân gian. Trong làn sương khói hiện ra một người mặc đồ cổ trang, không rõ là quan phục của triều đại nào, đầu đội chiếc mũ giữ ấm, tay cầm phất trần, dáng vẻ quan lại chẳng ra quan lại, đạo sĩ chẳng ra đạo sĩ, biểu cảm vừa nghiêm túc lại vừa pha lẫn đôi chút khôi hài. “Tôi tới rồi đây, tới rồi đây, vừa rồi trên đường đi gặp phải một con gà cảnh nhãi nhép bị lạc đường nên tôi tiễn nó một đoạn đường, thành ra tới muộn, ngại quá đi!” “Tôi cóc tin ông đâu!”, sư phụ Vinh mắng: “Ông mà tới chậm một bước nữa là tôi ngủm củ tỏi rồi!” Hoàng Đại Sơn trợn trừng mắt: “Hai mươi năm trước, nếu như bà Cung mà tới chậm một bước thì tôi cũng chết rồi!” Sư phụ Vinh bị vặc lại, không nói được gì. Bayar giật mình vì luồng khói vàng bỗng nhiên xuất hiện, ông ta lùi lại mấy bước, hỏi: “Ông là ai?” “Ai ư? Nhìn mà không biết à?”, Hoàng Đại Sơn cầm cây phất trần phủi phủi bộ quần áo đang mặc: “Nhìn cách ăn mặc của tôi là đủ biết rồi, tôi mới là thần tiên đích thực được người đời cung phụng, ông chỉ là một kẻ giả mạo mà thôi. Kẻ phàm trần nhỏ nhoi kia, mau đầu hàng đi, ông không đánh thắng nổi thần tiên đích thực đâu”. Nghe thấy mấy chữ “kẻ phàm trần nhỏ nhoi”, sư phụ Vinh biết ngay là tên này đã tới từ lâu rồi, đưa con gà cảnh đi lạc về nhà chỉ là trò nói hươu nói vượn của ông ta. “Mẹ kiếp, rõ ràng là ông đang trả thù tôi!”, sư phụ Vinh bực tức nói. Hoàng Đại Sơn cười hề hề: “Vậy coi như hai chúng ta hòa nhau nhé”. Sư phụ Vinh nghe Hoàng Đại Sơn nói như vậy thì không so đo với ông ta nữa, bò dậy khỏi mặt đất, đứng dẹp qua một bên. Hoàng Đại Sơn nhìn Bayar, cười hì hì nói: “Tiểu vu sư, đầu hàng hay là đánh với tôi đây, nói cho ông biết, đầu hàng là thua một nửa rồi nha!” Bayar sững sờ: “Thua một nửa là sao?” Bayar chỉ tay một phát, một lá cờ trên tế đàn sau lưng bay lên, bay phấp phới trong gió. Chú văn trên lá cờ tỏa ra ánh sáng màu máu, tiếng vù vù rít lên giữa trời tựa như tiếng ngàn vạn quỷ hồn rên rỉ. Lá cờ máu tựa như thác nước lao về phía Hoàng Đại Sơn. Hoàng Đại Sơn phẩy cây phất trần trong tay, một luồng khói vàng dâng lên, bao lấy thác nước màu máu kia.