Có một số việc trong mắt rất nhiều người dường như không có khả năng, nhưng trong mắt của một số người, chuyện đó lại chẳng có gì. Cũng giống như Giang Khương, khi hắn cắm một trăm lẻ tám ngân châm vào cơ thể Khương lão, vẻ mặt thoải mái ngồi một bên, sau đó vươn tay ra. Thấy lão gia tử mình cắm đầy ngân châm, trong lòng Khương Quốc Cường run sợ. Nhìn thấy Giang Khương vươn tay, vội vàng phục hồi lại tinh thần, cầm một cái khăn lông đưa tới. Lau mồ hôi xong, tiện tay đưa cái khăn lông trở lại, Giang Khương mới cầm lấy giấy bút bên cạnh viết phương thuốc vào, rồi giao cho Khương Quốc Cường: - Nếu như có thể trong vòng ba ngày hốt đủ mười lăm thang, tôi sẽ tiến hành trị liệu lần thứ hai cho Khương lão. Nhưng nhiều nhất cũng chỉ năm ngày thôi. - Năm ngày? Được, được. Nghe nói có được năm ngày thời gian, Khương Quốc Cường thật ra cũng không vội. Năm ngày chung quy vẫn có thể tìm được. Cho dù tìm không được, không phải vẫn còn người này trước mắt sao? Trong lúc Khương Quốc Cường đang suy nghĩ, Giang Khương nhìn ngân châm trên người Khương lão, tính toán thời gian một chút, sau đó nói với Khương Quốc Cường: - Hai ngày này tôi sẽ quay về viện một chúy, ngài tận lực trong hai ngày xác nhận xem có tìm được mấy loại thuốc đó không. Nếu không tìm được, hãy mau gọi điện cho tôi. Tôi sẽ giúp ngài chuẩn bị trong nội viện. - Đương nhiên, tốt nhất là tự mình tìm được. Dù sao chắc ngài cũng biết, muốn mua thuốc trong nội viện chúng tôi, cái giá mà ngài phải trả sẽ cao hơn nhiều. - Được, tôi sẽ tận lực xác nhận trong hai ngày này. Khương Quốc Cường cuống quýt gật đầu, cảm kích nói với Giang Khương: - Nếu vạn nhất tìm không được, vậy phải làm phiền Giang tiên sinh rồi. Giang Khương mỉm cười, cảm thấy cũng đã đến lúc, sau đó đứng dậy bước đến bên cạnh Khương lão, dùng tay điểm huyệt Thiên Trung, chậm rãi rót nội khí vào. Cảm nhận được nội khí đã dần dần di chuyển toàn thân, lúc này mới hài lòng rút một trăm linh tám cây ngân châm ra. - Được rồi, trị liệu lần này đã hoàn thành. Mấy ngày nay, có chuyện gì cũng có thể gọi điện thoại cho tôi. Giang Khương dặn dò một câu. Nếu đã nhận ân tình của người khác, tố chất đạo đức nghề nghiệp là phải có. - Được, được. Khương Quốc Cường liên tục gật đầu, chỉ là nhịn được mà nhìn lão gia tử còn đang mê man, chần chừ một chút liền nói: - Lão gia tử nhà tôi… - Không sao đâu. Ông ấy sẽ có một giấc ngủ ngon, sáng mai sẽ tỉnh lại thôi. Giang Khương tất nhiên là hiểu được sự lo lắng của Khương Quốc Cường. - Tốt, tốt. Khương Quốc Cường đích thân đưa Giang Khương ra cổng. Thư ký Đổng vẫn chờ ở bên ngoài, tất nhiên lại càng không ngoại lệ, vội vàng cùng với Khương Quốc Cường tiễn Giang Khương ra ngoài. Lúc này, Dương thiếu vừa lúc từ một căn phòng khác bước ra, nhìn thấy ba người, hai mắt không khỏi sáng lên. Nhưng khi nhìn thấy tình huống của cả ba, ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh hãi. Bởi vì y nhìn thấy bác cả sắp lên chức Tỉnh trưởng của mình đang tươi cười đi bên cạnh Giang Khương, tiễn hắn ra cổng. Tiễn Giang Khương xong, Khương Quốc Cường cùng với thư ký Đổng quay lại phòng. Lúc này, hai người mặc áo trắng đang luống cuống kiểm tra sức khỏe của Khương lão vẫn còn đang hôn mê. - Tình huống thế nào rồi? Nhìn hai vị bác sĩ, Khương Quốc Cường trầm giọng hỏi. Một người nhìn dụng cụ phía đầu giường, vội vàng gật đầu nói: - Từ các phương diện kiểm tra, tình huống của lão gia tử vẫn ổn. Hơn nữa… - Hơn nữa cái gì? Khương Quốc Cường vội vàng hỏi. Vị bác sĩ chần chừ một chút rồi nói: - Hơn nữa, căn cứ vào tình huống mà chúng tôi kiểm tra, dấu hiệu sinh mạng dường như mạnh hơn trước kia. - Dấu hiệu sinh mạng? Mạnh hơn? Khương Quốc Cường nhìn chằm chằm vị bác sĩ, hỏi: - Có ý gì? - Nói một cách đại khái, dấu hiệu sinh mạng đại diện cho sức sống của con người. Nói cách khác, sức khỏe của lão gia tử dường như tốt hơn trước kia không ít. Mặc dù có chút không tin tưởng, nhưng vị bác sĩ vẫn thành thật nói ra. Nghe đến đây, hai mắt Khương Quốc Cường sáng lên, nhìn lão gia tử vẫn đang ngủ say, trong lòng mừng như điên: - Giang Khương đúng là không nói khoác. Lần trước vị kia trị liệu cũng không có hiệu quả rõ ràng như vậy. Xem ra, lần này lão gia tử kiên trì thêm vài năm nữa hẳn không thành vấn đề. Nghĩ như vậy, Khương Quốc Cường vội vàng cầm phương thuốc Giang Khương để lại, nói với vị bác sĩ: - Hãy mau cho người đi tìm mấy loại thuốc này. Trong vòng hai ngày phải hốt được mười lăm thang. - Vâng. Lúc này vị bác sĩ cũng không dám có bất kỳ chậm trễ, vội vàng tiếp nhận phương thuốc Khương Quốc Cường đưa sang, rồi bước ra ngoài chuẩn bị. Đối với phương thuốc, vị bác sĩ cũng đã chuẩn bị hẳn tâm lý. Chuẩn bị dược liệu trong vòng hai ngày, chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng. Nên biết rằng, phương thuốc mà vị kia khai, tốn mất năm ngày cũng không tìm được. Cuối cùng đành phải mời vị y sư kia bán thuốc luôn. 9h tối, tại một phòng bao ở Kim Lăng Các, mấy vị đại thiếu ngồi quanh một cái bàn. Lúc này, ngoại trừ bọn họ, không một cô gái nào có mặt. Mọi người vừa uống rượu, vừa nghiêm túc thảo luận chuyện gì đó. - Dương thiếu, điều này không thể nào. Một vị đại thiếu nghe Dương thiếu nói, ly rượu vừa mới đưa lên tận miệng liền đặt xuống, vẻ mặt kinh nghi nhìn đối phương. - Cái gì là không có khả năng? Vẻ mặt Khương Thiếu Dương âm lãnh nói: - Chuyện lần trước chúng ta còn có thể đoán Giang Khương cố ý giả bộ cho chúng ta nghe, nhưng lần này là tôi tận mắt nhìn thấy. - Các người cũng quen thư ký Đổng mà. Trong lúc Giang Khương ở trong, anh ta cũng không có tư cách vào cùng. Bên trong chỉ có bác cả của tôi mà thôi. Nói đến đây, gương mặt Khương Thiếu Dương lộ ra vẻ cổ quái, trầm giọng nói: - Hơn nữa khi Giang Khương đi, tôi cũng nhìn thấy rõ, là bác cả tôi đích thân đưa ra cổng. Hơn nữa, nhìn thái độ, cũng chỉ có trước mặt các thành viên Quốc Vụ Viện, ông mới khách sáo như vậy. Hizz. Nghe được lời này của Khương Thiếu Dương, những người đang ngồi đây đều hít một hơi khí lạnh. Sau sự kiện lần trước, mọi người đã có nghe ngóng, quả thật bảy cự đầu đã mở một hội nghị. Hơn nữa còn liên quan đến việc thay đổi chức vụ. Nhưng mọi người cũng không nghe ra được vấn đề gì đặc biệt, cuối cùng đều nhất trí rằng Giang Khương cố ý giả vờ. Dù sao chuyện như vậy thật sự khiến cho bọn họ có chút không thể tin. Nhưng lần này là hoàn toàn khác. Trong lúc mọi người hít một hơi khí lạnh, chỉ có ánh mắt của Trương Nguyên lóe lên, dường như đang nghĩ đến việc gì đó, cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn. - Nguyên thiếu, anh cho rằng chuyện này là như thế nào? Thấy vẻ mặt mọi người đầy kinh nghi, chỉ có Nguyên thiếu là vẫn còn trấn định, dường như không có gì là kinh ngạc, Dương thiếu liền quay sang hỏi. - À… Thấy Khương Thiếu Dương chuyển ánh mắt về phía mình, Trương Nguyên có chút sửng sốt, mỉm cười nói: - Xem ra trước kia chúng ta đã quá coi thường Giang Khương rồi, nhưng mặc kệ Giang Khương là như thế nào, tạm thời đừng dính dáng đến. Chúng ta chỉ cần chú ý nhiều hơn, nể mặt hắn nhiều hơn, thuận tiện cấp cho Phan gia chút mặt mũi là được. Nghe Trương Nguyên nói, tất cả mọi người đều kinh ngạc, sau đó gật đầu. Đúng rồi, Giang Khương quả thật có năng lực khiến mọi người kiêng kỵ, nhưng hắn không có quan hệ gì nhiều với bọn họ. Chỉ cần sau này đừng đắc tội với hắn, nể mặt hắn nhiều hơn, như vậy sẽ tốt hơn nhiều. Về phần Phan gia, sau này gặp chị em nhà đó, nể mặt chút cũng chẳng sao. Còn về tình huống cụ thể, sau này chậm rãi hỏi lão gia tử, khẳng định cũng không có vấn đề gì quá lớn. Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều mỉm cười, sau đó nâng ly: - Nào, uống rượu đi. Trương Nguyên nhấp một ngụm rượu rồi nuốt xuống. Nhìn đám đại thiếu trước mắt tạm thời buông xuống việc này, gương mặt y liền nở nụ cười cao thâm khó lường.