- Giang Khương thế nào rồi? Nhìn thấy Mã Tiểu Duệ từ bên trong bước ra, Tuyên Tử Nguyệt vẫn chờ ở bên ngoài, vội vàng lao đến hỏi. - Bây giờ vẫn còn đang điều trị bên trong. Mã Tiểu Duệ cười nói: - Đừng lo. Thiên Y Viện chúng tôi luôn có những loại thuốc tốt nhất, Giang Khương tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì đâu. - Vâng, vâng. Mặc dù sớm biết ở trong Thiên Y Viện, Giang Khương sẽ không có khả năng xảy ra vấn đề. Nhưng nhìn biểu hiện khẩn trương của Mã Tiểu Duệ và Vương Mịch, Tuyên Tử Nguyệt vẫn rất lo lắng. Nhưng bây giờ, nhìn Mã Tiểu Duệ cũng không còn lo lắng như lúc đầu, cô cũng thoáng yên tâm một chút: - Bây giờ tôi có thể vào thăm Giang Khương được chưa? Mã Tiểu Duệ chần chừ một chút rồi nói: - Bây giờ còn chưa được đâu. Cậu ấy đang trong giai đoạn dùng thuốc. Phải đợi tình huống tốt hơn một chút thì cô mới có thể vào được. - Vậy phải mất bao lâu nữa? Tuyên Tử Nguyệt hỏi. Mã Tiểu Duệ suy nghĩ một chút rồi đáp: - Hẳn là phải bốn năm tiếng nữa. Nếu không thì cô về nghỉ ngơi trước đi. Khi nào Giang Khương tỉnh lại, tôi sẽ thông báo cho cô ngay. - Bốn năm tiếng nữa? Sắc mặt Tuyên Tử Nguyệt thoáng ảm đạm, nhưng vẫn kiên trì nói: - Không được, tôi phải chgo72 ở chỗ này. Tôi muốn được nghe tin tức của anh ấy đầu tiên. Thấy Tuyên Tử Nguyệt kiên trì như vậy, Mã Tiểu Duệ thở dài một hơi. Xem ra tình cảm của vị Tuyên đại tiểu thư này đối với Giang Khương rất sâu, chỉ có thể gật đầu: - Được, vậy tôi vào trước. Nếu Giang Khương có chuyển biến tốt, tôi lập tức thông báo cho cô ngay. - Mạnh ca, vừa mới nhận được tin tức. Giang Khương quả thật bị người ta hạ thuốc cuồng bạo, hơn nữa còn dùng liều lượng rất lớn. Bây giờ thành viên viện Giám sát đang bắt đầu thẩm vấn Lý phán quan. Một y sĩ tam phẩm chạy đến, thấp giọng nói bên tai Lý Mạnh. - Đã chứng thật chưa? Lý Mạnh cau mày, trầm giọng hỏi. - Đã chứng thật rồi. Bây giờ thành viên viện Giám sát đã bắt đầu thẩm vấn. Hơn nữa bên kia cũng đã xác nhận, trong cơ thể Giang Khương và không khí trong phòng sám hối chứa một hàm lượng thuốc cuồng bạo rất cao. Bây giờ Viện trưởng Từ rất chú ý đến việc này. Hơn nữa, Thiên y sư Lưu Mộc Dương đang chủ trì điều tra. Tôi nghĩ rất nhanh sẽ có kết quả cuối cùng. Vị y sĩ kia báo lại cáo chi tiết. Nghe đến đó, trong mắt Lý Mạnh hiện lên hàn ý, cười lạnh: - Được, có người dám chơi chiêu với tôi. Tôi thật ra cũng muốn nhìn xem là ai đã không để Lý Mạnh tôi vào mắt. - Mạnh ca, tôi cảm thấy chúng ta hãy tạm thời dừng một chút. Nếu thành viên viện Giám sát điều tra đến chỗ chúng ta, chúng ta cũng khó mà ăn nói. Nhìn biểu hiện căm tức của Lý Mạnh, vị y sĩ kia vội vàng nói. - Ừm. Lý Mạnh gật đầu, sau đó quay sang nhìn hai người đối diện, nói: - Được rồi, lưu lại số liệu, sau đó đem ổ cứng hủy đi. - Vâng, Mạnh ca. Nghe Lý Mạnh nói, hai người lập tức cầm lấy một cái usb, lưu loát sao chép số liệu vào. Chờ hơn mười giây, sau khi xác nhận sao chép thành công, hai người giao cái usb cho Lý Mạnh, rồi trực tiếp format lại ổ cứng. Sau khi format xong, hai người tháo ổ cứng ra, rồi dùng một cái búa nhỏ đập nát ổ cứng, rồi bỏ vào trong túi, gật đầu với Lý Mạnh một cái, nhanh chóng rời đi. Nhìn hai người rời đi, Lý Mạnh bỏ usb vào trong túi, quay sang nói với vị y sĩ: - Được rồi, đi thôi, chờ thêm vài ngày nữa xem sao. - Đúng, đúng, chờ thêm vài ngày nữa. Ai cũng biết danh dự của Mạnh ca mà. Qua vài ngày nữa, những người đó sẽ hiểu rõ thôi. Tình huống của Giang Khương khôi phục rất nhanh. Nửa tiếng sau, Vương Mịch nhìn số liệu hiện lên trên máy, sắc mặt biến đổi, thậm chí không nhịn được mà kinh hô lên. - Tại sao lại như vậy? La y sư cau này, nhìn Vương Mịch hỏi. - Giảm xuống. Vương Mịch che miệng, kinh ngạc chỉ vào màn hình trước mặt. - Giảm xuống? La y sư ngẩn người. Chuyện này cũng bình thường thôi mà, nhưng nhìn biểu hiện của đồ đệ, dường như cũng không đơn giản như vậy, lập tức bước đến, hai mắt liền mở to. - Tại sao lại như vậy? Một lúc lâu sau La y sư mới hồi phục tinh thần, có chút kinh nghi nhìn số liệu trên màn hình, trầm giọng nói: - Rút máu xét nghiệm. - Vâng. Vương Mịch vội vàng đứng dậy, cầm ống tiêm đi rút máu Giang Khương. Nhìn hai thầy trò, Mã Tiểu Duệ cũng không biết chuyện gì xảy ra, liền vội vàng bước đến. - Cái gì? Sau khi nhìn số liệu trên màn hình, gương mặt Mã Tiểu Duệ cũng hiện lên sự kinh ngạc. Bởi vì nồng độ của ba loại thuốc trong máu Giang Khương đã giảm xuống một nửa. - Điều này sao có thể? Mã Tiểu Duệ quay sang nhìn Giang Khương. Chỉ mới nửa tiếng thôi mà, cho dù đã dùng đủ thuốc, cũng không có khả năng giảm nồng độ thuốc trong máu xuống thấp như vậy. Đây hoàn toàn không phù hợp với cơ thể người bình thường. - Để thử lại một lần nữa. Vương Mịch cầm ống rút máu, vội vàng bước đến, nhỏ vài giọt vào trong một loại thuốc khác, bắt đầu kiểm tra. Ba người nhìn chằm chằm vào màn hình, muốn nhìn xem bây giờ là kết quả gì, nếu như cũng giống như kết quả vừa rồi, vậy số liệu này là thật. - Lại xuống thấp hơn một điểm nữa rồi. Nhìn số liệu thứ hai vừa xuất hiện, Mã Tiểu Duệ không nhịn được kinh hô lên. Bây giờ cô mới xác định đó là thật. Nhìn số liệu vừa mới xuất hiện trên màn hình, bao gồm cả La y sư cũng ngẩn cả người. Ba người nhìn nhau, tất cả đều biết nó đại diện cho cái gì. Với tốc độ giảm nồng độ thuốc trong máu xuống như vậy, cho dù dùng thuốc lợi tiểu với liều lượng lớn, còn có thuốc chống co bóp có liên quan, cũng không có khả năng đạt đến trình độ này. Nên biết rằng, tốc độ giảm như vậy là nhanh hơn người bình thường gấp năm lần. Ba người sửng sốt một lúc, dần dần sắc mặt cũng bình thường trở lại, dường như đã tiếp nhận tình huống này. - Giang Khương có khả năng khôi phục rất mạnh. Xem ra năng lực tự bảo vệ bản thân của anh ấy mạnh hơn người khác rất nhiều. Vương Mịch dường như nhớ lại tình huống ở Lỗ Sơn lúc trước. La y sư chậm rãi gật đầu. Ông cũng đang nghĩ đến điều này, chợt quay sang hai người nói: - Việc này tạm thời không được truyền ra ngoài, nghe chưa?