"Sau đó thì sao?"Cậu học sinh cấp ba chơi oẳn tù tì bị thua kia tì hẳn người lên quầy bar,
dám bạn cậu ta cũng chen chúc bên cạnh, quây thành một vòng. Không biết từ đoạn nào của câu chuyện, cả đám đã túm tụm lại đây. Vua gọi lung tung cũng kéo ghế xích lại gần, dỏng tai lên lắng nghe. Còn Sumatra chẳng biết từ lúc nào đã được bà chủ ôm vào lòng, ngủ say tít. "Sau đó, chị ở đây, đợi một người. "Bà chủ cười, không có nước mắt, cũng không có vẻ gì bi thương. Nhưng tôi lại khóc. Tôi không biết nên mở miệng thế nào để hỏi "anh ấy" cuối cùng ra sao. Nhưng tôi biết tại sao bà chủ lại mở ra quán cà phê cơ hồ như để ăn không ngồi rồi này. Tại sao trên thực đơn lại có một món cà phê Bà chủ đặc chế. Vậy là đủ rồi. "Cô ơi, tại sao khi kể lại những chuyện này cô chẳng khóc gì cả?" Cu cậu
học cấp ba kia hỏi, động tác len lén ngẩng đầu lên để nước mắt trôi
ngược vào trong của cậu ta đã bị tôi phát hiện từ sớm. "Hồi ức rất đẹp, tại sao phải khóc chứ?" Bà chủ vẫn nhìn ngắm ngón đeo nhẫn bàn tay trái trống trơn, cười tươi như nắng. "Còn nữa, tôi không phải cô các cậu, tôi là bà chủ. Cẩn thận tôi bảo Albus cho thuốc chuột vào cà phê đấy!"Bà chủ cố ý nanh nọc trừng mắt lên với đám nam sinh cấp ba kia. "Bà chủ, chị còn trẻ như vậy mà đã thành bà cô quạu quọ rồi, bọn em nhất định sẽ giúp chị. "Một cậu tóc húi cua dũng cảm nói, suýt chút nữa bị bàn tay bà chủ đánh trúng. "Giúp cái gì!" Cú chặt tay thứ hai của bà chủ cũng trượt. "Giúp đi dán áp phích chứ còn gì!" Cậu chàng tóc cua dùng chiêu tay không tiếp vũ khí, đỡ đòn từ bàn tay bà chủ. "Dán áp phích thế nào?" Bà chủ lấy làm tức cười. "Tìm người dũng cảm thích uống cà phê dở ẹc, vượt qua một trăm cốc có thể
rước bà cô quạu quọ trẻ nhất thế giới về nhà! Vả lại, mỗi cốc chỉ có
chín mươi chín đồng, ít nhiều cũng đáng thử một phen lắm!" Một cậu trông như quả dưa hấu phụ họa. "Học sinh cấp ba bây giờ thật đáng yêu quá đi!"Bà chủ buộc lòng thu tay lại, sau đó đột nhiên chém vào đầu Dưa Hấu, khiến cậu ta kêu lên oai oái. Tôi nhìn bà chủ. Một câu chuyện đẹp biết chừng nào. May mắn sao, tôi có thể làm việc trong quán cà phê này. Cùng bà chủ đợi
chân mệnh thiên tử của chị, rồi đến một ngày, anh ấy sẽ mang theo lời
chúc phúc và sứ mệnh của một "anh ấy" khắc trên thiên đường, đến đây
cùng chị uống cốc cà phê khó uống, nhưng tràn đầy niềm chờ mong hạnh
phúc kia. Cũng hy vọng, nhờ bóng của đoạn lịch sử quán lãng mạn này, tôi cũng có thể đợi được người ấy của cuộc đời mình. "Ừm, tôi muốn một cốc Bà chủ đặc chế. " Vua gọi lung tung vuốt phẳng vạt áo, cố làm ra vẻ sầu muộn đi tới. Tất cả chúng tôi đều trợn trừng mắt lên nhìn ông ta, ông ta đành ho khan mấy tiếng, làm bộ như chưa từng nói câu ấy. Rác rưởi chung quy vẫn là rác rưởi, chỉ muốn kiếm món hời có sẵn. Không đáng thông cảm chút nào.