- Sư phụ, loại công pháp này, con nghĩ tới nghĩ lui, thật sự là nghĩ không ra thuộc về nhà nào. Giang Khương cẩn thận gọi điện thoại cho La sư phụ để thỉnh giáo: - Thật sự là rất kỳ quái. Gọi cho La y sư, trong lòng Giang Khương hơi sợ, sợ ông sẽ cho rằng hắn lại sinh sự bên ngoài. Cũng may, La lão dường như không có suy nghĩ này, chỉ thoáng trầm ngâm một chút, sau đó hỏi: - Con xác định trong mắt đối phương có huyết sắc? - Vâng, con xác định. Giang Khương không ngừng gật đầu: - Ngoài lực đạo dày đặc, khi phát lực, con quả thật nhìn thấy trong mắt y có huyết sắc hiện lên. Thấy Giang Khương xác định, La lão trầm xuống: - Nếu thật sự là như vậy, người này không phải xuất thân ở Hoa Hạ chúng ta, mà thuộc Thử môn, một Huyết tộc vực ngoại, tự mình biến đổi gien, trong quá trình công kích, khí tức dày và dài, hơn nữa hai mắt còn có quang mang huyết sắc. - Nhưng tại sao con lại gặp được người này? La lão vừa nói xong liền nghi hoặc: - Người của Thử môn rất ít khi dám lộ diện ở Hoa Hạ, người bình thường rất khó nhận biết. - Con gặp ở Bắc Kinh. Giang Khương chần chừ một chút rồi nói: - Sư phụ, nhất môn Huyết tộc này có vấn đề gì không? - Đương nhiên là có rồi. Dưới tình hình chung, Huyết tộc vực ngoại không được phép tiến vào Hoa Hạ chúng ta. La lão trầm giọng nói: - Đương nhiên, mấy năm qua chúng ta cũng không cấm đoán ngoại tộc tiến vào Hoa Hạ, nhưng tuyệt đối không cho phép làm loạn. Bắc Kinh lại càng nghiêm cấm. - Con xác nhận đối phương quả thật xuất hiện ở Bắc Kinh, vậy con hãy báo lại tình huống cho phòng làm việc bên đó, sẽ có người tiến hành điều tra việc này. Sau khi xác nhận tin tức từ phía La lão, Giang Khương chợt nhớ đến thông tin mà Tôn Diệu Nguyệt đã báo cho hắn mấy ngày trước. Cô nói có thế lực ngoại quốc bắt đầu xâm lấn, chẳng lẽ chính là chỉ điều này? Nghĩ đến đây, Giang Khương thoáng chút trầm ngâm, rồi lại bật cười. Nếu Trương Nguyên là đại diện cho thế lực ngoại quốc kia, nó lại là một chuyện tốt. Hắn không biết xử lý chuyện như vậy sẽ có được bao nhiêu điểm. Nhưng bây giờ hắn đang nắm trong tay một con cá lớn, đây lại là cơ hội kiếm tiền, nói không chừng hắn có thể dựa vào cái này mà lấy lại vốn. Cho nên, Giang Khương một chút cũng không muốn thông báo cho phòng làm việc. Hắn không tin Trương Nguyên có thể chạy lên trời. Giang Khương nghĩ như vậy, bên phía Trương Nguyên cũng không nhàn rỗi. - Các anh em, nào, mỗi người ký một chữ ký. Chúng ta bắt đầu kế hoạch. Người nào nên đi chào hỏi thì chào hỏi, người nào đi sắp xếp công việc thì đi sắp xếp công việc. Nhìn Trương Nguyên đặt văn kiện lên trên bàn, đám đại thiếu nhìn nhau, lộ vẻ khó xử. Nhìn biểu hiện của tất cả, Trương Nguyên như thế nào lại không hiểu bọn họ đang nghĩ cái gì, lập tức cười lạnh, đẩy văn kiện đến trước mặt Khương Dương: - Dương thiếu, anh ký tên trước đi. - Ặc! Nhìn văn kiện được đẩy tới, sắc mặt Khương Dương cứng đờ, sau đó ngẩng đầu nhìn Trương Nguyên, nói: - Nguyên thiếu, tại sao không thấy Giang Khương xuất hiện, cũng không thấy hắn ký tên? Nghe Khương Dương nói, đám đại thiếu vội vàng nhìn Trương Nguyên. Chỉ cần Giang Khương không đồng ý tham gia vào việc này, mọi người cũng có lý do không tham gia. Mặc dù ai cũng thích tiền, nhưng thật sự là không dám. Thấy vẻ mặt của tất cả mọi người, Trương Nguyên cười lạnh: - Tên tiểu tử Giang Khương không đồng ý. Nhưng thiếu hắn, anh em chúng ta cũng đủ rồi. Ai dám không nể mặt chúng ta chứ. - Nguyên thiếu, không thể được. Nếu không có Giang Khương, không có Dương gia, chuyện này sẽ không ai dám làm. Khương Dương không phải là nhân vật nói là nghe. Thấy Giang Khương không tham dự, liền thở phào, nói: - Nếu xảy ra chuyện, mấy người chúng tôi gánh không nổi đâu. Vẻ lạnh lùng trên gương mặt Trương Nguyên càng lúc càng nhiều, nhìn Khương Dương bên cạnh rồi lại nhìn những người kia, biết được trong đầu đám người này đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng đã đến lúc này rồi, ai cũng không lui được. Nếu đã lên thuyền mà muốn xuống, nào có chuyện đơn giản như vậy chứ? - Mọi người, nhát gan thì không làm được chuyện gì cả. Gan nhỏ chết đói, gan lớn chết no. Không có Giang Khương, chẳng lẽ chúng ta không làm được chuyện gì? Trương Nguyên nhẹ nhàng vuốt mép bàn, nhìn vẻ mặt tươi cười giả dối của những người kia, liền lãnh đạm nói. - Nguyên thiếu, không phải chúng tôi không muốn, nhưng không có Dương gia, việc này thật sự nguy hiểm rất lớn. Khương Dương cười khổ. Những người bên cạnh cũng vội vàng phụ họa: - Đúng vậy, Nguyên thiếu, chúng tôi không sợ ai, nhưng việc này quá mạo hiểm. Một khi gặp chuyện không may, không ai cứu được đâu. - Đúng, đúng, Nguyên thiếu, mấy người chúng tôi cũng không thiếu ăn thiếu uống, cần chi phải mạo hiểm. Nhìn vẻ mặt của những người này, gương mặt Trương Nguyên trong nháy mắt âm lãnh xuống. Một đạo huyết quang chợt hiện, nhìn chằm chằm đám công tử ca, khiến cho mọi người đều phát lạnh trong lòng. - Thế nào? Mấy người ăn của Trương Nguyên tôi, uống của Trương Nguyên tôi, chơi của Trương Nguyên tôi. Hôm nay Trương Nguyên có dịp phát tài, cần mọi người giúp một tay, các người lại không giúp? Nhìn gương mặt biến đổi trong nháy mắt của Trương Nguyên, đám đại thiếu nhìn nhau, sắc mặt đều có chút khó coi. Những người ngồi ở đây đều ngang bằng nhau, ai cũng không đè được ai. Tuy nói ai nấy đều nhận được chỗ tốt từ Trương Nguyên, nhưng Trương Nguyên dám dùng cái này để uy hiếp bọn họ, bọn họ tất nhiên là không để cho mình bị đẩy vòng vòng. Có người đứng lên, lạnh giọng nói: - Thế nào, Trương Nguyên, chúng tôi ăn của cậu thì thế nào? Chúng tôi xem cậu là huynh đệ, mới đến chỗ của cậu ăn chơi. Chẳng lẽ mấy người chúng tôi muốn ăn chơi ở chỗ nào cũng không được sao? - Đúng, Trương Nguyên, hôm nay cậu hơi quá đáng đấy nhé. Việc này hoãn lại, chúng tôi vẫn xem cậu là anh em. Nhìn mọi người trở mặt, Trương Nguyên đột nhiên phá lên cười. - Các người cho rằng Trương Nguyên tôi đơn giản như vậy sao? Haha... Trương Nguyên cười lớn, dùng tay chỉ thẳng vào mặt từng người, gương mặt tràn đầy đắc ý, khiến cho đám công tử ca phải biến sắc.