“Vương, vì cứu chị tư của ngài mà trên người ông ấy đã trúng bốn phát súng, chờ chúng tôi tìm được thì chỉ còn lại hơi thở cuối cùng” Một thành viên của Thiên Sáp Điện nói. Lục Vân không nói gì mà chỉ yên lặng cúi đầu nhìn chăm chú vào gương mặt Hứa Thuần. Giao tình giữa hăn và Hứa Thuần cũng không sâu, lúc trước thậm chí còn sinh ra một ít ân oán vì chuyện của Hùng gia, nhưng không thể phủ nhận Hứa Thuần là một người có cá tính. Nếu không phải mình tìm đến ông, bảo ông đi bảo hộ chị tư thì ông sẽ không chết ở nơi này. Là Lục Vân nợ ông ta. “Hậu táng!” Sau một hồi, Lục Vân đứng dậy nói ra hai chữ, sau đó trong mắt tràn ngập sát ý đáng sợ, hỏi: “Thiên Cô đâu?”“Các vị tướng quân đang đuổi giết đoàn lính đánh thuê Nam Ngư kia”Người này còn chưa dứt lời thì Lục Vân đã phóng lên cao, đứng sừng sững trên không rừng mưa, giống như một con chim ưng chuẩn bị săn mồi, nhìn quét qua con mồi phía dưới. Dưới Pháp Huyền Chân Nhấn, không thứ gì có thể ẩn nấp. Rất nhanh, mấy tên lính đánh thuê đang trốn trốn tránh tránh đã bị hắn phát hiện. Vèo!Thân thể Lục Vân lập tức hóa thành tàn ảnh khủng bố rồi đáp xuống, bắt lấy cổ sau một lính đánh thuê rồi bay lên không lần nữa, lập tức xé gã thành hai mảnh ở giữa không trung. Máu rơi xuống. Lục Vân mặt không cảm xúc, xé nát một người xong thì lập tức lao xuống, lại năm một tên lên rồi xé nát. “A ——” Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trên không rừng mưa. Đám người Thiên Cô ngẩng đầu nhìn lên, xuyên qua kế lá của rừng mưa, họ nhìn thấy dáng người ngạo nghề lạnh lẽo trên không, lập tức kích động mà rống to: “Vương! Là vương của chúng tal! vương của chúng ta tới!!!”Mà đối lập rõ ràng với họ chính là đám lính đánh thuê nước Nam Ngư, chúng thật sự đã sợ hãi tột độ. Chính là sát thần kia! Sát thần điên cuồng từng trực tiếp đánh đến thủ đô nước Nam Ngư!Sát thần tới!Xem ra lần này thật sự gây ra đại họa rồi! “A——"“A——"Lại hai tiếng kêu thảm thiết vang lên. Đám lính đánh thuê trơ mắt nhìn đồng lõa bị sát thần đáng sợ nọ xé thành hai mảnh. Đồng tử lập tức co rút lại! Phanh! Thân thể chị xé thành hai mảnh, hóa thành mưa máu rồi rơi xuống. Đám lính đánh thuê còn lại sợ đến vỡ gan, hận không thể chui vào lồng đất. Nhưng giết chóc đã bắt đầu thì nhất định phải kết thúc bằng thảm kịch. Thẳng đến tên lính đánh thuê cuối cùng bị xé nát thì Lục Vân mới bình ổn lửa giận trong lòng. Lúc này trong không khí đã tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, hỗn tạp với mùi bùn đất ẩm ướt làm người ta thật buồn nôn.