Tang Mẫn vừa tròn 5 tuổi. Năm đó là lần đầu tiên, mẹ cô dẫn cô đến Tiêu gia. Tiêu gia là danh gia vọng tộc nổi tiếng giàu có. Cổng cao dát vàng, nền gạch sáng bóng, đồ trong nhà là loại đắt tiền nhất. Tài sản kếch xù. Tang Mẫn không nghe lời mẹ chạy khắp nơi. Đó là cũng là lần đầu tiên, Tang Mẫn gặp mặt Tiêu Phong. Cô bé chớp làn mi cong khẽ gọi:“Chú ơi, chú tên gì vậy?”Người thanh niên 25 tuổi gương mặt sáng cùng với khát khao của tuổi trẻ mang danh tiếng Tiêu thị sang thị trường Châu Âu, hắn cúi xuống nhỏ giọng:“Tiêu Phong”Cái tên này khắc sâu vào tâm trí của bé con tên Tang Mẫn. Cô bé nở nụ cười:“Chú đẹp trai quá! Sau này con sẽ làm vợ của chú!”Cô nháy mắt nở nụ cười chạy đi. Lời nói vu vơ trở thành sợi dây duyên nợ hay nói đúng hơn là nghiệt duyên trối buộc hai người lại với nhau. 3 năm trôi qua. . Cậu thanh niên vừa tròn 28 tuổi- Tiêu Phong. Gương mặt anh tú, sống mũi cao vút, ngũ quan hài hòa tựa tạc. Tóc mái hơi rũ. Tròng mắt trắng hòa lẫn vài tia máu đỏ, có lẽ là do khóc?Đúng vậy!Với tư cách là trưởng nam của nhà họ Tiêu. Tại đám tang, Tiêu Phong dẫn theo thuộc hạ đến bắt người. Chỉ cách đây một ngày, hắn là người duy nhất sống sót sau vụ thảm sát kinh hoàng. Hắn đang ở nước ngoài thì nhận tin cả gia đình 5 người bao gồm ông bà nội, cha mẹ, em gái đều bị giúp việc độc chết. Mà người giúp việc hại cả nhà họ Tiêu ly tán không ai khác chính là mẹ của bé gái đang quỳ. Mắt hắn đỏ ngầu mang oán hận tựa như muốn sát hại người trước mắt. Ngón trỏ xăm hình rồng chỉ thẳng mặt cô bé vừa tròn 8 tuổi tên Tang Mẫn. “Là nhóc sao?”“Là đứa con của kẻ giết người?”Tên thuộc hạ của Tiêu gia tiến lên gật đầu:“Chính là con của giúp việc Mẫn Thị. Bà ta cũng chỉ có một đứa con gái duy nhất tên Tang Mẫn này. ”Lời nói của bọn họ, Tang Mẫn nghe không sót chữ nào. Nó như nhát dao khứa vào tâm trí non nớt của Tang Mẫn. Cô bé run run, ngồi khuỵu xuống. Nước mắt không ngừng tuôn rơi lắc đầu:“Không phải vậy đâu! Mẹ không phải là hung thủ…”Trong tâm trí của Tang Mẫn, mẹ luôn là người dịu dàng bao dung. Không thể nào làm ra chuyện ác như thế. Mà Tiêu Phong không buông tha. Thoáng chốc lửa hận đã chiếm lấy tâm trí. Hắn tiến lên bóp cổ cô bé Tang Mẫn, hét to:“Là 5 mạng người? Bà ta có chết cũng không hết tội!”Tang Mẫn dường như bị rút cạn hơi thở, cố vùng vẫy đôi chân, bật lên tiếng gọi yếu ớt:“Chú…”Từng lời đay nghiến thốt lên:“Dù bà ta có chết cũng không thể trả hết những gì đã gây ra. Cho nên ngươi cũng phải chết. ”Sinh ra đã không có cha. Bây giờ còn mất mẹ. Tang Mẫn sống trên đời còn ý nghĩa gì cơ chứ? Cô bé dùng hết sức lực nói:“Chú ơi… Con đau?”Từng giọt nước mặt lần lượt rơi xuống. Đôi mắt ngây thơ của cô bé nhìn vào ánh mắt đầy lửa hận của Tiêu Phong. Đứa trẻ vô tội…Đột nhiên hắn buông tay, Tiêu Phong quay lưng:“Tang Mẫn - Từ nay về sau, mạng của con do ta quyết định. Là mẹ con nợ Tiêu gia. Con phải dùng cả đời để trả…”Tiêu Phong chớp mắt, bàn tay quyện chặt lại, giọng âm lãnh: “Mang con bé về!”“Dạ thưa Tiêu thiếu!”Trước khi đi, Tang Mẫn quay lại nhìn di ảnh ở trên bàn thờ. Nghẹn ngào bật tiếng gọi mẹ. Nợ của mẹ, con trả là chuyện tất nhiên có đúng không?Tiếng của quản gia Tiêu gia kéo bé con về thực tại:“Tang Mẫn, còn không nhanh lên?”…Chớp mắt một cái đã 8 năm. 8 năm qua cô bé Tang Mẫn được chính tay Tiêu Phong nuôi dưỡng. Ăn ở nhà họ Tiêu, sống trong nhà họ Tiêu. Từ học hành cho đến quần áo đều không thiếu thứ gì. Mẹ cô đã ra tay cướp đi người thân của Tiêu Phong. Thế nhưng Tiêu Phong không bao giờ đối xử tệ bạc với cô. Cho nên Tang Mẫn sẽ dùng cả đời để bù đắp. …Năm nay, Tang Mẫn 16 tuổi, đứng trước mặt Tiêu Phong nghẹn giọng nói:“Chú Tiêu, mạng của Tang Mẫn là của chú. Bất cứ khi nào chú muốn đều có thể lấy đi!”Tiêu Phong quay lưng khiến Tang Mẫn không nhìn ra được suy nghĩ của hắn. “Tang Mẫn, vậy con hiến cho cô ấy một quả thận đi!”Tang Mẫn im lặng khiến Tiêu Phong ngừng xoay chiếc nhẫn bạc trên tay. Hắn nhếch mép cười khinh bỉ:“Sao nào không muốn?”“Được!”Trái tim Tang Mẫn như có vạn ngàn cây kim xuyên thủng. Chỉ một quả thận thôi mà đúng không? Giọng cô nhỏ lại đủ chỉ bản thân mình nghe thấy:“Bởi vì con nợ chú. Và hơn nữa, con yêu chú…”