Thời gian thấm thoắt trôi, lễ Giáng Sinh đầu tiên sau khi lên đại học đã đến, thứ Hai tuần sau chính là đêm Noel. "Đêm Noel mọi người có muốn phòng ta tụ tập một bữa không? Tớ có thể nướng
một cái bánh kem rất ngon. " Tư Đình vui vẻ mời mọc, muốn khoe tay nghề
học được ở câu lạc bộ làm bánh. "Được đấy, tớ có thể đến quán
mượn mấy món dụng cụ đơn giản, mang về phòng pha các loại cà phê cho mọi người uống. " Tôi tán thành tụ tập, cũng đề nghị dứt khoát làm luôn nồi
lẩu. "Tớ chẳng có việc gì, tụ tập thì tụ tập thôi. " Niệm Thành
đang tập tạ tay, bạn gái cậu ấy vẫn muốn cánh tay cậu ấy vạm vỡ thêm
chút nữa. "Hay quá, thế để tớ từ chối cái hẹn với gã trai thối
kia nhé, cả bọn tổ chức một buổi tiệc phòng ấm áp vào!" Bách Giai vỗ
tay, vậy là có một anh chàng đáng thương sắp sửa bị cho leo cây. Năm phút sau, Bách Giai đang ngồi ở chỗ tôi đọc tiểu thuyết, đột nhiên lên
tiếng: "Phải rồi Tư Huỳnh, mời anh bạn quái dị A Thác của cậu đến tụ tập với chúng ta được không? Tớ siêu tò mò về anh ta đấy!" Tôi nằm
trên giường đọc sách kinh tế học, gãi đầu nói con trai vốn không thể vào ký túc xá nữ, thôi bỏ đi, với lại anh ta cũng không quen biết mọi
người, làm vậy thực tình rất khó xử, lại quái nữa. Còn Tư Đình
thì hỏi Bách Giai, A Thác mà chúng tôi đang nhắc đến là ai, Bách Giai
liền bắt đầu nhiệt liệt giới thiệu tiểu thuyết của tôi, đồng thời kể vắn tắt chuyện A Thác dẫn tôi đến tiệm giặt là và nhà anh Bạo, làm Tư Đình
cười sặc sụa, Niệm Thành vốn ít khi cười cũng không nhịn được mà bật lên khúc khích. "Được đấy, tớ cũng muốn làm quen với anh chàng A
Thác quái nhân đó?" Tư Đình ngẫm nghĩ giây lát, nói: "A Thác ở trong ký
túc trường đại học Thanh Hoa đúng không? Bảo vệ ký túc xá nam chắc cũng
thoải mái hơn, chúng ta có thể đến chỗ anh ta làm lẩu mà. " "Từ
năm thứ ba A Thác đã bắt đầu ở ngoài rồi, nhưng tớ chưa đến đó bao giờ,
chỉ biết địa chỉ thôi. " Tôi nói, không biết chỗ A Thác có đủ cho năm
người chen chúc hay không nữa. "Tớ chẳng có việc gì, đi thì đi. " Niệm Thành cười trộm, rõ ràng chỉ muốn xem mặt anh chàng tội nghiệp
từng bị lesbian cướp bạn gái mà thôi. "Cứ quyết định vậy đi, đến chỗ A Thác nấu lẩu nhé!" Bách Giai vỗ tay, kết luận. Tôi truyền đạt lại nghị quyết của cả bọn cho A Thác, anh ta bảo tất nhiên
không thành vấn đề, giọng điệu còn có vẻ cao hứng nữa, chỉ là ba tháng
trước anh ta mới nhận nuôi một con chó, ngại chúng tôi không thích mùi
chó thôi. "Nuôi chó? Sao không kể gì với em vậy?" Tôi hỏi, hỏi
xong mới nhớ ra khoảng thời gian này tôi toàn bận viết tiểu thuyết, cũng không đi với A Thác mấy. "Thì chính là cái cô A Châu hay bị
đuối nước ấy, cô ta bảo con chó nhà nuôi mới đẻ, thấy anh trung hậu thực thà, nên quyết định thưởng cho một con. " A Thác nở nụ cười khổ hiếm
thấy, rõ ràng con chó con này đã gây ra không ít phiền phức cho cuộc
sống của anh ta. "Chó gì thế? Sau này có to đùng to đoàng ra không?" Tôi cũng lấy làm phiền não thay cho A Thác. "Chắc không đến nỗi, điều anh lo lắng là nửa năm sau anh tốt nghiệp rồi, nó
phải tính sao đây?" A Thác ngẫm nghĩ, đoạn nói: "Để anh hỏi anh Bạo xem
thế nào, biết đâu anh ấy lại đang thiếu một con chó, nhờ anh ấy nuôi nó
vài năm là vừa khéo. " Tôi hoàn toàn không cảm thấy anh Bạo là loại người đang vừa khéo thiếu một con chó. Ngày 2 Tháng 12 năm 2001, sáu giờ tối. Tôi đèo Bách Giai, Niệm Thành đèo Tư Đình, bốn người đã đến dưới nhà A Thác ở phố Thủy Nguyên, A Thác phấn khởi đứng dưới tầng đợi chúng tôi, trên
tay xách túi đựng đồ nấu lẩu và gia vị vừa mua ở cửa hàng tiện lợi về,
sau khi tự giới thiệu vắn tắt, chúng tôi leo lên căn hộ nhỏ của A Thác ở trên tầng năm. Căn phòng chừng hai chục mét vuông của A Thác
thoạt trông hơi bừa bộn, nhưng kỳ thực là do đồ đạc nhiều, cũng không
khác gì ngoài các thứ bọn con trai thông thường thích bày biện, đồ chơi
người máy biến hình, bóng chày, bộ xếp gỗ, hộp dụng cụ, hộp giày, giỏ
quần áo đã đầy một nửa, tất nhiên còn một tủ sách to tướng tích lũy từ
xửa từ xưa đến tận năm thứ tư đại học, chỗ sạch sẽ nhất chính là khu vực ngồi trải chiếu mà A Thác đã đặc biệt dọn dẹp ra. "Con chó đáng yêu quá! Tên là gì vậy?" Bách Giai ngồi xổm xuống, vuốt ve con chó nhỏ đang gặm củ cà rốt dưới sàn nhà. Con chó con ấy đã cắn nát bấy củ cà rốt, dưới đất vương vãi toàn vụn cà rốt và nước đãi của nó. Tôi cũng ngồi xuống xem, con chó này tuy còn bé, nhưng dáng vóc có vẻ rất
cường tráng, tinh lực dồi dào, mặt mũi không ngờ lại giông giống A Thác, tôi bật cười thành tiếng, rồi lại liếc nhìn A Thác một cái, anh ta khẽ
gật đầu, chắc đã biết tôi đang nghĩ gì. "Vẫn chưa biết, A Châu bảo anh đặt tên nó là Tiểu Châu Châu, nhưng nó là con trai mà, gọi thế nó sẽ giận đấy. " A Thác lấy nổi ra, đặt lên bếp điện từ. "Vui quá nhỉ, em có thể đặt giúp cu cậu này một cái tên không?" Bách Giai
lấy ngón tay chọc chọc vào bụng con chó, vui vẻ cười lên khanh khách. "Chuyện này, chậc, thực ra anh vốn định để Tư Huỳnh đặt tên cho nó, vì em ấy
cũng quen với cô nàng A Châu kia?" A Thác giúp Tư Đình, Niệm Thành lấy
những lon đồ uống lớn ra khỏi túi, tất nhiên còn có cả một cái bánh kem
nữa. "Tư Huỳnh, để tên cho tớ đặt được không, tớ muốn gọi nó là Cà Rốt quá đi mất!" Bách Giai nhõng nhẻo với tôi. Tất nhiên tôi cười cười gật đầu: "Thì cứ gọi nó là Cà Rốt đi. " Tôi ngồi trên giường A Thác, thấy trên đầu giường để mấy quyển album và
sách kỷ niệm tốt nghiệp, bèn bật đèn đầu giường lên, tiện tay lấy ra một quyển album lật xem. Bốn người còn lại thì bắt đầu đổ nước nấu lẩu.
Bách Giai kể với A Thác tôi đang viết tiểu thuyết mạng, cho anh ta thành một nhân vật phụ tương đối đặc sắc, A Thác lúng túng cười cười. Tôi giở album ra xem, những tấm ảnh bên trong đã hơi ngả vàng, nhưng A Thác giữ gìn chúng rất tốt. Từ hồi nhỏ, trông anh ta đã đầy vẻ chính trực,
bản mặt như thể trung đoàn trưởng Tạ Tấn Nguyên bảo anh ta tử thủ ở kho
Tứ Hành (1) , anh ta cũng lập tức thi hành vậy. (1) Trong chiến
tranh kháng Nhật, ngày 26 tháng Mười năm 1937, để bảo vệ nhà kho Tứ Hành - cứ điểm quan trọng tại Thượng Hải, hơn bốn trãm linh Trung Quốc dưới
sự chỉ huy của trung đoàn truởng Tạ Tấn Nguyên đã tử thủ tại đây bốn
ngày đêm. Tuổi thơ của A Thác có vẻ tương đối nhiều màu sắc, chỉ
riêng ảnh cắt bánh sinh nhật thôi đã có mấy tấm liền, số nến cắm trên
bánh kem trong mỗi tấm không giống nhau, chứng tỏ mỗi năm sinh nhật A
Thác đều không cô đơn. Tôi để ý thấy cảnh nền trong những bức
ảnh mừng sinh nhật này không giống nhau, những gương mặt bên cạnh A Thác cũng liên tục thay đổi, chắc vì họ hàng nhà anh ta tương đối nhiều, mọi người đều tranh nhau làm sinh nhật cho A Thác, vốn có nhân duyên rất
tốt. "A Thác, bố mẹ anh đâu?" Tôi đưa quyển album cho Bách Giai. "À, cả quyển đấy đều không có, trong quyển cũ nhất bên tay trái kia thì có
mấy tấm, nhưng cũng không nhiều. " A Thác liếc nhìn quyển album ảnh trên
tay Bách Giai. "Anh có nhiều họ hàng thế à, mỗi năm đều làm sinh nhật cho anh à? Thật hạnh phúc. " Bách Giai nói, Tư Đình liền bắt lời,
bắt đầu kể đủ các loại tập đáng sợ khi đón sinh nhật ở bộ lạc cậu ấy. A Thác lắc đầu, bảo những người trong ảnh đều không phải họ hàng gì cả,
mà là những chú bác hảo tâm anh ta quen hồi nhỏ, còn bố mẹ anh ta thì đã ly hôn từ hồi anh ta còn bé tí, nhưng bố anh ta làm kinh doanh, thường
xuyên bận tiếp khách bên ngoài, vì vậy A Thác hay phải cầm mấy chục đồng ra phố tự lo liệu bữa trưa bữa tối cho mình, sổ liên lạc từ lớp Một đến lớp Ba của anh ta đều do bà bán bánh mạch nha ở đầu ngõ ký hộ. "Chính là bà ở trong tấm ảnh này này, bà ấy tốt lắm, còn làm sinh nhật cho
anh, nấu miến chân giò cho anh ăn nữa, tiếc là bà ấy qua đời trong trận
động đất 921 năm kia rồi. " A Thác than thở, kể rằng hồi xưa, anh ta còn
đi Nam Đầu thăm bà già ấy nữa. "Thế còn sổ liên lạc năm lớp Bốn
thì sao? Ai ký vậy? Tại sao bà ấy không ký hộ anh nữa?" Niệm Thành nhìn
tờ lịch người đẹp A Thác treo trên tường. "Chậc, chính là cái
bác miệng ngậm điếu thuốc cầm tay anh cắt bánh kem này này, từ năm lên
lớp Bốn, anh chuyển nhà tới Đài Trung, được ông bác bán thịt lợn này ký
sổ liên lạc hộ. Bác ấy tốt lắm, con trai bác ấy học cùng anh năm lớp
Bốn, bác ấy làm cơm hộp cho con trai mang đi, còn tiện thể làm cho anh
một phần, bằng không anh đã chết đói từ lâu rồi. " A Thác bỏ sủi cảo vào
nồi lẩu, cười nhìn cả bọn nói tiếp: "Con trai bác ấy sau này lên đại học lại cùng lớp với anh, rất là có duyên đấy!" "Chắc không phải
lên lớp Năm anh lại chuyển nhà đấy chứ? Người trong ảnh lại đổi rồi. " Tư Đình chỉ vào mấy anh chàng cao lớn đang cười hì hì hà hà trong tấm ảnh. "Đúng rồi, lớp Năm và lớp Sáu anh chuyển tới Đài Bắc, mấy anh
đó đều là sinh viên trường đại học Đài Bắc, hồi đó anh toàn chơi với họ
trong phòng bi a của khu chung cư, vì vậy đương nhiên là họ lần lượt ký
tên họ anh, lại còn mở mang cho anh biết đến rất nhiều cảnh đời chú vị
khác nhau nữa chứ. Nói ra đảm bảo các em không tin, thầy giáo môn vật lý phổ thông bây giờ của anh chính là một trong số họ đấy!" A Thác tỏ ra
rất vui vẻ, nhưng tôi nghe mà thấy nhói đau trong lòng. A Thác vừa nấu lẩu, vừa tiếp tục dùng những tấm ảnh để minh họa cuộc sống trước đây của anh ta. Bố anh ta gần như không ở nhà, phương thức trao đổi duy nhất của hai người chỉ là mấy tờ tiến giấy đặt trên bàn ăn, A Thác còn bé tí đã suốt ngày ở bên ngoài lêu lỏng, cũng vì anh có tấm lòng rộng mở, thích nói chuyện
với người khác, nên đã xây dựng được mối quan hệ xã hội tương đối đặc
thù với bà con đầu đường cuối ngõ. Hồi còn bé, A Thác thấy bà
già bán kẹo mạch nha ở đầu ngõ cứ ho suốt, anh ta đã lấy ba mươi đồng
tiến ăn tối chạy ra hiệu thuốc tây mua hai lọ xi rô cảm về cho bà uống,
còn cùng bà nói chuyện về anh con trai đang đóng quân ở Kim Môn nữa. Lớn thêm chút nữa, anh ta quen với A Đức ở trường, anh chàng này có hộp cơm trưa lúc nào cũng đầy tú ụ, A Thác cả gan đem số tiền chỉ đủ mua bánh
nhân thịt thay bữa trưa ra, bảo muốn mua lại nửa hộp cơm của A Đức, hai
người từ đó trở thành bạn thân, đồng thời cũng quen luôn bác hàng thịt. Lên cấp hai, nhà A Thác chuyển đến Tân Trúc. Anh ta có thể trở thành bạn tốt của tất cả đám lưu manh trong trường, vì
anh ta đã lén mở tủ sắt trong phòng giám thị, đốt sạch các bản kiểm điểm ghi tội của bọn họ, cũng vì vậy mà học được mười tám phương pháp múa
đao gấp. "Thì ra hồi cấp hai anh đã là trò lưu manh. " Niệm Thành buột miệng nói. "Cũng không hẳn, ba năm cấp hai anh chưa từng bị ghi tội, cũng chưa từng đánh nhau, chỉ là cảm thấy những người bạn thích làm ra vẻ hung hăng ấy rất
vui, không phải loại cả ngày chỉ biết ôn tập với học bài, thế nên mới
thích chơi chung với bọn họ. Lên cấp ba, anh lại chuyển đến Đài Bắc,
thỉnh thoảng vẫn quay về trường cấp hai cũ chơi, xem xem mấy đứa đàn em
hồi trước đi theo mình thế nào, có điều kể ra cũng thật tức cười, hồi
xưa anh không đánh nhau bao giờ, thế mà quay về lại tham gia một trận. " A Thác lấy làm vui vẻ nói. "Hồi ở tù anh Bạo còn gặp một đứa to đầu nhất trong bọn đấy nữa cơ, cũng coi như là có duyên. " "Hồi đó anh học trường cấp hai nào ở Tân Trúc vậy? Em học trường Quang Phục. " Tôi nói. "Anh cũng thế đấy, hóa ra em đã làm đàn em của anh từ trước rồi, ha ha!" A Thác bật cười, tiếp tục kể chuyện. Lên cấp ba, A Thác cuối cùng cũng học từ đầu chí cuối ở một ngôi trường, không theo bố đến Cao Hùng. Ba năm cấp ba, bữa trưa của A Thác thường xuyên là món bánh chưng thịt đơn điệu ở cửa hàng phúc lợi trong trường, có điều, lòng nhiệt tình của anh ta vẫn không hề giảm sút, anh ta dạy bà thím không biết chữ ở cửa hàng
phúc lợi học tiếng Anh, từ đó liền có bánh mì và nước ngọt ăn uống xả
láng, chế độ dinh dưỡng được cân bằng lại không ít. Khi anh ta tốt
nghiệp trường trung học thuộc đại học Sư phạm, trình độ tiếng Anh của bà thím kia đã tương đương với học sinh tốt nghiệp cấp hai, bà ấy còn cao
hứng nhận A Thác làm con nuôi nữa. Từ trước đến giờ, A Thác luôn chăm chỉ hơn bất cứ người nào. "Đáng thương quá, vậy giờ anh có còn liên lạc với bố anh nữa không?" Bách Giai hơ tay bên trên nồi lẩu để sưởi ấm. "Bố anh ấy à, về sau ông ấy kinh doanh thất bại, nghe nói giờ đang ở đại lục. " A Thác cũng không để bụng, nói. "Anh cứ có cảm giác bố con anh sẽ còn gặp lại nhau, hy vọng ông ấy có thể tự chăm sóc cho mình, sống thoải mái là được rồi, đời người mà... " Nói
đoạn, anh ta đưa cho mỗi người một cái bát nhựa. "Cà Rốt! Ăn chị, đi này. " Tôi gắp một bát nhỏ thịt miếng, để dưới sàn nhà. Con Cà Rốt đi tới, hít hít, rồi nhồm nhoàm nhai, thoắt cái đã sạch trơn. Tôi muốn chơi với nó, nhưng nó đã quay ngoắt đầu bỏ đi một cách đầy cá tính, nhảy tót lên giường nằm. "Anh nuôi con Cà Rốt này được bao lâu rồi? Nó biết trò gì hay ho không? Nào, ngồi xuống!" Tư Đình gắp một miếng lạp xưởng, vẫy gọi con Cà Rốt. Cà
Rốt nhảy xuống giường, đớp miếng lạp xưởng trên đũa của Tư Đình nhanh
như chảo chớp, rồi ngay tắp lự nhảy lại lên giường, nằm trên gối thưởng
thức, làm cả cái gối dính bẩn nhoe nhoét. "Nuôi được một thời
gian rồi, nhưng anh chẳng hảo tâm yêu cầu nó cái gì cả, anh có phải chủ
nhân của nó đâu, bản thân nó cảm thấy vui vẻ là được rồi. " A Thác trả
lời rất tự nhiên: "Sống chung với nhau, vốn là phải chịu đựng nhau mà. " Cà Rốt nhảy xuống giường, ghếch chân sau lên, tè luôn ra sàn nhà. A Thác thở dài, rút mấy tờ giấy vệ sinh đặt xuống, Cà Rốt hơi do dự, rồi ngậm giấy vệ sinh lên che vào chỗ nó vừa mới tè ra. Chúng tôi đều cười ồ lên, rất nhiều người nuôi chó thực sự coi chúng là bạn
chứ không phải thú cưng, đại đa số đều chỉ nói ngoài miệng mà thôi. Chúng tôi ngồi quây quanh nồi lẩu, vừa ăn vừa tán dóc, có lẽ ảnh hưởng bởi
câu chuyện trưởng thành của A Thác, nên không khí rất tự nhiên, Niệm
Thành xưa nay vốn khô khan cũng làm một việc hi hữu là kể về kinh nghiệm đau khổ của cậu ấy khi bộc lộ mình là người đồng tính, Tư Đình cũng kể
lại hồi ức chuyển nhà thời thơ ấu, khi đất đai gia đình cậu ấy bị thương nhân lừa mua với giá thấp, nói đến đoạn sau không ngờ còn khóc nấc lên, Bách Giai với tôi vội vàng an ủi, A Thác cũng vội đem chặng đường phấn
đấu trở thành một nghệ sĩ hình thể kỳ diệu của Tiểu Tài ra làm ví dụ cổ
vũ cho Tư Đình. Tám giờ rưỡi, mọi người đều đã no căng bụng. "Chốc nữa định làm gì nhỉ? Đi đâu chơi tiếp?" Niệm Thành dựa lưng vào ghế, cầm đũa cả khuấy đảo nồi nước lẩu vẻ buồn chán. "Đi hát nhé?" Bách Giai nhìn tôi. "Đi ra ngọn núi phía sau đại học Thanh Hoa đốt pháo đi!" Tôi nhìn A Thác, đề nghị. Lâu lắm không đốt pháo hoa rồi. "Cũng không tệ. Lần đầu tiên Niệm Thành hùa theo tôi. Tư Đình thì không có ý kiến gì, Bách Giai đành phải gật đầu. "Được, chúng ta dọn dẹp một chút rồi đi luôn. " A Thác đứng dậy, Cà Rốt cũng phấn khởi tinh thần, sủa lên mấy tiếng. Đại học Thanh Hoa cách chỗ A Thác ở chưa đầy ba phút đi đường, bọn chúng
tôi mua một đống pháo hoa trong tiệm tạp hóa, rối hào hứng ra ngọn núi
phía sau trường. Sinh viên đại học Thanh Hoa hằng năm đều tổ chức vũ hội Giáng Sinh, một số câu lạc bộ cũng có khá nhiều hoạt động, câu lạc bộ
yêu tín ngưỡng còn điều động rất nhiều đội hát thánh ca đi vòng quanh
trường hát vang, khắp nơi chỗ nào cũng toàn người là người. Chúng tôi đốt pháo ở chỗ tương đối vắng người gần sân trường, tôi đương nhiên biểu diễn tuyệt chiêu hai tay bắn hai quả pháo thăng thiên, khiến Niệm
Thành tính tình háo thắng cũng học theo, Tư Đình và Bách Giai thì chỉ
dám đốt pháo kim cương đã đặt ngay ngắn dưới đất, hoặc ngồi xuống xem
chúng tôi chơi, A Thác còn phấn khởi dùng miệng bắn pháo thăng thiên,
làm mọi người đều toát mồ hôi lạnh thay cho anh ta. "Thử xem, vui lắm đấy. " A Thác dúi hai quả pháo thăng thiên vào tay Tư Đình và Bách Giai, cầm que hương làm vẻ muốn châm ngòi. "Đừng! Em sợ đấy!" Bách Giai hoảng hốt ném quả pháo thăng thiên xuống đất, Tư
Đình cũng kêu ré lên. Nhưng A Thác khua chân múa tay một hồi, cộng với
tôi và Niệm Thành một xướng một họa, hai cô gái rốt cuộc cũng lấy hết
dũng khí, dưới sự chỉ huy của chúng tôi, lần đầu tiên trong đời dùng tay phóng pháo thăng thiên. Sau khi thành công, hai người vừa khóc vừa
cười, thật là vui chết đi được. Chúng tôi chơi mãi đến tận lúc
bảo vệ trường đến tuýt còi đuổi đi, mới bắt chước phong cách ninja ném
ra năm quả lựu đạn khói, lợi dụng mùi lưu huỳnh nồng nặc xộc điếc cả mũi và làn khói trắng mù mịt chạy xuống núi. Bọn tôi ăn khuya ở quán đậu tương Lai Lai trong chợ đêm đại học Thanh Hoa, rồi mới chào từ biệt A Thác.