Long Diệc Tuyết đã hoàn toàn tỉnh rượu, sắc mặt cũng không còn đỏ bừng nữa mà có phần tái nhợt. Sự xuất hiện của Đoạn Bằng thực sự khiến cô sợ hãi. Cho nên khi Lục Vân hỏi câu này, Long Diệc Tuyết đã lâm vào trong bối rối, răng trắng chặt đôi môi đỏ mọng, ánh mắt đảo quanh, nhìn về phía Long Thuyên bên cạnh, như muốn hỏi ý kiến của ông ta. Suy nghĩ trong lòng Long Thuyên là muốn Long Diệc: Tuyết từ bỏ cơ hội này, nhưng Ông ta không thể nói rõ ra bởi vì như thế có thể khiến Lục Vân không vui. Cơ hội này là do Lục Vân giúp đỡ mới có được, giờ đây bọn họ lại muốn lùi bước thì không khác gì đang phụ lòng Lục Vân. Bản thân Long Diệc Tuyết cũng hiểu được chuyện này. Lục Vân thấy vậy, trong lòng đã đại khái đoán được, nở nụ cười an ủi nói: "Cô Long, cô không cần rối rắm nhiều như vậy, bất kể cô có đến học viện võ đạo hay. không, cũng không phải là vấn đề lớn. "Long Diệc Tuyết là bạn của Tiêu Thấm, Long gia lại từng chiếu cố Tiêu Thấm như vậy, Lục Vân không thể nào chỉ vì chuyện nhỏ này mà sinh ra bất mãn gì với Long gia và Long Diệc Tuyết. Lòng Lục Vân cũng không hẹp hòi như vậy. Hắn chỉ cảm thấy, nếu Long Diệc Tuyết quyết định không đi, thì hắn cũng nên báo lại cho Đinh Văn Hoành sớm một chút. Việc thư mời nhập học của Long Diệc Tuyết có thể đến nhanh như vậy chứng tỏ nhờ có Đinh Văn Hoành để tâm đến, nếu để đến giờ nhập học mà không thấy bóng dáng Long Diệc Tuyết, Đinh Văn Hoành sẽ nghĩ như thế nào?Chút nhân tình thế thái này, Lục Vân vẫn có. "Lục tiên sinh. Tôi đã nói, chỉ cần ngài cho tôi cơ hội này, tôi nhất định sẽ trân trọng nó, cho nên... Tôi vẫn quyết định sẽ đến học viện võ đạo kinh thành!"Long Diệc Tuyết do dự thật lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí, kiên trì với quyết định ban đầu của mình. "Diệc Tuyết... "Long Thuyên dùng ánh mắt phức tạp nhìn cháu gái, vừa có vui mừng, lại có tự trách. Vui mừng vì cháu gái có thể lấy hết can đảm để đưa ra quyết định này, chứng tỏ con bé đã trưởng thành rồi. Lại có phần tự trách là bởi vì, quyết định này của cháu gái ông cũng là một cách nói lên thất vọng của cô đối với Long gia, nếu gia tộc này là một nơi an toàn thì có ai muốn chạy ra ngoài chịu đựng giông bão chứ?Lục Vân có chút kinh ngạc nhìn Long Diệc Tuyết một cái, hắn cảm thấy có chút bất ngờ đối với câu trả lời của cô ấy, nhưng cuối cùng cũng chỉ gật gật đầu, không nói thêm gì. Yến hội còn chưa kết thúc, nhưng bầu không khí đã không còn như trước, phảng phất như có một tầng sương u ám bao phủ trong lòng mọi người. Long Tế đi tới cửa lầu hai, hướng về phía hai nhân viên phục vụ mắng to thành tiếng, rõ ràng là đang kìm nén cơn tức giận. Nhân viên phục vụ biến sắc, vội vàng xin lỗi nói: "Long tiên sinh, tôi xin lỗi đã quấy rầy bữa ăn của ngài, chúng tôi đang giải quyết, xin ngài chờ một chút. " Sau khi nói lời xin lỗi xong, sắc mặt nhân viên phục vụ lập tức trầm xuống, hướng về phía một thanh niên ngoài cửa lớn tiếng quát: "Nhóc con, chúng ta đã thông báo cho bảo vệ, nếu còn quấy rầy nữa thì đừng trách chúng tôi không khách khí”