Đối đầu với kẻ địch mạnh, hắn đâu dám thả lỏng tâm trạng liếc mắt đưa tình với Liễu Yên Nhi như thế, còn chửi con rồng đó là súc sinh?Đó là do cảm giác đến từ tận sâu trong huyết mạch. Tựa như khi còn ở Đan Dương tháp, gặp được linh hỏa, có một loại bản năng khắc vào xương cốt, thôi thúc hắn đi cắn nuốt linh hỏa. Lúc này, cảm giác đó lại xuất hiện khi nhìn thấy ảo ảnh của huyết long. Khác với lần trước là lúc này Lục Vân đang rất tỉnh táo. Hắn không điên. Hắn đang phấn khởi. Nội tâm không ngừng run rẩy, cho nên mới mượn câu nói đùa với Liễu Yên Nhi làm cơ hội, đè nén kích động từ đáy lòng. Ngẩng đầu nhìn thấy long trảo đang hạ xuống, Lục Vân đột nhiên nở nụ cười quái dị. Hắn nhanh chóng dùng chân khí rạch một phát ở lòng bàn tay, phá ra một vết thương, máu tươi lập tức nhuộm đỏ tay hắn. Liễu Yên Nhi thấy vậy hét to: “Tiểu Lục Vân, em điên rồi à? Tự dưng rạch tay!”Lục Vân không trả lời cô, ánh mắt sáng quắc nhìn khoảng không trên đầu, chờ long trảo kia hạ xuống, ánh mắt càng điên cuồng hơn. Huyết long chưa nhận ra điều gì lạ. Cuối cùng, long trảo đã chộp lấy Lục Vân. Trong giây lát, Lục Vân ra tay, dùng chính bàn tay đầy máu tươi của mình chộp lấy long trảo kia. Ầm!Long trảo của huyết long to chừng cả người Lục Vân, cho nên bàn tay của hắn trái ngược với cái long trảo kia, nhỏ bé cực kì. Hành động này chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Long trảo bộc phát ra lực lượng kinh người, gần như muốn chấn vỡ tay Lục Vân. Nhưng đúng lúc quan trọng, long trảo đột nhiên khựng lại. Ảo ảnh huyết long khổng lồ kia cũng rung lên, trong mắt rồng thoáng qua chút kinh ngạc, sau đó biến thành sợ hãi. Tên đầu trọc này là... Huyết long nổi điên muốn thu hồi móng vuốt, nhưng máu của Lục Vân lại như có sức mạnh vô tận, hút chặt lấy vuốt của nó. Bởi vì con huyết long này vốn là một ảo ảnh của hồn, không phải thực thể, cho nên khi long trảo của nó bị Lục Vân hút lấy, đã nhanh chóng có biến hóa. Ong!Ảo ảnh huyết long khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ lại, không ngừng bị Lục Vân cắn nuốt. Chỉ lát sau, ảo ảnh huyết long khổng lồ hoàn toàn nhập vào cơ thể Lục Vân, biến thành một con rắn nhỏ. Đột nhiên, Lục Vân nhíu mày lại, dường như không áp chế được sức mạnh của Long Hồn, lại bắn nó ra ngoài. Đùng! Long Hồn nhanh chóng phồng to, sau đó khôi phục lại kích cỡ ảo ảnh ban đầu. Chỉ là lần này nó không dám trêu chọc Lục Vân nữa, kiêng dè nhìn lướt qua sau đó nhanh chóng chui lại vào long trụ. Sợ quá!