Hắn vừa định tiếp tục quan sát, Bộ Trần đột nhiên hỏi: “Không biết Lâm công tử có cao kiến gì không?” Nghe vậy, Bạch Thu Thuỷ và Tiêu Nhiên đều bất giác nhìn sang Lâm Nhất. Cao kiến? Hắn chưa từng tới rừng già Huyết Cốt, chỉ có thể nhìn ra là chết vì trúng độc, chưa quan sát kĩ thì sao có thể có cao kiến gì? Trong lời nói của Bộ Trần có vẻ như đang nhằm vào hắn. Lâm Nhất lắc đầu: “Ngoài triệu chứng trúng độc, ta cũng không biết được gì”. Bạch Thu Thuỷ quay đầu lại hỏi: “Ta cũng không nhìn ra, không biết Bộ công tử có phát hiện gì không?” “Bạch tiểu thư, hung thủ là con vật này”. Bộ Trần xoè tay ra, một con nhện đen to bằng móng tay út xuất hiện, thoạt nhìn không có gì nổi bật. “Để ta xem”. Bạch Thu Thuỷ đi tới bảo. “Đừng, đây là Huyết Cốt Độc Chu, hãy nhìn tám chân của nó. Ở cuối mỗi chân đều có một vết máu cực độc, nếu dính phải sẽ chết ngay. Nếu gặp loại nhện độc này, về cơ bản cho thấy chúng ta đã sắp rời khỏi bìa rừng”. Bộ Trần đưa tay ngăn cản, nói xong, con nhện độc trên tay hắn ta lập tức biến thành bột phấn. “Không hổ là công tử Bộ Trần, quan sát kĩ càng và biết rất nhiều thứ”. “Ta đã từng nghe nói về Huyết Cốt Độc Chu, đừng thấy nó nhỏ mà nghĩ bình thường, thật ra nó rất độc. Nó hút máu người, thuỷ hoả bất xâm, không ngờ công tử Bộ Trần lại có thể nhẹ nhàng biến nó thành bột phấn, thật khó lường!” Các anh tài tông môn khác nhìn Bộ Trần, lên tiếng khen ngợi. Tiêu Nhiên của Ma Nguyệt Sơn Trang cười nhẹ: “Không đơn giản vậy đâu, tránh sang một bên hết đi, Bộ Trần huynh còn phát hiện khác nữa”. Bạch Thu Thuỷ nghi hoặc: “Chuyện gì vậy?” Vẻ tự tin thoáng qua trong mắt Bộ Trần, hắn ta cười bí ẩn: “Bạch tiểu thư đợi lát nữa sẽ biết ngay”. Lâm Nhất rất bình tĩnh, nhưng trong lòng hơi khó hiểu, Bộ Trần phát hiện ra nhện độc trước hắn, đã vậy còn giấu trong tay mình, sau đó cố tình hỏi hắn có cao kiến gì không. Không biết hắn ta có ý gì. Mọi người nghe lời lùi về sau, sau khi lùi lại một trăm mét. Chân nguyên phun trào, phật uy tràn ngập trong không khí, khí tức cuồng bạo trên người hắn ta không ngừng xao động. Bộ Trần quát nhẹ một tiếng, đột nhiên tung một cú đấm từ xa về phía người chết. Mọi người hoảng sợ, vội vàng thốt lên: “Không được!” Người chết là lớn nhất, sao có thể phá huỷ thi thể? Bùm! Nhưng âm thanh kia chưa vang lên, thi thể đã bị cú đấm của hắn ta làm nổ tung. Trong tiếng nổ, vô số con nhện độc văng ra từ trong thi thể. Không ai ngờ trong thi thể lại chứa nhiều Huyết Cốt Độc Chu như vậy. Hàng trăm, hàng nghìn con, lít nha lít nhít, nhìn mà thấy sởn cả gai ốc. Các đệ tử Cao gia lập tức thoảng thốt kêu lên, sợ đến mức mặt không còn chút máu. “Trò mèo, nổ đi!” Bộ Trần “hừ” một tiếng, khi những con nhện độc sắp bò ra xung quanh, hai tay hắn ta kết ấn, toả ra vầng sáng óng ánh. Ánh sáng rực rỡ tụ lại giữa mười ngón tay.